|
Nhà văn Nguyễn Nguyên An (01/01/1952 -13/02/2024), |
| | |
|
THƠ NGÔ THÁI DƯƠNG
Nguyễn Nguyên An
Ở nơi bời bời cát trắng, ngày đêm
chạm trán với biển, Ngô Thái Dương, dạn dày sóng gió nên thơ anh cũng mênh mông
tình. Từ Tao Mưa đến nay tròn 16 năm. Khoảng thời giạn để đủ độ
chín, đủ độ say anh để khai sinh đứa con thứ hai MEN TÌNH Ủ HỒN SAY.
Cũng với lối văn độc lạ ngôn từ, tập thơ này càng bay, càng bốc hơn. Người ta
viết thường nhuyễn câu chữ, Ngô Thái Dương không vậy, anh nhuyễn ý và trúc trắc
vần, chuyển mạch đôi khi bất ngờ. Cảm nhận mới nhận ra điều hay thơ anh!
Nói về mẹ, anh viết: “mẹ gặp cọng
rau vàng/ quay mặt ăn” . Mẹ anh ăn rau vàng sợ con thấy mà anh cũng thấy điều mẹ
cố dấu trong trái tim bát ngát thương con. Chỉ đọc chừng ấy thôi, mới thấy anh
hiếu thảo, có cái nhìn sắc bén và dùng chữ kiệm lời làm tôi xúc động hiểu ra
cái nghèo bà con miềm biển trong thời anh còn niên thiếu. Trong bài HỐ MẮT ĐÁY
VỠ. Thôi hết rồi/ mẹ nỡ đành sao/ cỏ mượt hoa thơm/ mếu máo gào”. Tôi thấy
Ngô Thái Dương khóc mà không phải khóc thường, cả hồ nước mắt, đoạn cuối rất
hay: “công/ sinh thành/ cạn dòng báo hiếu/ Hồ mắt/ vỡ dáy/ chứa cơn mưa”.
Cái lạ mà hay của anh trong lục bát
THIÊN HÀ NHẴN LỆ: “Sương tàn/ nguyệt lạnh mưa rơi/ ướt luôn/ tiềm thức/
biết phơi phía nào. Tiếng lòng/ lạ lẫm nghiên chao/ Ủ lên má lúm/ ngọt
ngào kiêu sa/ Đòi nhau/ cuối hẻm tình ca/ trói bằng nhãn lệ/ thiên
hà cũng say”. Ở đời thường trói bằng dây, đây anh trói bằng nước mắt mà làm
say cả thiên hà, lạ quá đi cứ. Trong PHÁO ĐÀI YÊU cũng vậy: “Cô thôn
nữ/ tay bùn chân lấm/ mắt ngấm ngầm/ một pháo đài yêu… Ngày áo rách/ quần vá/ Sắn
độn khoai lùi/ Tình không chùi cũng sáng”.
NÉN NHANG LÒNG: “Ngày giỗ/
nắng mơn man/ Rọi vào lu nước/ con soi bóng mình/ Cứ tưởng bóng cha… Nhớ núi/
nén nhang lòng/ lần theo dốc hiếu/ Chiều tắt lá mãi rơi…” Tôi đã khóc vì những
đọan này, lần lên dốc hiếu và tấm lòng hiếu thảo nguyên vẹn chất phát của Ngô
Thái Dương!
MEN TÌNH Ủ HỒ SAY có câu
“Nhất mãn phu tình nợ ái ân” trong thơ anh, người phụ nữ phu đi phu về,
dù mưa ngăn nắng cản, đó là thỏa mãn nợ ái ân, gồm 101 bài, nhiều bài hay
làm rung động lòng người, tôi cũng không thể nói ra những điều hay và độc lạ của
Ngô Thái Dương xin mời độc giả đồng hành với chúng tôi cùng rung cảm, thấm cái
tình của MEN TÌNH Ủ HỒN SAY mà anh đã đã thao thức gần 20 năm để trình
dâng bạn đọc, bạn yêu thơ.
N.N.A
Tịnh Cốc Tây An, 180222
MEN TÌNH Ủ HỒN SAY
Thơ Ngô Thái Dương
Huế
chân quê
bởi đi mô rứa?
Thẹn thuồng
che nón
phía dạ thưa
Má
hàn huyên
đầy khoan thi vị
Để
lại lòng
đêm kéo ngày cưa
Nhấm sầu
ly cạn
nhớ giai nhân
Nguyệt lộ
phơi thân
mây ơi ngần
Biển
lứa đôi
vô cùng bất tận
Nhất mãn
phu tình
nợ ái ân
Ruộng
trên mi
na nết sum vầy
Gói
hành trang yêu
hồn bốc cháy
đọng xuống
men tình
ủ hồn say
Uống em
đời không uổng … kiếp này …
NÉN NHANG LÒNG
Thơ Ngô Thái Dương
Ngày giỗ
Nắng mơn man
rọi vào lu nước
Con soi
bóng mình
Cứ tưởng bóng cha
Gió đi qua
vọng lời nuối tiếc
Cắm môi
niềm rót xa rụng
Oằn gánh thời gian
Ngày giỗ
Sóng tri ân hồng manh áo
Mâm cơm đạm bạc
Cà pháo tỏa hương
Hương xưa
Thơm hoài tranh nứa
Trên mái nghèo
Con mọt nhặt tiếng bi ai!
Đêm đêm
Không hát nổi khúc sum vầy
Nhớ núi
Nén nhang lòng
Lần theo dốc hiếu
Chiều tắt lá mãi rơi
Mây ơi!
Mây nỡ che rồi
Còn ta với đất…
không lời sẽ
chia…
NGỘ
Ngô Thái Dương tặng Nguyễn Nguyên An
Ngoài cổng
Trần gian
Anh là Nguyên An
Gót chân riêng
Bóng đậu cõi thiền
Hồn giao lưu thánh đá
Lá vàng
mường tượng áo cà sa
Dọc theo triền nắng
mọc chồi thiện duyên
Bong bóng cá
xăm hình vạn vật hồi sinh
Nhích môi
còng lưng
khiên bút ký
từ vùng độ lượng
Phát từ bi
Đá Dăm
trăm năm ôm suối
để người ngất ngây
Chữ tình như nước trên môi
Chữ thương vô màu
ân ái nghìn thu
Tâm ngộ
đá hóa đàn trâu
Chở người
Chở đời chở bút ký tận mai sau
Gió loãng
bình minh tan
cuối ngõ
Ông
tay cầm chiếc gậy
lòng say mèm phút tĩnh lặng
có có không không…
Nguyễn Nguyên An
Bài và ảnh được nhà văn Nguyễn Nguyên An gởi trước khi mất từ email:
<nguyenvinhnguyenhien@gmail.com