Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, July 6, 2016

DÒNG SÔNG HUYỀN THOẠI - hai bài thơ Cẩm Thạch


Tác giả Cẩm Thạch


Thơ: Cẩm Thạch

DÒNG SÔNG HUYỀN THOẠI

Ngược dòng sông huyền thoại
Tìm về chiến công xưa
Bao lớp người ngã xuống
Lặng thầm trong đêm mưa…

Nơi dòng sông đi qua
Vết thương còn đau nhói
Hóa thân cùng sông núi
Tuổi hai mươi căng tròn.

Sông che chở linh hồn
Hát ru từng giấc ngủ
Mối tình đầu lưu giữ
Thạch Hãn xanh đôi bờ.

Dưới đáy dòng sông kia
Có hình người con gái
Có tình yêu ở lại
Ấp ủ trái tim nồng.

Tìm về một dòng sông
Khói hương nhòa trong nắng
Bước chân ơi thầm lặng
Cõi linh thiêng anh về .

Hoa kết tình muôn quê
Nến cháy từng giọt máu
Ôi dòng sông đau đáu
Tuổi hai mươi dâng đời…

CT


Sông Thạch Hãn.
Ảnh: NK Phước


ĐÁM CƯỚI Ở TRƯỜNG SƠN

Đám cưới em không có pháo hoa
Càng không có phù dâu phù rể
Giữa trường Sơn vang rền bom đạn
Đồng đội mừng hai đứa nên duyên

Ngày ấy đâu chỉ có đạn bom
Chim vẫn hót rừng phong lan vẫn nở
Hạnh phúc đến từ niềm vui nho nhỏ
Để hai đầu thương nhớ cháy khôn nguôi

Tình yêu anh như gió núi mây trời
Em dịu ngọt, Khe Ve* vẫn chảy
Lán thương binh bao lần bom cháy
Em lao mình cùng đồng đội cứu thương

Nhớ nôn nao đám cưới ở chiến trường
Cả hai họ chung màu xanh áo lính
Mặt trận kề bên tiếng bom tiếng súng
Hôn trường hầm vang tiếng vỗ tay reo…
CT.

    Khe Ve : Một địa danh thuộc tỉnh Quảng Bình, đã đi vào lịch sử kháng chiến chống Mỹ cứu nước.

Địa chỉ tác giả: Cẩm Thạch, đường Kim Đồng, TP Vinh Nghệ An, 
Đ/T : 0915770597
 Email: hoangthicamthach@gmail.com


READ MORE - DÒNG SÔNG HUYỀN THOẠI - hai bài thơ Cẩm Thạch

GẶP LẠI EM TRÊN BẾN CÀ TY - chùm thơ Lê Thanh Hùng



Gặp Lại Em Trên Bến Cà Ty

Này, chút kiêu sa còn sót lại
Mông lung chiều - sợi nắng đòng đưa
Còn đâu đó? Một thời con gái
Một vụng tình cháy bỏng: ngày xưa
*
Đời lận đận, tình duyên trắc trở
Nắng, gió trên sông, lộng bóng chiều
Cứ nuối tiếc, mỗi lần gặp gỡ
Sóng bạc đầu, chấp chới lời yêu…
*
Còn đâu em? Mắt biếc, môi hồng
Gói gian nan trong làn tóc rối
Xuôi dòng đời, xuồng chợ, bến sông
Đám lục bình, hợp, tan, trôi nổi …
*
Sóng cửa sông, lao xao vây bủa
Câu thơ buồn như nhịp chèo đưa
Nắng tháng chín dập duềnh : Cỏ úa
Gió xuân thì réo mộng - chiều mưa
*
Em mong manh – tròn căng áo mỏng
Đợi chờ nhau, như độ đôi mươi
Gánh nhọc nhằn, ngược triền cát nóng
Mà hồn nhiên, trong vắt tiếng cười
*
Dang tay đấm, be thuyền năm cũ
Vỡ vụn ngày xưa, đến bây giờ
Thời gian trắng, mang mang quyến rủ
... Tiếng chèo đưa, một thuở yêu người ...

X-2014
LTH


Thơ Gửi Bạn

“Có những phút ngã lòng
Tôi vịn vào câu thơ mà đứng dậy”
                            Phùng Quán

Kẻ thất chí, thời nào cũng có
Phải con gì có cánh đều bay ?
Diều nhờ dây hay là nhờ gió
Hay là nhờ số phận: Rủi-may ?
*
Anh khoe giỏi, là đang dấu dốt
Lớn đâu làm, việc nhỏ không xong
Ngồi ăn nhậu, mà bàn: Nhà dột...
Bệnh tỵ nanh, cách nói lòng vòng
*
Có chử ký, gạch ngang để đở !
Thì tự mình làm được những gì?
Có biết đâu, mà xem hay, dỡ ...
Cả cuộc đời, mê mãi, chép ghi !
*
Tạo - Tìm - Hay là chờ cơ hội
Biết bao giờ? Tôi – đến – Chúng ta
Buông tay rồi, bạn bè, xin lỗi!
Sống, xưa sao? Giờ mới gọi là ...
*
Phá cách gì đâu, chỉ là đứt gảy
Của cơ tầng văn hóa chìm sâu
Phanh ngực áo, trong chiều, gió nhảy
Cứ hoang sơ, mới gọi lần đầu ...
*
Bât mãn, đâu là anh nhìn thấy
Mà cái anh tâm tưởng trong lòng
Sóng ở đâu? Mà xôn xao vậy?
Tự gió đùa, trời đất, mênh mông !
*
Phá ý tưởng, khó hơn xây mới
Thôi nhậu bằng sức khỏe của mình
Đừng hoang tưởng, vẽ vời, cơi nới
Cuộc đời này, nhiều chổ, rộng rinh...
*
Đâu có ai ngồi hoài một chổ
Mà lấy đó, so sánh với đầu
Có hay không – Cái quan* ... thổ mộ
Thì còn gì ? Luẫn quẩn, được đâu!
*
Ngàn ước mơ, một đời thực hiện
Bỏ cái nào mà lấy cái nào?
Cái ẩn sâu, cái đang phô diễn
Có tuổi rồi, giảm giá làm cao!
*
Cứ nhìn đi, đời vẫn ngọt ngào
Nắng vẫn nắng, dù trời mưa gió ...
Vẫn đưa mùa nam, bấc, thiết thao
Kẻ thất chí, thời nào cũng có!

LTH
* Cái quan định luận: Đóng nắp quan tài mới bàn chuyện thiệt hơn.


Trong Sân Chùa

Vượt qua hồn nhiên, toan tính
Lặng đi trong ánh chiều vàng
Khập khểnh, góc nhìn say tỉnh
Chậm rơi, chuông chùa mênh mang
*
Buông tay, rối niềm hoan lạc
Đắm chìm cảnh giới nguyên sơ
Ký ức chênh chao mục nát
Lạc loài ngày tháng bơ vơ
*
Góc cạnh, có-không đâu biết
Nhịp đời cứ mãi lần trôi
Lắng trong bao điều hơn thiệt
Còn nguyên dặm nỗi bồi hồi
*
Vô tư đếm chuông đổ nhịp
Tịnh không ngồi xuống sân chùa
Tư lự, lời kinh đưa tiếp
Thản nhiên, chìm nổi, được, thua ...

Lê Thanh Hùng

Huyện Bắc Bình, Bình Thuận.
<thanhhungmtbb@yahoo.com.vn>

READ MORE - GẶP LẠI EM TRÊN BẾN CÀ TY - chùm thơ Lê Thanh Hùng

MÙA XUÂN NĂM ẤY - Thủy Điền


           
                 Tác giả Thủy Điền

          
       MÙA XUÂN NĂM ẤY

   Vừa bước vào sân nhà, chưa kịp chào, mẹ tôi ngồi trước hàng ba đang khóc. Cứ ngỡ nghe tôi về sau những năm dài xa cách, mừng quá rồi khóc. Ai ngờ ! Những giọt nước mắt ấy đang lẫn lộn cái nhớ nhung và sự khổ ải chồng chất bao năm.

    Những năm hòa bình được lập lại. Đất nước nói chung, sau chiến tranh cũng còn rất nhiều khó khăn và riêng người dân cũng thế. Hai mặt vật chất, tinh thần rất hạn hẹp, thiếu thốn mọi bề. Nhưng mỗi khi Xuân về, Tết đến từng nhà, từng ngõ chưa bao giờ thiếu vắng cây Mai. Nó mạnh mẽ và hiên ngang lắm, luôn luôn đứng vững, không lay chuyển và chẳng bị ảnh hưởng bởi một thế lực nào.

    Năm 1991, lần đầu tiên sau mười một năm đi vượt biên, khi nghe tin mẹ tôi bệnh nặng và ngay lúc sắp sửa tết Nguyên đán, nên kết hợp cả hai về quê một chuyến vừa thăm mẹ và tiện ăn tết luôn thể. Thú thật hồi ấy về thì về, nhưng trong lòng cứ mãi lo lo, vừa xuống máy bay, vào Phi trường chỉ cần thấy mấy ông Công an mặc đồ vàng là đã sợ rồi. Mặc dù mình chẳng tội tình gì cả, chỉ tội là bỏ nước đi vượt biên như bao triệu người khác. Những điều nầy Chính phủ người ta cũng châm chế, bỏ qua cả mấy năm nay rồi, nên mới cấp, cho Visa vào Việt nam, thế mà vẫn còn sợ « Vô duyên thật « .
  
   Trên đường về nhà, nhìn hai bên đường, ôi! Xung quanh toàn Mai vàng, Cúc trắng nở thật đẹp, nhà cửa thiên hạ trang điểm, bày biện cho ngày lễ Nguyên đán đầy màu sắc, đình đám hương vị tết cũng loáng thoáng bay xa. Lòng tôi thật rộn ràng, nôn nao chờ mau về đến nhà, để được tận hưởng những phút giây hạnh phúc ấy. Phút vui trong lòng chưa vơi, không ngờ! Khi vừa bước vào đến cửa, là nhìn thấy ngay người mẹ già đang ngồi trước hàng ba, thân gầy gò, ốm yếu đang khóc. Bỏ Vali chạy đến ôm bà, nghẹn ngào, nứt nở.
-Thì con đã về đây, khóc nữa làm gì. Mẹ có nhớ con nhiều không ? Câu hỏi không lựa lời nên bà mắng cho một trận.
-Tao đâu phải Trâu, Chó, Cỏ cây đâu mà không biết nhớ.
-Xin lỗi mẹ, con hỏi không tế nhị, mong mẹ thứ tha.
  
   Chỉ chốc lát, anh em, họ hàng, bạn bè kéo nhau đến đông như Kiến, những câu hỏi cứ tới tấp, tôi chỉ biết ừ ừ, dạ dạ cho qua. Rồi năn nỉ mẹ đừng khóc nữa, mà mẹ vẫn khóc. Cứ ngỡ vì nhớ thương, mừng con ngày trở về, nên mới khóc. Ai ngờ………………. !
  
   Sáng thức dậy nhìn quanh thấy nhà sao vắng vẻ, chẳng có gì gọi là ngày tết, chỉ cạnh hàng rào trước sân có hai cây Mai vàng còi cọc, xấu xí nở loe ngoe vài ba nụ. Định hỏi? Sao không mua Mai, Vạn thọ về trang điểm cho đẹp ba ngày xuân. Nhưng thôi ! Thấy vậy tôi nhờ người đi cùng, xuống chợ mua một ít hoa cho nhà thêm xinh xắn, dự trù mua một trăm Đô la, không dè chỉ mua mới năm chục là đầy hết một xe ba bánh. Trong đó nào Mai, Vạn thọ, Mồng gà, Cúc, Nai , Hưu kiểng. Tất cả mang đem về và trưng bày đầy một sân rộng, đủ sắc màu thật là tuyệt đẹp. Tôi thấy mẹ tôi vui, cười và nói. Nhờ có mầy về xinh xắn được đôi hôm, khi mầy đi rồi cũng vậy thôi con. Tôi nghĩ bà nói thế, là gì hiện tại người ta chỉ nghĩ đến miếng ăn hàng ngày, còn bao nhiêu chuyện khác, chắc chẳng mấy ai để tâm, để ý.

    Hai ngày sau, tức hai chín tết có một người đàn bà mà từ lúc còn ở quê nhà, tôi chưa lần biết đến. Người ấy cứ ngồi miết ngay hàng ba nhà tôi, chẳng nói năng gì cả, nhìn tôi chỉ cười cười, mà không chịu về. Hồi đầu tôi nghĩ người láng giềng đến thăm hay đến chơi, nhưng gì ngồi lâu quá, nên tôi đành hỏi cô em ? Ai vậy. Cô em trả lời.
-Bà ta đến đòi tiền mẹ đó, nhưng ngại, không dám nói.
Trời đất ! Bao nhiêu ?
 Sáu trăm ngàn đồng.
Tôi tự hỏi ? Chưa tới ba chục Đô la mà để người ta đến nằm dạ vậy sao. Cô em bảo.
-Mẹ làm gì có sáu trăm ngàn mà trả hả anh ?
-Chết thật ! Nhà tệ đến vậy sao em ?
-Đúng vậy đó anh.
  
   Mẹ tôi nghe xí xô, xí xào trước cửa, bà ngồi phía sau nhà nhìn theo rồi khóc. Và, tôi phải móc tiền ra trả, để người ta còn đi về. Tôi biết rõ nguyên nhân hết, nên chẳng hỏi gì thêm nữa và cho mọi việc đi qua. Chắc vì ngại ngùng, nên kể từ ngày tôi đi cho đến nay, mẹ tôi chưa bao giờ viết một bức thư, xin xỏ điều gì. Có lẽ bà nghĩ, tôi còn phải lo cho gia đình riêng tôi nữa. Và, tôi cũng không ngờ sự nghèo nàn, túng thiếu đã đến với gia đình tôi mau như thế, vì trước mười một năm tôi ra đi, gia đình vẫn còn xung túc lắm.

    Những ngày tết và sau những ngày tết, tôi đi quanh làng, thăm người nầy, người nọ. Nhìn thấy, chẳng riêng gia đình mình, mà ai ai cũng đều xuống dốc. Những tiếng thở than, những giọt nước mắt, người nầy nợ người kia mà không trả nổi, phải chi một khối tiền lớn thì không nói, đàng nầy chỉ có năm ba trăm ngàn, một triệu mà đành phải bó tay, chịu trận. Thật thương xót vô cùng.

                                                                             THỦY ĐIỀN
                                                                                06-7-2016

READ MORE - MÙA XUÂN NĂM ẤY - Thủy Điền

CHỦ NHẬT BUỒN - Thơ Nhật Quang

  
           Nhật Quang



CHỦ NHẬT BUỒN

Sáng Chủ nhật mình anh nơi quán vắng
Cà phê buồn từng giọt đắng đầu môi
Nghe nhớ nhung kỷ niệm...vỡ bên đời
Niệm Khúc Cuối, tình ca sầu muôn thuở.

Chủ nhật buồn vấn vương trầm nhịp thở
Lối xưa về lác đác cánh phượng rơi
Đườn hun hút, bóng em mãi xa vời...
Chạm dấu chân lạc vào miền dĩ vãng.

Chủ nhật buồn ánh mắt sầu lơ đãng
Giáo đường xưa phai mờ dấu em qua
Anh rưng rưng dòng lệ ứa nhạt nhòa
Nhìn tượng Chúa buồn gục sâu thê thiết.

Chiều Sài Gòn giữa dòng người mải miết
Lễ tan rồi, biết tìm bóng em đâu ?
Nắng nhẹ rơi, hoàng hôn tím u sầu
Chủ nhật buồn ta không còn nhau nữa.

                                      Nhật Quang
                                        (Sài Gòn)

READ MORE - CHỦ NHẬT BUỒN - Thơ Nhật Quang