Nhà thơ Huy Uyên
BÊN
LỀ ĐƯỜNG SÀI-GÒN
Nước mắt Sài-gòn chạy quanh Givral, Pagoda
Bốn mươi ba năm người lầm lũi bước
Thôi hết rồi thời mộng bướm hoa
Giữa đường Tự-do ngựa xe xuôi ngược.
Chợ Bến-Thành từng đêm không ngủ
Màu cờ chan mưa đông bay
Đem tim người thả vào quá-khứ
Mù lòa mắt ai thoáng hơi rượu cay.
Người nặng lòng không ?
Tiếc thương ngày tháng cũ
Đêm nghiêng quán rượu vỉa hè quá buồn
Tiếng thở dài của bầy vũ-nữ.
Trãi lòng chết theo dặm sầu cố-xứ
Khúc riêng treo lên cột đèn
Quanh đây những mảnh đời lần mò và diêm dúa
Sài-gòn bây giờ quá đổi lạ, quen.
Em trút phấn son đêm nay về
Lìa xa bóng hình thân cũ
Lạc loài mất lối ngày xưa
Có những chuyến xe lam khuya trên đường phố.
Sài-gòn trao em những giấc mơ buồn
Nửa đêm em mở toang cửa sổ
Sắc hoa lâu rồi đã lạc phấn hương
Đêm ngày chùm lên bão tố.
Sài-gòn tôi đi và đến
Đọa đày chi khổ ải phận người
Nửa đêm đứng ngoài nhà thờ
Đọc kinh ba ngôi cầu nguyện
(Xin Chúa cho con thoát nợ trần đời).
Sao em đứng khóc chi bên vỉa hè
Đất trời bạc lòng tình người man rợ
Sài-gòn ai từng đội nón ra đi
Những đứa con Sài-gòn hắt hiu thương nhớ.
Tháng chạp về Sài-gòn đứng ngó
Lao xao hơi thở bà con
Năm tháng nhúng-chàm-khốn-khó
Hôm nay sót lại Việt-nam buồn.
THÁNG
MƯỜI HAI VỀ LẠI BẾN NINH KIỀU
Đêm Ninh-kiều chao sóng vỗ
Bến không trăng em gái cùng thuyền
Trôi về đâu sông nước ngày xưa cũ
Đợi chờ chi ai mà xao xuyến trời đêm.
Hoang phế xa xăm bến đổ con phà
Bên công-viên em cùng ai trò chuyện
Lối cũ gánh-hàng-rong ngang qua
Tiếng rao bạc lòng lữ-khách
Buồn xưa xưa chưa đến.
Em bỏ thuyền bỏ sông đi từ đó
Để tôi một mình ngơ ngẫn với Cần-thơ
Để Ninh-kiều mãi hoài tương-tư thương nhớ
Mái tóc ai dài và nụ cười ngẩn-ngơ .
Xưa rồi em nón lá áo bà ba
Sắc hồng nắng chan lên má
Mát lành sông trôi tận biển đi về
Quạnh hiu đời ai khép ngang bến đổ.
Lênh đênh gởi tình theo sông Hậu
Em chèo thuyền dưới nắng cháy đôi vai
Dịu ngọt bốn mùa sương gió
Chở riêng ai tình phai nhạt tháng ngày.
Em lớn chi hoài, trôi đám lục bình
Đọng bên trời ngợp lòng sắc tím
Đồng chiều hoa lặng lẽ trổ bông
Nhớ ngày xa em
phương trời đó ai đem lấp kín.
Em đi bỏ tim ai mòn mỏi
Cần-Thơ ngày đêm chín-đợi-mười-chờ
Xa nhau thuyền đưa về Mĩ-khánh
Ngang qua Thới-An sao mắt ngó lơ.
Thôi em tôi gởi tim ở lại Cần-thơ
Mùa đông tháng mười qua vội
Về lại bến Ninh-kiều.
Thuyền trôi Cái Răng chợ Nổi
Huy-Uyên