Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, April 22, 2012

KÝ ỨC TUỔI THƠ - Trương Nguyễn





     Tất cả mọi người chúng ta ai cũng trải qua một thời thơ trẻ, giai đoạn đẹp nhất quãng đời học sinh, ngoài công việc phụ giúp gia đình, cơm áo, học hành, thi cử, đôi khi tất bật với mưu sinh, bộn bề lo toan. Rồi năm tháng ra đi, chúng ta lao vào cuộc đời như mũi tên không định huớng, một lúc nào đó như cánh hoa nghiêng, một hạt nắng hay là cung đàn ngân lên trong đêm vắng, chiếc lá bàng rơi rất khẽ giữa sân trường, ký ức ta chúng bỗng tái hiện lại, thật là sống động, thật mượt mà, một quãng đời ngắn ngủi, biết bao nhiêu hình ảnh tuyệt vời và lãng mạn.


Những chiếc giỏ xe, chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu
(Đỗ Trung Quân)

     Thời gian chở mùa hè của tôi, của bạn đi qua khá lâu, khi nhận biết được Điều ấy thì đã quá muộn, chỉ còn lưu đọng lại trong ta những khoảnh khắc của niềm vui, nỗi buồn cứ bâng khuâng, ray rứt, đó là hành trang tiếc nuối khi cô đơn đứng bên thềm cuộc đời. Kỷ niệm tuổi thơ đay nghiến, bàng hoàng khi nghĩ về khuôn mặt hốc hác, mái tóc bạc trắng của thầy, những vết chân chim vô tình hằn lên mặt cô và nét tiều tụy hiện rõ trên từng bước chân yếu đuối mới chợt ra.

     Trong khi cuộc sống bên ngoài cứ lao đi vun vút, thì với đồng lương ít ỏi, vẫn cặm cụi, kham nhẫn, thanh bần, liêm khiết, nắn nót từng con chữ, chiết bao giọt mồi hôi đẫm đầy trang giáo án, cố vắt từ tim óc ra từng bài giảng ngọt ngào để truyền cho chúng ta một kiến thức, một trí thức, nhằm có đủ tư lương bước vào cưộc đời, ngõ hầu đóng góp một chút công sức cho xã hội.


     Mỗi khi kỷ niệm hiện về, lòng ta cứ trào dâng nỗi buồn khó tả. Hối tiếc chăng? Nếu nói là hối tiếc thì không đúng. Ăn năn chăng? Có lẽ như vậy.


     Trong suốt quãng đời học sinh, chúng ta thường bồng bột và mơ mộng, ngỗ nghịch hẹp hòi, tự ti mặc cảm mà coi thường sự vun đắp thương mến của thầy cô hoặc phụ rẫy công lao hôm sớm tảo tần của cha mẹ. Để hôm nay, quá khứ hiện về, cái quá khứ như một mũi khoan thô sơ đục quét vào tim óc, và trí nhớ. Sự đau đớn vụng về chầm chậm làm mình hằn lên những vết thương nhức nhối, loại vết thương chẳng bao giờ lành.


     Biết rằng nỗi buồn cũng sẽ qua, khổ đau nào thời gian cũng bôi xóa, nhưng hằng năm, cứ vào mùa Hiến chương Nhà giáo, ta lại hồi hộp xúc động, lòng như “kim châm, muối xát” cái đau đớn vô hình trói buộc, gậm nhấm. Đôi khi ấm áp dịu dàng, có khi xuyến xao cuồng nộ. Điều hằn học ở đây là tự hỏi: Ta làm được gì cho thầy cô bạn bè? Nhưng, không. Cuộc sống là một dòng chảy thiên thu, bất tận, nếu ta dừng thì thời đại sẽ bỏ rơi ta. Bởi vậy, có lẽ thầy chẳng oán trách gì đâu. Nếu biết nỗ lực, phấn đấu để giúp ích cho đời, cho người thì đó là nguyện vọng tối ưu của bất cứ ai từng đi qua dòng sông này.


     Hãy mang theo những kỷ niệm nhưng đừng nên thất vọng. Kỷ niệm có thể là hành trang, có thể là tên tội phạm sẽ làm gãy đỗ bất cứ tham vọng nào vì cá nhân. Chỉ có những tham vọng trong sáng là lợi người lợi mình. Có như vậy mới có thể đền đáp công ơn mẹ cha, thầy cô, bạn bè đã một thời gắn bó suốt tuổi thơ chúng ta.

     Viết đến đây! Tôi thấy tâm thái mình vơi nhẹ đi, nỗi trăn trở đau thương cũng dần vơi đi. Ngọn gió đầu đông bắt đầu se lạnh, chiếc lá thu rơi nhẹ bên thềm. Khung cửa nhà ai đang lóe sáng, có thể một trang giáo án mới ra đời, một trang giáo án đầy niềm tin và hy vọng như một bức thông điệp cho tuổi thơ bước vào đời.


 TRƯƠNG NGUYỄN
truongnguyen49@yahoo.com.vn

READ MORE - KÝ ỨC TUỔI THƠ - Trương Nguyễn

Trần Tư Ngoan - GỬI VỀ QUẾ

       

GỬI VỀ QUÊ!
                      Quý tặng Lê Đăng Mành


Tôi không đi nhưng lòng tôi vẫn đến
Miền thương yêu trong ký ức vào ra
Thăm chốn cũ một thời hồng thơ ấu
Thăm dòng sông xanh chảy trước sân nhà
Nhìn cây rơm mốc vàng lưng mùa gặt
Mái tranh gầy làn khói bếp vờn qua
Củ khoai nướng thơm tiếng cười trẻ dại
Cánh diều non xao ngọn khóm tre già
Quê hương ơi người với tôi xa quá
Ngàn dặm đường ngàn bước dẫm tàn phai
Tóc điểm bạc lại nghe hồn mới lớn
Mới nghe đau theo tiếng nhớ tuôn dài
VĂN QUỸ ơi có bao giờ lấy lại
Chỗ thần tiên trót cắm những mốc đời
Chiều nay nắng tha phương rơi từng giọt
Bên hiên buồn tôi chợt thấy tôi rơi
Thơ ấp úng gieo vần lên khoảng trống
Nơi tâm tình giương con mắt mồ côi ./.
                          

                         
                           Trần Tư Ngoan
Bà Rịa - Vũng Tàu
trantungoan49@gmail.com
                         


                                
READ MORE - Trần Tư Ngoan - GỬI VỀ QUẾ

Tuệ Thiền Lê Bá Bôn - ĐƯỜNG VỀ MINH TRIẾT


PHẦN II

*Truyện ngắn, tản bút
*Tư tưởng, kinh nghiệm Thiền…

***********


GIÁ TRỊ CỦA LÍ DUYÊN KHỞI
TRONG ĐỜI SỐNG THIỀN TUỆ

Tôi không phải là một Phật tử. Do khát vọng muốn sống một cuộc sống khế hợp với chân lí như thực, thật sự có ý nghĩa cho mình và tất cả, tôi đã tìm đọc, suy nghĩ, rồi thực nghiệm giáo lí trong vài tôn giáo.

Phật giáo đã giúp tôi vốn liếng khá lớn để phát hiện sự hư dối của bản ngã. Sau đó tôi đã biết rằng, muốn phát hiện thật tướng của bản ngã, của vô minh thì cần phải có sự im lặng tư tưởng. Với những ý tưởng luôn chằng chịt trong tâm trí thì không có tuệ quán như thực, cũng như không thể có tri giác tự do tự tại.

Hơn mười năm sống thiền bằng pháp Quán Tâm, tôi đã vận dụng vào cuộc sống hằng ngày qua nhiều nghề: làm rẫy, dạy học, phụ trách công tác thư viện, sáng tác… Một hôm nhân đọc công án của các thiền sư, tôi chợt nhớ đến lí Duyên Khởi. Thì ra tâm trí tôi không có những giây phút tỉnh thức và lặng lẽ, là do toàn bộ sự sống của tôi không chịu công nhận chân lí duyên sinh-vô ngã. Xưa nay tôi cứ chìm đắm mãi trong những phê phán, nhận xét, quan niệm, ước muốn…, chúng âm thầm phát xuất từ quy định của bản ngã huyễn ảo. Với sự tỉnh ngộ đó, tôi bắt đầu có những giây phút sống với Tâm Vô Ngôn Tịch Chiếu. Những ý tưởng chằng chịt trong tâm trí (một thứ mộng mị lúc không ngủ ở con người) dần vơi bớt…

Bây giờ tôi đã biết niềm hạnh phúc của cuộc sống trở về với Chân Tâm, của sự tự tin vào năng lượng thiền định tự tri.

(Nguyệt san Giác ngộ, tháng 10/1996).

(Trang 91-93)


 
CẦN BIẾT KÍNH YÊU NHÂN CÁCH

Trí thân mến,

Tôi đã đọc kĩ thư của em. Em đang chán đời vì không có điều kiện để học đại học. Em đang mang nặng mặc cảm tự ti.

Tôi viết thư này không nhằm an ủi em, mà để trách em. Tôi trách em vì em quá kém nhận thức về ý nghĩa cuộc sống, về giá trị làm người.

Vì tôi đã tốt nghiệp đại học nên tôi hiểu rằng, mục đích chính của việc học đại học là để sau này có năng lực làm công việc mình chọn. Học về chuyên môn là để tạo tác, để lao động. Vậy thì nếu em không có điều kiện để học đại học, em vẫn có thể học một nghề nào đó ở tư nhân, hoặc ở các trường chuyên nghiệp trung cấp, hoặc tự học để sau này có năng lực làm công việc gì đó, để lao động sản xuất… Tại sao lại chán đời, lại ôm ấp mặc cảm tự ti?! Thật đáng trách.

Mọi năng lực tạo tác đều chỉ có ý nghĩa công cụ. Trí lực để tạo tác là trí-công-cụ. Công cụ dù “đắt tiền” hay “rẻ tiền” cũng chỉ là công cụ. Người thật sự hiểu biết sâu rộng thì không đánh giá con người qua công cụ. Cái tạo nên giá trị làm người ở trong xã hội là nhân cách. Có nhân cách lớn (nhân cách tự-do-tinh-thần) là do có trí-tuệ-nhân-văn cao, có trí-lương-tri trong sáng, có năng lực học hỏi để tự giáo dục-đào tạo, tự chuyển hoá nhằm hướng thiện hướng thượng.

Không có người chân chính nào lại kính trọng một bộ trưởng nặng óc bè phái ích kỉ, một giám đốc tham ô, một giáo sư nhận hối lộ, một bác sĩ vô lương tâm, một nhà thơ đồi truỵ, một sĩ quan hách dịch…

Không có người chân chính nào lại coi rẻ một y tá giàu y đức, một công nhân xây dựng có tinh thần trách nhiệm cao, một nông dân không sử dụng thuốc bảo vệ thực vật trái quy định (vì biết tôn trọng sức khoẻ người tiêu dùng)…

Tâm trí trong sáng mang năng lượng tích cực có lợi cho bản thân và toàn vũ trụ. Tâm trí đen tối thì tạo ảnh hưởng xấu…

Trí thân mến,
Tôi hi vọng, qua trình bày trên, em nhận thức được những sai lầm trong tư tưởng của em.

Tôi biết rằng, hiện nay trong xã hội có một bộ phận lớn đang sống theo thứ nhân sinh quan lệch lạc. Trong số đó cũng có nhiều người có học vấn cao, có chức vị cao. Mặc dù vậy, em phải tỉnh táo, đừng dại gì hạ thấp nhân cách để chạy theo quan niệm sống tầm thường của họ.

Em phải ngẩng cao đầu để thắp sáng lương tri, lương tâm, nhân cách. Những phẩm chất cao quý này sẽ là người thầy quan trọng hướng dẫn em chọn lựa một nghề nghiệp, một việc làm thích hợp với điều kiện thực tế của em. Những phẩm chất này cũng sẽ làm nảy sinh nhu cầu học hỏi, tự học để nâng cao tay nghề, nâng cao năng lực nghiệp vụ. Rất nhiều tài năng lớn do tự học mà nên…

Có ai đó đã nói rất đúng rằng, không có công việc (hợp pháp) nào thấp hèn hơn công việc nào; chỉ có sự yếu kém nhân cách là thấp hèn.

Mong em biết kính yêu nhân cách, biết nâng cao lòng tự trọng tự tin để sống lạc quan minh triết.

Mong em luôn nhớ rằng, giá trị làm người là ở nhân cách tự-do-tinh-thần, chứ không phải ở “công cụ”. Có nhân cách đó, ta luôn sống khế hợp thiện-ích-mĩ.

Thân ái chào em.

(Trang 94-98)
READ MORE - Tuệ Thiền Lê Bá Bôn - ĐƯỜNG VỀ MINH TRIẾT

DÁNG EM - Lê Cảnh Biểu


Dáng em đẹp tựa mùa xuân
Mắt huyền má ửng bồ quân dịu dàng
Nhìn em mà cứ ngỡ ngàng
Mùa xuân đang đến ngập tràn lòng anh.
Em đi dưới ánh nắng hanh
Đất trời ấm áp trong lành ngọt êm.
Tiếng em thánh thót trong đêm,
Ngỡ rằng tiếng nhạc bên thềm ngày xưa.
Dáng em đi giữa chiều mưa,
Làn tóc óng mượt đong đưa gió ngàn.
Làn da trắng nõn đoan trang,
Nụ cười duyên dáng chứa chan tình đời.
Dù mai vật đổi, sao dời,
Cô em gái nhỏ một thời xuân xanh
Hằn sâu ký ức lòng anh,
Trái tim, nỗi nhớ mong manh biển tình.
Chơi xuân dưới ánh bình minh,
Gió xuân, nắng ấm, tắm mình gởi thân,
Bài thơ anh viết thiếu vần,
Đắm say cứ viết muôn lần bài thơ,
Nhìn em lòng cứ ngẫn ngơ,
Đò duyên anh đợi anh chờ bấy lâu.
Qua sông đã có nhịp cầu,
Nối bờ hy vọng cho tàu anh qua,
Vần thơ anh tặng làm quà
Cho người tri kỷ gọi là làm tin.

Tháng 3/2007
(Tháng 1-Đinh Hợi)
 lebieutt@gmail.com
READ MORE - DÁNG EM - Lê Cảnh Biểu