Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, July 25, 2013

NHỮNG NGÀY Ở DAKBLA - thơ Huy Uyên




Rồi một ngày em quay lại Sê-san
sông chảy lao xao sóng ngược dòng
ai vội chở tim theo nỗi nhớ
đợi mùa mình thôi hết chờ mong.                                                                                                                                                                                                                        
Kontum mây ngủ chân đồi
Dakbla quanh dòng-chảy-ngược
những bãi ngô vàng dưới chiều đi không hết
người Bana, Rơ-ngao cõng nước đêm trôi.

Thuyền từ theo sông cũng nhẹ trôi
về đâu Kontum-mơ-nây nặng lòng
em gái bãn làng mãi đùa cùng suối
nắng vàng đi ngủ sớm bên sông .

Em cũng có về Pô-Ko
dặm sầu ai qua cầu Kon-klor nhẹ bước
hỏi em có còn treo tim lên phía trước
theo ai về tắm mát Dakbla xưa .

Thuyền đưa em chèo cùng con nước
xanh ngát màu mắt dịu dàng
đám trâu bò thong thả bước
em hoang sơ nghiêng mái tóc đông sang .

Đêm nay ai uống rượu cần múa xoang
đôi chân đẹp và tình em đẹp
tiếng cồng chiêng như âm vang hội tết
rộn rã giọng cười tiếng hát cao vang.

Ơi Dakbla như dải lụa mềm
về Kon-bã cùng thuyền độc mộc
bẩy con chim, con thú, gùi măng
gởi trao người khúc tình đầu đường cuối dốc.

Nắng chưa kịp đậu triền xa sườn núi
để Dakbla chín đợi mười chờ
ghềnh đá nhấp nhô sương, gió, bụi
trôi đi đâu ơi đêm Yaly.

Thôi không kịp về Dak-rơ-wa
phố núi Kontum thoáng giọng ai cười
dòng sông lỡ bồi, đồi cát
em ở lại rồi có nhớ chi tôi.

Huy Uyên



READ MORE - NHỮNG NGÀY Ở DAKBLA - thơ Huy Uyên

Trang thơ giao lưu của người cao tuổi: ÂM THANH CUỘC SỐNG - Sông Thu, Thy Lệ Trang, Mạnh Trương, Võ Làng Trâm, Võ Sĩ Quý, Trương Văn Lũy, Như Thu




 Bài xướng

 ÂM THANH CUỘC SỐNG

Xin cám ơn đời mỗi sớm mai
Còn nghe trầm bổng ở bên tai
Tiếng gà rộn rã trong thôn xóm
Đàn sẻ râm ran giữa khóm cây
Giòn giã giọng cười con nít giỡn
Dập dồn hơi thở gái trai say
Bài ca cuộc sống đang hòa nhịp
Trời đất bừng vui, ngây ngất quay...
                                   Sông Thu


Các bài họa:

PHÚT BÌNH AN

Dạo bước cùng anh dưới nắng mai
Chim muông riú rít thật vui tai
Cheo leo dốc núi đầy hoa bướm
Sừng sững ven hồ rợp bóng cây       
Giọng nói êm đềm - tha thiết mộng       
Bờ vai ấm áp- ngất ngây say
Không gian tĩnh lặng, thanh bình quá     
Luân vũ trong hồn mãi nhẹ quay
                                   THY LỆ TRANG
                                    Massachusets, USA
     .


SỚM MAI SPRINGFIELD
                                   
Xứ lạ quê người mỗi buổi mai            
Chim vườn ríu rít hót bên tai
Bướm đàn lơi lả ngoài sân cỏ
Bầy sóc nô đùa dưới khóm cây
Quê cũ thân thương lòng mãi nhớ
Người xưa yêu dấu dạ hoài say
Nhin về cố xứ xa thăm thẳm
Bỗng chốc lòng ta nhớ quắt quay 
                                  MẠNH TRƯƠNG
                                  Washington DC, USA



NGHIỆP ĐỜI

Cầm canh gà gáy buổi sương mai
Khua động vùng quê rộn cả tai
Dưới bến thuyền chèo xao sóng nước
Trên bờ chim hót rộn lùm cây
Vươn vai dãn sức, xương cơ mỏi
Hít thở tĩnh người, mộng mị say
Ngày mới trở về vang xóm lá
Nghiệp đời tiếp diễn chẳng ngừng quay . . .
                                    Võ Làng Trâm



LÁ ĐỜI

Chồi đời xanh búp giữa ban mai
Dào dạt sóng trào nghe sướng tai
Hăm hở bung cành  trên vạn cỏ
Hả hê tỏa sắc giữa ngàn cây
Vàng phai theo tháng còn mê mẫn
Thắm nhạt đến giờ luôn đắm say
Đất cứ nở hoa vờn bóng lá
Tinh yêu hy vọng vẫn tròn quay
                                   Võ Sĩ Quý



ĐÊM THU CHIẾC BÓNG

Đêm thanh lấp lóa ánh sao mai!
Gà gáy gần xa chẳng bận tai
Bên ngọn đèn khuya sương phủ xóm
Giữa vòm trời tối gió rung cây
Chén trà độc ẩm chưa vơi cạn
Bầu rượu tự tình đã thấm say
Tri kỷ, tri âm hòa xướng họa
Mặc cho vũ trụ mải mê quay!
                                   Trương Văn Lũy



THƠ MỘNG

Bầu trời rực nắng giữa ban mai
Ngẫm lại lời trao thẹn tía tai
Khép nép dạo chơi quanh bãi biển
Tỉ tê tâm sự dưới tàng cây
Tiếng cười khúc khích làm mê đắm
Giọng nói ngọt ngào khiến chóng say
Phong cảnh hữu tình thơ mộng quá!
Ước gì con tạo hãy ngừng quay.
                                    Như Thu


BÌNH MINH TRÊN BIỂN NHA TRANG

Bình minh "Biển Hạ" - ánh ban mai
Sóng gợn lăn tăn tiếng nhẹ tai
Vạt nắng long lanh xuyên bãi cát
Màn sương lấp  lánh đọng cành cây
Lưng trời én giỡn tung bay lượn
Dưới nước người đùa tắm lội say
Qua đảo cáp treo giờ chuyển vận
Rộn ràng du khách - bánh xe quay.

                               Ngọc Ẩn Nhi Huyền

Sông Thu biên tập và gởi đăng
READ MORE - Trang thơ giao lưu của người cao tuổi: ÂM THANH CUỘC SỐNG - Sông Thu, Thy Lệ Trang, Mạnh Trương, Võ Làng Trâm, Võ Sĩ Quý, Trương Văn Lũy, Như Thu

Trang đặc biệt nhân ngày Thương Binh Liệt Sĩ - Phú, thơ, văn của Đại tá Đỗ Phấn Đấu, Mai Thanh, Trường Hải-Lê Văn Đông, Nguyễn Hồng Trân, Hương Bình

Nhà bia tưởng niệm Liệt sĩ được xây dựng gần khu vực cầu Khánh Khê, nơi gắn với những chiến công vang dội của Sư đoàn 337 - Ảnh: Nguyên Phong từ Báo Thanh Niên Online


TƯỞNG NIỆM LIỆT SĨ Ở KHÁNH KHÊ
Đỗ Phấn Đấu 
Đại tá-chính ủy sư đoàn 337




Đại tá Đỗ Phấn Đấu, Chính uỷ Đoàn KT-QP 337 đọc bài văn tưởng niệm các liệt sĩ trong buổi lễ Khánh thành bia chiến thắng mặt trận biên giới phía Bắc, 27/7/2012 . (Ảnh: Nguyên Phong từ Báo Giáo Dục Việt Nam: http://giaodục.net.vn)


Hỡi ôi
Đất nước ngàn năm gây dựng, công lao bao đấng tiền nhân
Biên cương muôn thuở vững bền, máu xương mấy tầng đất đỏ!
Cây muốn lặng, gió chẳng đừng
Nước muốn trong, nguồn dâng lũ...

Nhớ mùa Xuân một ngàn chín trăm bảy chín:
Đất nước mới thoát họa chiến chinh
Giang sơn đang hồi sinh rạng rỡ
Rừng biên cương chưa kịp vào xuân
Lộc hạnh phúc chỉ vừa hé nụ...
Bọn phản động đê hèn tráo trở, bất luận nghĩa nhân
Lũ bất lương lộ rõ lòng tham, đâu cần quốc sỉ.

Vậy nên
Như hàng ngàn năm trước, giang sơn bỗng gặp bước nguy nan
Nghe trống trận rền vang, chim Lạc lại trùng trùng vượt lửa.

Sư đoàn 337 chúng ta
Rạo rực trong tim thắm đỏ, thiêng liêng dòng máu Lạc Long
Bừng bừng ngọn lửa ngoan cường, khí phách anh hào Nguyễn Huệ
Không thể để quân thù lấn chiếm giang sơn
Chẳng cho kẻ xâm lăng xéo dày mồ mả.
Diệu kỳ như binh pháp Hưng Đạo Vương thuở nào
Thần tốc như chiến dịch Hồ Chí Minh năm ấy
Gĩa biệt dòng Lam xanh - thành phố đỏ, quân ta cấp tốc hành quân lên Đồi Ngô, Lục Nam.
Đến tả ngạn sông Thương - điểm dừng chân, lệnh trên bất ngờ chuyển hướng về Văn Quan, Đồng Mỏ.

Đặt ba lô chưa kịp nghỉ chân
Đã bật dậy ầm ầm súng nổ
Tiếp ứng cho Trung đoàn 197/ Thái Nguyên tiêu diệt quân thù
Phòng ngự tuyến Tu Đồn - Điềm He - Khánh Khê, kiên cường chống giữ
Đánh trận đầu quyết thắng, chiến sĩ nhìn lên, lòng không thẹn với cờ
Đập tan lũ ngông cuồng, Sư đoàn báo công cùng liệt tông, liệt tổ
Ngày 26 tháng 2 Trung đoàn 4 nổ súng trận đầu, diệt quân địch, bắt sống tù binh, đất Nhạc Kỳ kiêu hãnh chiến công
Ngày 28 tháng 2, đoàn 52 phòng ngự kiên cường, pháo Thần Vũ đập nát kẻ thù, cầu Khánh Khê vững vàng đất mẹ...

Kẻ thù cậy quân đông, như biển kiến ngập tràn
Quân ta tựa lòng đất như Sơn tinh chặn lũ
Điềm He, Khuông Rì, điểm cao 559, đất sũng máu người
Khuông Luông, Chu Túc, điểm cao 649, cây rừng bốc lửa
Địch cậy lắm xe tăng, pháo binh, toan lấy thịt đè người
Ta dựa vào thế trận lòng dân, chí nhân thay cường bạo
Biết tiến, biết dừng, đập nát mưu toan hòng chia cắt quân ta
Truy kích, phản công, bẻ gãy mũi vu hồi của bầy xảo trá

Mười hai ngày đêm máu trộn đất rừng!
Một trận thư hùng, vang trời sấm nổ
Vạn tinh binh giặc cỏ, ngông cuồng như lũ trâu điên
Cánh cửa thép Lạng Sơn, thế trận hiên ngang thành lũy
Tổ quốc lại lần nữa ngân vang lời Đại cáo bình Ngô
Dân tộc thêm một kỳ hừng hực khí Lam Sơn tụ nghĩa.

Hỡi ôi!
Để giang sơn sạch quân xâm lược, bao chiến sĩ kiên trinh ngã xuống đất này
Cho biên cương yên ả thái bình, bao đứa con hiếu trung không được về với mẹ...
Sông Kỳ Cùng đâu thể phách, đâu máu đỏ dòng xanh
Rừng xứ Lạng đâu cốt nhục, đâu bụi mờ núi thẳm

Máu xương các anh không hề uổng, bia ghi công đây sáng chói từng dòng
Trận chiến ngày ấy không thể mờ, chuyện năm xưa đã tạc vào sách sử.
Tổ quốc vẫn khắc ghi:
Trần Minh Lệ dũng lược, ngoan cường; cùng Trung đội đập tan 18 đợt tiến công của địch, giữ chốt mấy ngày đêm
Lịch sử mãi lưu truyền:
Vi Văn Thắng táo bạo, kiên gan; hết đạn, vẫn dương lê lao lên tả đột, hữu xung, khiến quân thù khiếp sợ
Đất Hồng Phong đời đời ghi nhớ chiến công
Rừng Bình Trung mãi mãi tri ân Liệt sĩ

Đất nước thanh bình
Có người về được quê hương, lòng đất mẹ vỗ về ôm ấp
Có người yên giấc nghĩa trang, được Tổ quốc ghi công muôn thuở

Nhưng cũng còn:
Người ra đi không để lại hình hài
Mây gió hồng hoang, cỏ cây là bạn
Phiêu diêu hồn phách, sông suối là nhà

Anh em chúng tôi:
Nặng nghĩa tử sinh, sâu tình đồng đội
Chung tay, góp sức dựng NHÀ BIA

Hôm nay
Chúng tôi, những đồng đội từng một thời nằm gai nếm mật với các anh
Chúng tôi, những chiến sĩ hôm nay tiếp nối ngọn lửa thiêng Sư đoàn 337
Chúng tôi, những cán bộ, công nhân Công ty thủy điện Thác Xăng
Cùng lãnh đạo, chính quyền, nhân dân và lực lượng vũ trang Lạng Sơn, Cao Lộc, Văn Quan - "địa linh nhân kiệt"
Trước tấm bia công tích
Xin cúi lạy vong linh các liệt sĩ anh hùng
Lễ bạc, lòng thành
Mấy dòng tưởng niệm...
Uống nước nhớ nguồn, chốn dương trần đồng bào, đồng đội mãi tri ân
Tổ quốc ghi công, nơi chín suối liệt sĩ ngậm cười yên giấc ngủ
Cầu mong
Đất nước thái bình
Giang sơn vạn thuở
Biên cương thành lũy vững bền
Tổ quốc vẹn toàn lãnh thổ!
Kính cáo!

ĐPĐ

Bài do Mai Thị Cúc, giáo viên trường THCS Thạch Linh, TP Hà Tĩnh (bút danh MaiMai1960) gởi đăng từ email maicuc02@gmail.com.



TRỐN TÌM
Mai Thanh


Nhớ hồi lên năm, lên sáu
Em trốn để anh đi tìm
Góc bếp, chái nhà, bờ giậu
Đâu rồi bóng dáng cô em?

Lớn lên ta vẫn trốn tìm
Anh nơi chân trời khói lửa
Em giấu mình sau khung cửa
Trong mơ hướng ấy, em tìm

Đi trong mộng du, em lên đồi sim
Nơi ấy có lần em tìm anh trốn
Trăng rải xuống đồi khuya bồn bộn
Lần vết chân xưa thổn thức em tìm…

Khói lửa tan rồi, đất nước bình yên
Em vẫn tìm anh miền xưa khói lửa
Trong lòng đất, anh nằm đâu đó:
Ta vẫn theo nhau mãi mãi trốn tìm.

MT
maithanh40@gmail.com



VỀ VỚI QUẢNG TRỊ
Trường Hải- Lê Văn Đông
(Nguyên giáo viên THPT )

Kính tặng Quảng Trị anh hùng

Quảng Trị ơi –đây mảnh đất, bầu trời,
Nơi khốc liệt nhất của một thời đánh Mỹ!
Nơi hai phía đọ nhau bằng vũ khí,
Tám mươi mốt ngày đêm thành cổ đỏ máu người!
Bom đạn xới cày từng xăng-ti mét,
Đến hạt cát tròn cũng bị xẻ làm đôi!
Mỏng làn khói bom - thoáng hiện nụ cười,
Anh lính trẻ vẫn vững vàng tay súng!
Đồng đội thay nhau, người người ngã xuống,
Nhưng niềm tin chiến thắng hãy còn đây!
Lịch sử mãi ghi mùa hè 72 này,
Máu thắm đỏ thêm sắc cờ Tổ quốc!
QuảngTrị ơi! Hơn bốn mươi năm trước,
Mất mát đau thương xen lẫn tự hào,
Nay Thành cổ vết thương lành, xanh áo,
Trời đất bình yên ru giấc ngủ anh hùng!
Thăm thẳm cõi lòng, thao thức nhớ thương,
Người mẹ, người em…về  thăm Quảng Trị,
Nơi gửi gắm dòng máu đào yêu quý,
Dẫu không chôn rau, nhưng gửi cả  cuộc đời!

TH LVĐ
Đỉnh Sơn, Anh Sơn, Nghệ An,  23/7/2013
ledong6853@gmail.com.
ĐT:  0946734715


CHUYỆN VỀ ÔNG THƯƠNG BINH
Nguyễn Hồng Trân
(Nguyên giảng viên Đại Học Huế)

Tôi rất thân quen với một ông thương binh tên là Lê Tại. Người làng Thượng Xá, Hải Thương, Hải Lăng, Quảng Trị. Ông ấy hiện nay đang sống ở phường Trường An tp. Huế(2.Ngõ 12.Kiệt 293 Điện Biên Phủ). Ông là một cựu chiến binh thời kháng chiến chống thực dân Pháp. Ông Tại là cựu bộ đội trinh sát của Trung đoàn 95. Ông Tại đã bị thương gãy tay phải do bị trúng mìn của đồn giặc ở vùng Thượng Hòa, huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên. Ông thuộc thương binh loạị 51%. Hiện nay tay phải của ông không cầm nắm được các đồ vật, nên ông thường dùng tay trái mà thôi. Tuy ông có khó khăn về thương tích như thế, nhưng ông không bao giờ thấy buồn phiền cho thiệt thòi của mình trong cuộc sống đời thường hàng ngày mà trái lại ông rất yêu đời, yêu cuộc sống hiện tại của mình.

Ông thường nói với bà con và bạn bè rằng: “Tôi luôn thấm thía câu bác Hồ nói: “Thương binh tàn nhưng không phế”. Tôi còn làm được nhiều việc cho gia đình, quê hương và dân tộc. Hơn nữa tôi nghĩ rằng tôi còn may mắn hơn một số chiến hữu của tôi đã hy sinh trong thời chiến, khi họ còn rất trẻ, chưa có vợ con. Ngay cái đêm làm nhiệm vụ trinh sát đồn giặc, tổ chúng tôi 3 người đi trinh sát bị trúng mìn quân giặc thì hai bạn tôi đã hy sinh tại chỗ, còn tôi bị thương, may mà tôi vẫn còn sống cho đến bây giờ. Thế là phúc lắm rồi!”
Ông  Lê Tại hay nói với mọi người như thế và ông sống rất giản dị, chân thật, không công thần. Ông ấy không bao giờ kêu ca, than thở khi đời sống có khó khăn, chật vật. Tuy hiện nay tiền lương ông còn thấp, nhà cửa thì đơn sơ loại nhà cấp 4, ở khu tập thể cơ quan, nhưng ông vẫn yên tâm sống vui vẻ với người vợ già một cách yêu thương tình cảm.
Tôi không phải là em ruột của ông ấy, nhưng ông bà ấy coi tôi như một người em ruột vậy. Vì tôi có cái duyên được gặp gỡ chuyện trò với ông từ thời còn nhỏ ở quê, cho đến khi ra tập kết ở miền Bắc ở Nghệ -Tĩnh, rồi ra Hà Nội và sau này khi đất nước hòa bình thống nhất Bắc Nam, tôi về Huế dạy trường Đại học Tổng hợp Huế. Gia đình vợ con tôi về Huế, gia đình ông Tại cũng về Huế. Cho nên ông và tôi lại được gần gũi nhau và có nhiều cơ hội chuyện trò tâm sự nhiều chuyện về gia đình, bà con họ hàng, làng xóm. Hàng tuần, tôi đều ghé đến nhà ông bà Tại thăm chơi và đưa sách báo cho ông đọc.
Tuy ông tuổi đã cao (đến 90), nhưng ông rất minh mẫn và thích đọc sách về Lịch sử, Văn hóa-Nghệ thuật. Đặc biệt là ông rất thích ca hát về những bài ca đi theo năm tháng. Mỗi lần đến chơi với ông Tại là hai ông và tôi cùng nhau hát lại những bài ca từ ngày xưa thời trai trẻ và cả những bài về sau này. Những bài ca luôn luôn đọng lại mãi trong lòng chúng tôi là những bài như: Thiên Thai (của Văn Cao), Xuân và Tuổi trẻ(của La Hối), Đàn chim Việt (của Văn Cao), Nụ cười Sơn cước(của Tô Hải), Sơn nữ ca(của Trần Hoàn), Câu hò bên bờ Hiền Lương(của Hoàng Hiệp), Tình ca(Hoàng Việt), Những ánh sao đêm(của Phan Huỳnh Điểu), Khúc tâm tình của người Hà Tĩnh (của Hoàng Vân), Ông thương binh về làng(của Nguyễn Đức Toàn),v.v…
Hiện nay tuy ông tuổi già sức yếu, nhưng ông rất cố gắng sinh hoạt trong câu lạc bộ “Ca hát những bài ca đi cùng năm tháng” của tp. Huế. Câu lạc bộ này do ông nguyễn Thế Linh phụ trách. Mỗi tháng CLB sinh hoạt một lần ca hát cùng nhau rất vui vẻ và họ chia sẻ với nhau qua lời ca, tiếng hát một cách thiết tha, đậm đà tình nghĩa mà quên bớt những lo lắng, ưu phiền riêng tư, gia đình, xã hội…
Vào những dịp lễ Quốc khánh 2-9, lễ Giải phóng miền Nam thống nhất đất nước 30-4, ông rất nhiệt tình đi tập hát mấy buổi liền ở CLB ca hát để kịp biểu diễn vào dịp lễ ở thành phố. Điều đó làm cho tôi rất xúc động. Tôi nghĩ rằng, chắc quỹ thời gian của cuộc đời ông còn quá ngắn ngủi nên ông muốn thể hiện sự cố gắng về tinh thần của ông rất lạc quan yêu đời để cho con cháu ông yên tâm, phấn khởi. Không những thế, ông còn lo chăm sóc sức khỏe cho bà Trần Thị Cưu(vợ ông) khi ốm đau, bệnh tật. Ngoài ra, ông rất quan tâm đến bà con trong khối phố. Ông sống rất gần gũi, tôn trọng ý kiến của dân nên được dân chúng rất quý trọng. Đối với con cháu, ông luôn tâm tình khuyên răn nhẹ nhàng để con cháu biết được điều hay lẽ phải mà sống cho tốt với mọi người, với bà con, xóm làng.
Càng được gần ông Tại, tôi đã học được nhiều đức tính tốt của ông. Nhất là tính bình tĩnh ôn hòa, không bao giờ bức xúc lên tiếng to quát mắng con cháu hoặc nổi nóng với ai cả. Ông dùng những lời lẽ ôn tồn để thuyết phục, khuyên bảo mà thôi. Mặt khác, ông còn là người thương binh rất chịu khó tập thể dục và giữ vệ sinh cho bản thân và nhà cửa của gia đình cũng như của tập thể rất chu đáo.
Nhiều người bà con, bạn bè, quen biết ông và dân chúng trong khu phố đều nói ông là người thương binh rất hiền hậu, mẫu mực trong mọi sinh hoạt, phong trào công tác ở khu dân cư. Thật là xứng đáng là người cựu chiến binh của lính cụ Hồ.

   NHT
   Khu Đô thị Việt Hưng, Long Biên, Hà Nội 25-7-2013
   nghongtran38@gmail.com



ĐI TÌM LIỆT SỸ VÔ DANH                                                              
(Kỷ niệm ngày thương binh, liệt sỹ 27/07, viết tặng chị Maimai1960 có người anh trai đã hy sinh chiến trường Quảng trị, tưởng nhớ đến các anh hùng, liệt sỹ đã hy sinh trong cuộc chiến tranh gìn giữ hòa bình cho đất nước) 

Chiến tranh đi qua
Vết thương lành da, nổi đau còn nhức nhối
Bao người mẹ mất con
Vợ mất chồng
Con mất cha
Em gái mất anh
Đồng đội mất nhau
Vẩn âm thầm tìm kiếm
Hành trình tìm mộ các anh
Từ mái tóc xanh nay bạc màu sương khói
Có những người em đi tìm anh trai
Qua bao đồng hoang cỏ vắng
Qua bao nắng cháy da người
Qua lớp lớp trùng trùng
Mộ phần của những người đã khuất
Hy vọng mong manh
Tìm được mộ phần anh
An ủi người mẹ già
Suốt cuộc đời mỏi mòn trong chờ đợi
Nước mắt mẹ qua những đêm đông
Chảy dài thành sông, thành suối
Mong đón nhận đứa con lần cuối
Trở về  với nấm đất quê hương …
Đi tìm mộ liệt sỹ vô danh
Tên tuổi các anh sống mãi cùng đất nước
Đã bao năm kiếm tìm vô vọng
Thịt xương các anh hòa vào sông núi
Hồn thiêng các anh trong lòng dân tộc
Cho muôn đời đất nước được bình yên
Để hôm nay con, cháu thắp lửa thiêng
Ghi nhớ công ơn: Anh hùng Liệt sỹ
Mãi sáng bảng vàng: Tổ quốc ghi công.                                  

Sài Gòn 26/07/13
Hương Bình
binhgiang29@yahoo.com.vn


READ MORE - Trang đặc biệt nhân ngày Thương Binh Liệt Sĩ - Phú, thơ, văn của Đại tá Đỗ Phấn Đấu, Mai Thanh, Trường Hải-Lê Văn Đông, Nguyễn Hồng Trân, Hương Bình

VỀ SAY MÙA LÁ RỤNG - thơ Ngưng Thu



Thoáng tưởng đời không là bụi cát
Hình như gió rãi những vòng xoay
Nắng còn níu giữ màu hư ảo
Cuối đường thảng thốt chiếc thu bay


Vén bụi mãi đi về phía trước
Mặt trời còn lửa phút sang đông ?
Thoảng vọng mùi hương ngày thơ dại
Sợi khói chiều vương khắc lạnh lòng...


Khuấy nước tìm chi vầng trăng vỡ ?
Nỗi niềm heo hút những vần thơ
Xin đi cho hết thời thương nhớ
Để nụ hôn ngoài những giấc mơ...


Ta lạc mất nhau mùa lá rụng
Vụng về ướp bã những cơn say
Kìa ai dắt bóng mình qua phố?
Chợt nghe lạc lỏng giữa tháng ngày...

Ngưng Thu
thanhha0406@gmail.com
READ MORE - VỀ SAY MÙA LÁ RỤNG - thơ Ngưng Thu

Thơ Nguyễn An Bình - MAI RA ĐỜI ANH LÀM TÊN GIÁO TRẺ



Rồi mai mốt anh rời trường sư phạm
Ra đời làm tên giáo dạy văn chương
Mớ hành trang là linh hồn nứt rạn
Cuốn theo anh những vết tích thiên đường.


Đường phố cũ – ôi em thành phố cũ
Vẫy tay chào bụi xóa dấu chân xưa
Ngỡ lãng quên đời trôi như cánh mộng
Phượng úa tàn trên cành cũ chiều mưa.


Khi anh biết đời đem ngàn gió bão
Kết bụi hồng theo dấu của thời gian
Vây quanh anh chập chùng như sóng bủa
Biết phương nào anh tìm chốn dung thân?


Mai ra đời anh đem theo kỷ niệm
Về quận nghèo đốt ngày tháng trên tay
Khi bên anh mùa xuân còn chưa đến
Cuối phương trời cánh én vẫn mù bay.


Lòng anh đó máu tim còn cuộn chảy
Khắp châu thân luân chuyển cả hình hài
Có trái tim xanh – màu xanh của lá
Ươm hồn anh trên cây cỏ sương mai.


Thôi thì em muôn đời là chiếc bóng
Bay muôn trùng trên cánh hạc mây cao
Anh vẫn đi đường trần nhiều nhánh khổ
Để thương hoài mây xõa tóc lao xao.


Mai ra đời mù tăm ngày tháng cũ
Dạy học trò năm ba chữ thánh hiền
Từ ngày nầy qua ngày kia ngày nọ
Biết bao giờ anh hiểu được đây em?


Mai xa lắc người yêu ơi ngày đó
Anh gởi theo cánh phượng nở muộn màng
Trên lối cũ nghe lời than đá cuội
Xoáy vào hồn từng hơi thở mênh mang


Anh sẽ đếm mùa xuân trên vai áo
Cánh tay gầy nổi bật những gân xanh
Lòng cạn khô như rừng chim xa tổ
Gió mưa về rơi như lệ long lanh.


Mai ra đời anh làm tên giáo trẻ
Nhìn lũ học trò áo trắng quần xanh
Mà chợt nhớ cho thời xưa cút bắt
Có em anh và giấc mộng không thành.


Mai xa lắc thời gian đầy cát bụi
Anh biết tìm đâu lứa tuổi xuân thì
Khi lá phượng rơi đầy trên lối cũ
Thật âm thầm như bóng dáng tà huy.


Để em biết suốt đời anh say mộng
Thương áo học trò giấy mực vàng phai
Để em khóc khi đời anh trôi nổi
Trên đường đời anh vẫn trắng đôi tay.


                           1975
                           Nguyễn An Bình
                            luongmanh2106@gmail.com
READ MORE - Thơ Nguyễn An Bình - MAI RA ĐỜI ANH LÀM TÊN GIÁO TRẺ

VĨNH BIỆT CHIỀU – thơ Thế Lộc

Gởi N.H



Em đi là máu tim tôi chảy
Là nát tơ duyên với đọa đày
Dẫu biết rằng yêu là tuyệt vọng
Thôi đành tuyệt vọng để thương vay

Với tôi em hiểu được tình yêu
Nhưng bỗng chia ly chỉ một chiều
Có phải tơ duyên mình trắc trở
Tôi về theo đạo để em yêu...

Lâu lắm em về qua xóm nhỏ
Ngang nhà tình cũ thấy đìu hiu
Dây leo phủ kín quanh rào ngỏ
Mới biết người xưa vĩnh biệt chiều...

Đứng lặng em nghe hồn tịch liêu
Buâng khuâng hình bóng dậy trong chiều
Em nghe đâu đó lời trăn trở
Của kẻ vì yêu chẳng được yêu.

20.04.2013

Thế Lộc
READ MORE - VĨNH BIỆT CHIỀU – thơ Thế Lộc