Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, September 5, 2012

Huy Uyên - CHÙM THƠ VIẾT Ở CHÂU ÂU (1)


Sông Seine buồn

Chiều hoang trôi theo giòng sông Seine  
anh bàng hoàng nhớ em
những chiếc cầu chải ngang mái tóc
nhớ ai mà em khóc
đôi bờ trôi êm đềm  .

Nước cũng không vội vàng
mây trôi bơ vơ cùng chiều
(người đã một lần chết cho tình yêu)
đâu đây bóng em lặng thinh không nói  .

Những tòa tháp cổ cũng bạc màu mây
hồ như mắt em đang lệ nhỏ
bầy thiên nga chấp đôi cánh vỗ
nước trong xanh thác mời .

Những mái cong nhà thờ tĩnh lặng
màu trời xám về môt mùa thu dịu dàng
đứng lại bên cầu không em
thôi rồi một thời xa vắng .

Anh đang bơ vơ như em bơ vơ
chiều sông Seine buồn mịt mù hơi thở
em đi rồi hay còn đó
Paris đêm về vội vàng .

Thôi rồi mấy nhịp sông Seine
anh đi mà không còn em nữa
trời ơi ai một thuở
đứng nhìn nhau mà nước mắt chạy quanh
anh cứ ngờ đang ở bên em .

Huy Uyên



Paris
  
Anh đứng một mình bên Eiffel
tim đớn đau lòng nhớ em
bao la giữa trời giữa đất
mà sao anh hoài đi tìm .

Paris lạ lùng chạy quanh đời tháp
nhà thờ Đức Bà cao chất ngất
thằng gù tuồng như đang khóc
nhớ ai mà nước mắt chảy hoài .

Sông Seine
ai gõ niềm đau trên đồi Monmatre
nghe thì thầm tiêng hát
Sacre Ceur đang buồn .

Huy Uyên



Strasbour, đồi và đồng cỏ


Ai đi thấp thoáng bóng chiều
(ngẩn ngơ đồi thông hai mộ)
rừng thông chạy dài không kịp nhớ
mênh mang đất trời Titisee  .

Xanh ngát màu cỏ non
chiều lên lá đời ngậm vú
lên đồi, lên đồi mây rủ
thuyền chiều trôi về cuối sông  .

Rừng cây dưới kia chập chùng
gió đêm âm vang tiếng gọi
tim người ru ai mà không nói
người về có nhớ mưa không  .

Ánh đèn hắt hiu bóng đổ
đêm đi vàng dảy phố buồn
ai giờ quạnh lòng mà nhớ
người về đêm nay nào quên  .

Người rồi về đâu, về đâu
bỏ lại gương xưa mặt hồ
sầu kia có còn ở lại
hay chảy ngang trời bơ vơ .

Bỗng nhớ Dalat đến lạ lùng
Rhine Fall vắt trời thác đổ
hồ chiều rưng rưng
những chiếc thuyền trong chiều cũng mắt đỏ .

Huy Uyên


Lặng lẽ Zurich

Ở đó sư-tử-buồn chết lặng
nằm hoang hoải cùng trời xuống nghiêng
ai một mình một bóng
nhớ hoài về em  .

Anh đến đây và ở lại một mình
Zurich nghiêng màu ô cửa sổ
Chagall Windows lung linh
người đã đi rồi hay còn ở đó

Tilis cao vời vợi
sương sáng lung linh trôi
đưa tay kéo sắc trời chưa tới
đám băng dưới chân cũng ngừng trôi  .

Tilis nghiêng trời cánh chim
ánh bạc bừng lên cùng trời đất
những núi đồi bát ngát
tuyết băng cũng sủng lòng nhớ em  .

Ai đứng lạnh lùng bên cầu Chapel
giờ này tuồng như cũng đã vắng em
giáo đương Jesuit ngũ muộn
lạy cha và thánh thần , amen .

Những căn nhà đâm lên giữa rừng-đen
Black forest quay về mai sáng
biết em giờ còn đợi ai mà trời bảng lảng
đám mây đầu núi cuối mùa nằm im  .

Zurich buồn và lặng lẻ trong đêm ./.

Huy Uyên



Bern  gọi người về

Những mái cổ đi qua Bern
nỗi nhớ chồm lên một thời đời gấu
chen nhau những mái che êm đềm
sông bao quanh, mái nghiêng ngã màu nhớ ai mà đậm đỏ .

Những vết chân người cũng xoay quanh
giá mà em còn đứng đó đưa tay dịu dàng vuốt tóc
gió Swiss như đang dỗ dành
cùng đời em mê ngủ  .

Giữa trời chiều Bern ngã ba
tiếng người gọi ai mà tha thiết
tìm người nói câu vĩnh biệt
trước khi đi xa  .

Giòng sông rồi nước cũng chảy qua
Bern nào có hay
Bern nào có biết
Chilon thấp thoáng bên bờ
ngàn đời ngủ yên nhớ ai da diết  .

Ai gọi hồn mà không về kịp
nguyện ơn xin chúa cha
đâu đây tiếng chuông nhà thờ Vincent đổ buồn muốn chết  .

Huy Uyên

READ MORE - Huy Uyên - CHÙM THƠ VIẾT Ở CHÂU ÂU (1)

Huy Uyên – CHÙM THƠ VIẾT Ở CHÂU ÂU (2)





Nửa mặt trăng Geneva


Chiều đứng lặng im bên hồ
nghe tiếng gọi người
nước về đâu mà chảy giòng thương tiếc
Geneva thấp thoáng sương mờ  .

Đâu rồi lâu đài Sforza cổ xưa
nằm lặng thinh bao đời đứng đợi
người đi lâu rồi cũng không quay lại
Doumo thức dậy trong mưa  .

Bước chân ngập ngừng Rousseau phố cổ
Chiều lung linh hồ Leman lộng gió
để ai đi mà không nhớ
kỷ niệm Geneva buồn quắt quay  .

Ai đang hát bên Jet D'eau
giọng người ngậm ngùi cổ-độ
ngút trời sầu theo hơi gió
để nước thả trôi về đâu  .

Người cũng về đâu, về đâu
bỏ lại gương xưa mặt hồ
sầu kia có còn ở lại
hay chảy cuối trời bơ vơ .

Geneva mỗi mùa tiển đưa
một người đi không quay lại
có hắt hiu buồn tê tái
có ngậm ngùi theo ngày xưa  .

Huy Uyên



Ngày qua Milan

Buổi sáng nhà trên đồi đang ngủ
mây cũng ngủ dưới lũng sâu
em đã về đây chưa
mà trời tuồng như quay về chốn cũ  .

Alpes phía đông nằm dịu dàng
những rặng cây xanh đá dựng ngút ngàn
người còn nhớ ngày xưa xa khuất
tình xa tan
bước chân vội âm thầm  .

Nghe đâu đây nỗi nhớ
Trở về với Milan
không tiếng con thuyền neo bến đậu
(văng vẳng đâu đây tiếng-hát-Mi-lăng)  .

Anh đến nơi đây buổi thu vàng
những đồng cỏ cũng vàng theo nắng
vườn nhà ai im vắng
không một bóng người
hoài mãi tim người một chút Milan  .

Qua nhà thờ Doumo cổ kính
lặng lẽ làm đám tang
người xưa quá buồn
một hình một bóng  .

Đón em về mùa thu đã sang
chập chùng mây trôi đầu đỉnh
dưới nắng chiều vàng khép kín
giọng chiều nghe chừng bâng khuâng  .

Tìm ai quay về đồng cỏ
nhạc lên đồng vọng chiều sương
ai đi bỏ chi nỗi nhớ
mây trời có chút lạnh lòng  .

chuyến tàu đi qua chiều muộn
em về đâu
mà bảo anh chiều quá sớm
khoảng trời còn lại hẹn hò
Milan cuối mùa tiển đưa  .

Huy Uyên



Venice nhịp chèo không có em

1-

Biển xanh ngọt môi em
Venice nhung êm từng dải lụa
nói lời yêu em từ thuở
sóng xao thuyền trôi êm đềm  .

Mưa vội về với Venice
anh đi tìm em mà em có biết
hai ta đưa tiển chỉ một người
xa nhau chi để một đời tưởng tiếc  .

Ai quay về đây phố-nổi
nước kênh chao lạnh vào hồn
ai đi mà không ứng đợi
trao nhau kỷ niệm buồn hơn  .

Ta tặng nhau những cọng rơm vàng
nép đời nhau trăm cối xay gió
để nhịp lơi giòng theo hơi thở
núi xa mà lòng bâng khuâng  .

2-

Thuyền trôi trên kênh Venice
những mái chèo dịu êm
em có biết
nhớ em nhiều từ thuở yêu em  .

Những mái chèo ngậm tăm
chưa một lần nói
những lâu đài xa xưa cũng vội
gởi tình xưa đến ai âm thầm  .

Ai quay lại rộn ràng Marco
nhà ai ẩn mình tím tối
ơi người xưa đừng đi vội
mây ngủ trên đồi đợi chờ  .

Thôi rồi một cuộc tình
anh một mình quay lại
thôi rồi anh một mình
Vanice lạnh buồn sóng vỗ
vĩnh biệt đi và nhớ  .

Huy Uyên


Roma, màu trần gian

Bên đồi hướng dương vàng phai chín tím
em treo tình qua những lũng đồi
ngút mắt bên hồ thiên nga vỗ cánh
em đi còn lại mình tôi  .

Roma ngủ quên sắc nắng
nhà nằm lặng dưới chân đồi
cửa sổ buồn chi mà đóng kín
cô đơn xoay quanh nình tôi  .

Những con đường Roma trải rộng
cây xanh ngút màu trần gian
nhịp đời vây quanh
đổ về đâu mà lòng buồn lắm .

Đường quá dài qua Vatican.

Huy Uyên


Pisa nghiêng đám tang người

Pisa chuông nguyện hồn ai
tháng năm nằm chết dang tay cùng trời
giáo đường khuất bóng chơi vơi
về đây buồn quá em ơi quá buồn
bao năm tháp đứng sầu vương
trên đồi ai đợi mà thương nhớ người .

Pisa nỗi nhớ riêng tôi
về làm đám tang người phụ nhau
Pisa nghiêng mấy trời sầu
cho người mang cả hồn đau suốt đời
ngàn năm bỏ lại cùng tôi
ngàn năm còn mãi nơi người nỗi đau ./.

Huy Uyên
5-8-2012
READ MORE - Huy Uyên – CHÙM THƠ VIẾT Ở CHÂU ÂU (2)

NGƯỜI XƯA - Truyện ngắn của Mai Thanh

Tác giả MAI THANH
Vài nét về nhà thơ Mai Thanh

Quê Thanh Hóa, hiện làm việc Hà Nội. 
Làm thơ, viết văn và viết phê bình văn học.
Nguyên Giám đốc kiêm Tổng biên tập Nhà xuất bản Lao Động.
Hiện là chuyên gia về công tác xuất bản tại Cục xuất bản - Bộ Thông tin và Truyền thông.
Đã xuất bản 4 tập thơ: "Ánh mắt ngày xưa", "Sắc lá", "Tiếng chim" và "Cõi người".
Sẽ xuất bản: Hai tập thơ "Trăng rơi" và "Mùa sang"; tiếp theo là tập truyện ngắn và tập phê bình-tiểu luận.


     Khi bọn trẻ chúng tôi ở độ tuổi chín mười, thường chơi đủ trò chơi của trẻ con đã chơi qua nhiều thế hệ - con gái thì “chơi ô ăn quan”, “chuyền chắt”...; con trai thì “đánh khăng”, “đánh quay”...Nói chung là con trai và con gái có trò chơi riêng, ít khi cùng chơi chung, nhưng tôi với Hiền là trường hợp đặc biệt, thường chơi chung với mọi trò chơi, kể cả trò chơi mà các bạn trẻ khác không biết đến. Tôi hơn Hiền một tuổi, nhưng em sành sõi hơn tôi nhiều điều. Chúng tôi có cả trò chơi đám cưới với nhau. Trong trò chơi này, Hiền cố tìm được một cái vòng sắt vừa lọt ngón tay: “Cậu cầm lấy vòng sắt này làm chú rể trao cho tớ là cô dâu trong ngày cưới”. Tôi ngây thơ và nghiêm chỉnh làm đúng như Hiền chỉ dẫn. Hì, thật là chuyện bắt chước người lớn một cách ngớ ngẩn của hai đứa trẻ chúng tôi...

      Tuổi thơ vuột trôi qua, bọn trẻ thôi các trò chơi, để rồi đi vào cuộc sống thật của cuộc đời. Khi bắt đầu vào cấp ba, thì cha tôi qua đời; dường như trước nỗi đau mất người trụ cột trong gia đình, mẹ tôi và chị tôi dồn sức chăm lo cho tôi về mọi mặt, nhất là việc học hành đến nơi đến chốn của của tôi.

     Tôi xa quê, đi học đại học, rồi đi làm; mỗi năm một lần, trở về thăm quê, gặp lại các bạn ấu thơ thấy lòng ngồn ngộn niềm vui và tràn đầy xúc động. Hiền dạy học cấp hai ở trường xã, em xinh xắn, dịu dàng và có nét chững chạc của một cô giáo. Tôi coi Hiền như mọi bạn gái khác, nhưng tôi cảm nhận rằng, Hiền đối với tôi thiếu tự nhiên, thậm chí có phần bịn rịn – tôi coi đó là do em ngượng ngùng vì trò chơi “đám cưới” đầy vẻ ngây thơ từ thuở bé.

     Những lần về thăm quê, mẹ tôi thường nhắc tôi về chuyện lấy vợ, tôi đành nói khéo để mẹ yên lòng. Mẹ bảo sẽ sang nhà Hiền để nói với cha mẹ cô ấy, xin em về làm con dâu của mẹ. Tôi trố mắt ngạc nhiên: “Mẹ đừng làm thế, con xin mẹ đấy! Không lâu nữa, con sẽ cưới cho mẹ một cô con dâu thật vừa ý!”. “Được, con hứa rồi nhé!”. Nhưng rồi lời hứa với mẹ đến vài ba năm sau đó, vẫn chưa được thực hiện, trong khi mẹ và chị tôi càng sốt ruột về chuyện vợ con của tôi. Hiền rất quý mẹ và thân thiết với chị tôi.Với mẹ, em thường đến thăm, đôi khi biếu bà đồng quà tấm bánh. Với chị, Hiền rất chăm lo việc học hành của con chị, cho cháu từ tập giấy kẻ ô, đến hộp bút vẽ. Tình cảm của Hiền đối với gia đình tôi đều được chị tôi thông tin qua những bức thư dài nhiều trang giấy. Những thông tin nhận được từ chị, khiến tôi vô cùng bối rối và đã bằng mọi lời lẽ trao đổi với chị tôi, cần xử lý khéo léo, để Hiền khỏi hy vọng. Rồi một lần, tôi nhận được bức thư dài của chị giúp tôi xử lý tình hình bối rối, khó xử trong chuyện của Hiền đối với tôi...


                                       *

     Vào một buổi chiều mùa thu năm ấy, chiếc xe khách từ Hà Nội đỗ tại bến xe thị trấn quê tôi, Tôi và Nga lém – bạn cùng phòng công tác ở cơ quan tôi – vừa xuống xe, thì chị gái tôi và con gái chị đã đón sẵn, hào hứng: “Chị chào hai em!”. “Cháu chào cậu mợ!”. Nga lém: “Em chào chị, cậu mợ chào cháu!”. Chị tôi bảo con gái “xách túi hành lý cho mợ”. Nga lém: “Thôi cứ để mợ xách, hành lý của cậu mợ nhẹ thôi mà!” Nga lém cố nói ra nhiều từ “cậu mợ” để mọi người đang tò tò quanh đó hiểu tôi và Nga lém như vợ chồng sắp cưới vậy...

     Không khí buổi đón tiếp chúng tôi tại bến xe nhanh chóng được truyền đi từ người này đến người khác, chẳng mấy chốc cả làng, cả xã đều biết. Thêm vài ngày, lưu lại quê hương, tôi kéo Nga lém cùng đi thăm bà con làng xóm, càng làm mọi người tin tôi và nga lém sắp cưới nhau. Riêng tôi có đến nhà Hiền thăm em như là thăm người bạn thuở thiếu thời, nhưng cha mẹ em nói rằng, em đã ra tàu đi Sài-gòn để xin chuyển công tác vào trong ấy. Chị tôi nói, trước khi đi Sài gòn, Hiền gặp riêng mẹ và chị tôi chào tạm biệt. Khi chào ra về, Hiền trao chị tôi một gói vải nhỏ, nhờ chị giao cho tôi và dặn “bao giờ anh ấy trở về đến Hà Nội, thì mới mở ra xem”.

     Trên xe khách trở về cơ quan, Nga lém cười cười: “Mình làm diễn viên đóng thế có đạt không vậy? Chị cậu quả là một đạo diễn cừ khôi!” Tôi cười mà lòng buồn rười rười, mắt cay cay, thương Hiền...

     Thương Hiền và nhớ Hiền, nên trong những lần công tác trong nam, tôi dò hỏi tìm kiếm em từ thành phố Hồ Chí Minh, Vũng Tàu, rồi các tỉnh miền Tây, đều không gặp – gia đình Hiền dường như cũng rất “tích cực” giúp Hiền tránh mặt tôi. Cuộc sống diễn tiến theo quy luật của nó, tôi cưới vợ - dĩ nhiên, không phải là cưới Nga lém, mà với một người con gái Hà Nội. Tôi yên vui trong gia đình nhỏ được gọi là hạnh phúc, nhưng lòng tôi vẫn không thôi vời vợi về em.

     Không gặp lại em đã qua mấy thập kỷ rồi! Nay, về thăm quê, như chàng Từ Thức trong trạng thái đổi thay về không gian và thời gian của vũ trụ, tôi gặp em trong hình hài thay đổi dường như đột ngột: Không còn là cô gái duyên dáng, dịu dàng thuở ấy, Hiền đã thành một bà lão gần tuổi sáu mươi, cùng mái tóc pha sương với những vết nhăn vầng trán và đôi vai hõm xuống...; duy chỉ riêng đôi mắt vẫn ánh lên như ngày xưa ấy! Em nhìn tôi, không nói, rồi quay đầu, lẳng lặng bước đi...

                                        *
                                
     Tôi kể lại mọi chuyện về tôi và em cho bạn tôi là một nhà thơ. Anh viết tặng tôi bài thơ tựa đề “Người xưa”, xin trích dưới đây đoạn kết của bài thơ:
             
Người xưa  
...
Hoài niệm gọi về một thuở xa xôi
Em của một thời trời trong mây trắng

Nay tuổi sáu mươi màu da sạm nắng
Em cúi đầu thầm lặng
Giống như cây đa làng
Nhướng mắt nhìn tôi
Như nhìn kẻ lang thang
Bỗng dội trong tôi nỗi niềm nghiêng ngả:
Dỗi hờn, hối lỗi, chơi vơi...
Tôi quên người hay người đã quên tôi?

 
Trong mọi điều mà tôi đang mong ước, điều mong ước không nhỏ trong tôi là Hiền đọc được chuyện kể này!

(Viết theo lời kể của Nguyễn Hội- nguyên cán bộ ngân hàng trung ương)

MAI THANH
maithanh40@gmail.com
READ MORE - NGƯỜI XƯA - Truyện ngắn của Mai Thanh

Nguyễn Thanh Bá - THƠ VIẾT Ở QUÊ NHÀ

Nhân dịp anh chị Nguyễn Thanh Bá về thăm quê và ra mắt tập thơ NGÀY THÁNG NHỚ  (tác giả Nguyễn Thanh Bá, NXB VHSG), anh chị em văn nghệ Hải Lăng đã có dịp gặp nhau để giao lưu văn thơ và trao đổi tâm tư tình cảm. Hình sau đây lưu niệm một trong những cuộc gặp mặt đó.


Từ trái sang: Các anh /chị: Võ Văn Hoa, Nguyễn Thanh Bá, Trương Thị Mộng Thu (phu nhân của anh Bá), Võ Quốc Dũng, Bùi Như Hải,  Lê Đăng Mành, Hoàng Tấn Linh tại TRI ÂM CÁC (tư gia của Võ Văn Hoa)


THƠ TỰ HỌA

                    Nguyễn Thanh Bá

BÀI XƯỚNG:

THĂM ÔN

Về thăm Quảng Trị ghé thăm ôn
Ôn vẫn như xưa, ở cuối cồn
Mảnh ruộng gần ao cày cấy ló
Bãi bồi cạnh bến cuốc lôông môn
Vườn cơi lớp đất san đường sỏi
Nhà nới thêm gian lợp mái tồn
Trong bếp mụ ngồi khum thổi lả
Dáng gầy trán chạm nét hoàng hôn./.

                                    

BÀI HỌA 1:

VỀ LÀNG ÔN

Về thăm Quảng Trị ghé làng Ôn
Xóm lắm ao sâu, hói lắm cồn
Mạ đứng ngoài cươi chăm xuốc ló
Em ngồi trong bếp mãi làm môn
Gian buồng vải vóc - phên đan nứa
Kèo cột tre pheo - mái lợp tồn
Ôn Mệ hai hàm răng trốn hết
Nên chi hơi khó mỗi lần hôn./.

                                   
BÀI HỌA 2:

TƯỞNG LẦM ÔN

Đọc thơ của Mụ tưởng lầm Ôn
Tả nỗi quê ta biển lấn cồn
Xe cộ dập dìu đường xoáy rốn
Nắng mưa tàn tạ đá lòi môn
Từng cơn bão táp cây tung lá
Những trận phong ba gió lật tồn
Ôn Mụ tuổi đời cao chóp núi
Vẫn còn rung động mỗi lần hôn./.

                           Nguyễn Thanh Bá
                                        Kỷ niệm về thăm quê Quảng Trị
                                        Đầu thu 2012 Nhâm Thìn
READ MORE - Nguyễn Thanh Bá - THƠ VIẾT Ở QUÊ NHÀ

DƯƠNG CẦM CHỀU - Nhạc: Vĩnh Phúc - Thơ: Bùi Phan Thảo - Ca sĩ: Quỳnh Như - Piano: Bảo Châu

Nhạc sĩ Vĩnh Phúc



Bởi vì em bỏ lại sau lưng
Một triền đê lộng gió
Bong bóng cơn mưa mùa hạ
Bởi vì em bỏ lại ban trưa
Cánh chuồn kim trốn ngủ
Dù em có xa rời
Hà Nội vẫn đi vào nỗi nhớ của em

**
Rồi về đâu tuổi thơ về đâu?
Rồi về đâu em nay về đâu?
Tiếng dương cầm chảy tràn long lanh
Những ngón mảnh mai
Khẽ vò đầu anh

***
Ơi màu áo em chiều xanh ngát
Và tiếng dương cầm ăm ắp
Heo may im phơi chân son
Em đã đi thật xa
Ơi còn nhớ thu về lưng Tháp
Gầy nắng môi cười len ấm
Cơn mưa lao nhao chân mây
Nghe phím dương cầm trôi

*

Rồi em sẽ sẽ nhận ra anh
Một giọt mưa hồn nhiên
Trên tóc em bay Hà Nội
Rồi em sẽ sẽ nhận ra anh
Chút nắng hanh hao mùa

****
Bao giờ em trở lại
Bao giờ em trở lại
Hà Nội chờ em


KẾT ( OUT)
Hà Nội khi em về
Anh đã là ngọn cỏ
Lao xao lao xao lao xao
Dưới chân em và bảy sắc cầu vồng…


Vĩnh Phúc
vinhphuccr@gmail.com
READ MORE - DƯƠNG CẦM CHỀU - Nhạc: Vĩnh Phúc - Thơ: Bùi Phan Thảo - Ca sĩ: Quỳnh Như - Piano: Bảo Châu