Lê Thị Mây tên thật là: Phạm Thị Tuyết Bông, bút danh khác: Phạm Thị Tuyết Hoa, sinh ngày 4.2.1949, tại An Mô, Triệu Long, Triệu Phong, Quảng Trị.
Nơi ở hiện nay: Thủy Trường, thành phố Huế.
Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, 1982.
Học xong phổ thông, Lê Thị Mây tham gia Thanh niên xung phong chống Mỹ. Sau giải phóng, học Trường viết văn Nguyễn Du. Làm báo từ năm 1970, hiện nay là Tổng viên tập tạp chí Cửa Việt.
Nhà thơ đã xuất bản 7 tập thơ và 3 tập văn xuôi. Trong đó có: Những mùa trăng mong chờ (thơ, 1980); Tặng riêng một người (thơ, 1990); Một mình (thơ, 1990); Trăng trên cát (truyện ngắn, 1987); Giấc mơ thiếu phụ (thơ, 1996)...
Lê Thị Mây đã được nhận Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 1990 với tập thơ Tặng riêng một người.
Mắt chữ
Như người gánh nặng
Như người đi cúi mặt
Như người chạy lao đầu trong gió bão
Như người bơi trong nước dữ
Qua câu thơ
Qua chữ thơ
Gánh nặng của ta không thể đặt lên vai người khác
Không ai giúp ta đi ra khỏi những cơn bão bất thần
Không ai giúp ta đi ra khỏi sóng và nước mặn của biển nơi chôn rau cắt rốn
Không ai phát hiện thay vẻ đẹp từ tấm lòng
Chính vì thế
Hồn nhìn từ bên trong
Chính vì thơ cuộn úp mặt vào đất
Chính vì thế chữ thơ có mắt ngước nhìn bầu trời
Lao trong bão
Bơi trong biển dữ
Cắm cúi đi
Mặt úp vào đất
Nếu ở đời chỉ mong đến được với chữ thơ có mắt ngước nhìn bầu trời
Hãy đặt trái tim mềm yếu lên chữ
Mắt chữ có hình trái tim
Dù khi đã chết
Trái tim trong chữ sẽ còn đập, còn ngước nhìn vũ trụ bao la.
1998
Tiếng hát của loài chim bị diệt
Đồng Hới còn duy nhất một ngôi nhà
Đấy là con chim của loài chim bị diệt
Bị giết chết bằng bom
Và thành phố là chiếc tổ - chiếc tổ không
Ôi con chim của loài chim ca hát
Đấy là ngôi nhà của mẹ sinh ra tôi
Đấy là ngôi nhà ra đi bao người lính
Và để trở về mặc niệm chính quê hương
Phát trời xanh bao người chưa về kịp
Chiếc tổ không - thành phố có hoang
Ngôi nhà đầy thương tích - bầy chim cất tiếng hát
Từ cỏ bay lên ngọn khói xanh lam.
Ôi mùa chim của loài chim yêu hoà bình bất diệt
Quệt mỏ vào mặt trời chim hót vang
Và chim kiễng đôi chân đầy thương tích
Nghiêng bên dòng sông Lệ uống thời gian
1978
Với căn phòng trong quán cà phê
Với căn phòng trong quán cà phê
Tôi bị vây giữa những tảng đá hấp dẫn mùa hè
Giữa những quả chanh tươi và đường của mía
Tôi bị vây giữa bao bàn ghế
Những gương mặt tình nhân những gương mặt bạn bè.
Và lam lũ gương mặt đời lao động
Của bác thơ mành trúc, thợ nướng bánh, thợ chữa đồng hồ
Kim chỉ phút kim chỉ giây bình thản
Trái tim tôi chỉ hướng đợi chờ
Với căn phòng trong quán cà phê
Tôi chịu đựng nắng trần bê tông tầng thấp
Tháng mưa Huế bốn bức tường ngấm nước
Chú kiến vàng bò qua vòm cửa sổ tìm cây
Căn phòng tôi không quạt máy mỗi ngày
Mở bốn hướng thu nhận và chịu đựng
Trước những bao vây trước bao điều tìm kiếm
Chợt mùa đông đỏ lửa những cành bàng
Quả chanh tươi, đường của mía, ghế, bàn
Tảng nước đá vỡ nghìn mảnh sắc
Soi hình chiếu vào cuộc đời tôi trang viết
Số phận của mọi người linh cảm hoá thơ ca.
Liễu quán - Huế 1989
Những mùa trăng mong chờ
Thư anh tin ngày về
Cho vầng trăng hẹn mọc
Trong ngần hoa cau thơm
Mây chớm màu tha thiết
Trăng non nghiêng qua rồi
Bom rung vầng trăng khuyết
Xô thuyền trong xa xôi
Giữa gập ghềnh núi biếc
Anh khoác ba lô về
Đất trời dồn chật lại
Em tái nhợt niềm vui
Như trăng mọc ban ngày
Gặp nhau tròn mùa trăng
Em trẻ như bầu trời
Vòng tay anh đằm thắm
Giấu lời ru trên môi
Mai lại tiễn xa nhau
Vầng trăng cong chẽn lúa
Đêm đêm chín ngàn sao
Rỏ vào tim giọt lửa
Mong chờ em mong chờ
Vầng trăng xinh - gương mặt
Sáng sáng đầy theo anh
Suốt chặng đường đánh giặc.
1973
Cát làng tôi
Qua đèo trắng chín tầng mây
Nôn nao nhớ biển sóng đầy bước đi
Sờ vào túi áo tìm chi
Bỗng li ti cát, li ti tỏa ngời
Cát vàng rơi, cát vàng rơi
Hạt theo hạt chảy mặt trời trên tay
Bao nhiêu ánh biển về đây
Cát vàng đọng sắc tháng ngày ra khơi
Cát vàng rơi, cát vàng rơi
Sau cơn mưa ngọt càng ngời nắng mai
Biển quê cát rộng bờ dài
Càng cao ngọn sóng càng lai láng vàng
Đêm sâu cát trắng mênh mang
Bóng ta lồng biếc bóng hàng dương xanh
Đường làng như cát long lanh
Dấu chân em có trăng lành ươm theo
Gió tung cồn cát gầm reo
Muôn li ti hạt ngang đèo dựng cao
Đánh xong trận giặc hôm nào
Ta về thả hạt cát vào giữa khơi.
LÊ THỊ MÂY
Nơi ở hiện nay: Thủy Trường, thành phố Huế.
Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, 1982.
Học xong phổ thông, Lê Thị Mây tham gia Thanh niên xung phong chống Mỹ. Sau giải phóng, học Trường viết văn Nguyễn Du. Làm báo từ năm 1970, hiện nay là Tổng viên tập tạp chí Cửa Việt.
Nhà thơ đã xuất bản 7 tập thơ và 3 tập văn xuôi. Trong đó có: Những mùa trăng mong chờ (thơ, 1980); Tặng riêng một người (thơ, 1990); Một mình (thơ, 1990); Trăng trên cát (truyện ngắn, 1987); Giấc mơ thiếu phụ (thơ, 1996)...
Lê Thị Mây đã được nhận Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 1990 với tập thơ Tặng riêng một người.
Mắt chữ
Như người gánh nặng
Như người đi cúi mặt
Như người chạy lao đầu trong gió bão
Như người bơi trong nước dữ
Qua câu thơ
Qua chữ thơ
Gánh nặng của ta không thể đặt lên vai người khác
Không ai giúp ta đi ra khỏi những cơn bão bất thần
Không ai giúp ta đi ra khỏi sóng và nước mặn của biển nơi chôn rau cắt rốn
Không ai phát hiện thay vẻ đẹp từ tấm lòng
Chính vì thế
Hồn nhìn từ bên trong
Chính vì thơ cuộn úp mặt vào đất
Chính vì thế chữ thơ có mắt ngước nhìn bầu trời
Lao trong bão
Bơi trong biển dữ
Cắm cúi đi
Mặt úp vào đất
Nếu ở đời chỉ mong đến được với chữ thơ có mắt ngước nhìn bầu trời
Hãy đặt trái tim mềm yếu lên chữ
Mắt chữ có hình trái tim
Dù khi đã chết
Trái tim trong chữ sẽ còn đập, còn ngước nhìn vũ trụ bao la.
1998
Tiếng hát của loài chim bị diệt
Đồng Hới còn duy nhất một ngôi nhà
Đấy là con chim của loài chim bị diệt
Bị giết chết bằng bom
Và thành phố là chiếc tổ - chiếc tổ không
Ôi con chim của loài chim ca hát
Đấy là ngôi nhà của mẹ sinh ra tôi
Đấy là ngôi nhà ra đi bao người lính
Và để trở về mặc niệm chính quê hương
Phát trời xanh bao người chưa về kịp
Chiếc tổ không - thành phố có hoang
Ngôi nhà đầy thương tích - bầy chim cất tiếng hát
Từ cỏ bay lên ngọn khói xanh lam.
Ôi mùa chim của loài chim yêu hoà bình bất diệt
Quệt mỏ vào mặt trời chim hót vang
Và chim kiễng đôi chân đầy thương tích
Nghiêng bên dòng sông Lệ uống thời gian
1978
Với căn phòng trong quán cà phê
Với căn phòng trong quán cà phê
Tôi bị vây giữa những tảng đá hấp dẫn mùa hè
Giữa những quả chanh tươi và đường của mía
Tôi bị vây giữa bao bàn ghế
Những gương mặt tình nhân những gương mặt bạn bè.
Và lam lũ gương mặt đời lao động
Của bác thơ mành trúc, thợ nướng bánh, thợ chữa đồng hồ
Kim chỉ phút kim chỉ giây bình thản
Trái tim tôi chỉ hướng đợi chờ
Với căn phòng trong quán cà phê
Tôi chịu đựng nắng trần bê tông tầng thấp
Tháng mưa Huế bốn bức tường ngấm nước
Chú kiến vàng bò qua vòm cửa sổ tìm cây
Căn phòng tôi không quạt máy mỗi ngày
Mở bốn hướng thu nhận và chịu đựng
Trước những bao vây trước bao điều tìm kiếm
Chợt mùa đông đỏ lửa những cành bàng
Quả chanh tươi, đường của mía, ghế, bàn
Tảng nước đá vỡ nghìn mảnh sắc
Soi hình chiếu vào cuộc đời tôi trang viết
Số phận của mọi người linh cảm hoá thơ ca.
Liễu quán - Huế 1989
Những mùa trăng mong chờ
Thư anh tin ngày về
Cho vầng trăng hẹn mọc
Trong ngần hoa cau thơm
Mây chớm màu tha thiết
Trăng non nghiêng qua rồi
Bom rung vầng trăng khuyết
Xô thuyền trong xa xôi
Giữa gập ghềnh núi biếc
Anh khoác ba lô về
Đất trời dồn chật lại
Em tái nhợt niềm vui
Như trăng mọc ban ngày
Gặp nhau tròn mùa trăng
Em trẻ như bầu trời
Vòng tay anh đằm thắm
Giấu lời ru trên môi
Mai lại tiễn xa nhau
Vầng trăng cong chẽn lúa
Đêm đêm chín ngàn sao
Rỏ vào tim giọt lửa
Mong chờ em mong chờ
Vầng trăng xinh - gương mặt
Sáng sáng đầy theo anh
Suốt chặng đường đánh giặc.
1973
Cát làng tôi
Qua đèo trắng chín tầng mây
Nôn nao nhớ biển sóng đầy bước đi
Sờ vào túi áo tìm chi
Bỗng li ti cát, li ti tỏa ngời
Cát vàng rơi, cát vàng rơi
Hạt theo hạt chảy mặt trời trên tay
Bao nhiêu ánh biển về đây
Cát vàng đọng sắc tháng ngày ra khơi
Cát vàng rơi, cát vàng rơi
Sau cơn mưa ngọt càng ngời nắng mai
Biển quê cát rộng bờ dài
Càng cao ngọn sóng càng lai láng vàng
Đêm sâu cát trắng mênh mang
Bóng ta lồng biếc bóng hàng dương xanh
Đường làng như cát long lanh
Dấu chân em có trăng lành ươm theo
Gió tung cồn cát gầm reo
Muôn li ti hạt ngang đèo dựng cao
Đánh xong trận giặc hôm nào
Ta về thả hạt cát vào giữa khơi.
LÊ THỊ MÂY