Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, February 28, 2023

CẢM NHẬN THƠ THẦY - Viên Hướng



“Hình như thoảng một tiếng đàn”
                                 (Viên Minh)
 
Tiếng đàn thi vị hóa thân phận đoạn trường, oằn mình tuyệt vọng giữa trùng vây hư huyễn, hoặc thăng hoa nỗi buồn trở trăn cô đọng, hay lãng mạn niềm hạnh phúc xa xưa chập chờn ẩn hiện trong mơ. Tiếng đàn ôm đợt sóng trùng khơi vỗ ào ký ức, bềnh bồng bao hoài vọng thẳm sâu, cho góc khuất tâm hồn bị xới tung mãnh liệt, âm thầm oan khiên cuộc lưu đày làm lụt lội kiếp trăm năm. Đàn hóa thân phiêu lãng muôn chiều trong làn khói thâm u, chồn chân gối mõi mà mãi vấn vương bờ cát dã tràng hong tà huân kỷ niệm. Tháng ngày là gương soi hồi tưởng những chặng đời phong ba quá khứ, nên đàn hóa thân đam mê trong vòng tay hạn hẹp, tưởng sắc cầu vồng vàng
niệm tuổi thanh xuân.
 
Âm đàn còn ôm huyết lệ mênh mang như vết sẹo địa chấn hằn chưa kín miệng, bao nhiễu nhương hệ lụy triền miên phải chăng là viên gạch tàng ẩn soi đường, cho bước chân lấm bụi tự tìm về bản lai diện mục. Vì vậy, tiếng đàn còn thiền ca ảo diệu đời người trong càn khôn hiện thực. Như thiên nhiên luôn là thi ảnh tinh khôi, những nốt pha lê cuộn gió mưa xuyên đồi cao rêu xanh tràn dốc đứng, rồi vệt nắng chở đạo tình trải dài trên rặng liễu thướt tha chao nghiêng vài tán lá,
hong khô vạt cỏ tàn đã vẹn kiếp mãn khai. Cung bậc thuần khiết của muôn trùng dào dạt cội nguồn xưa, ôm vũ trụ trong ngần dù biển dâu tang hải. Giao thoa réo rắt từng phím đăng trình rồi tĩnh mặc lặng thinh nhập huyền vi liễu ngạn.
Nhân sinh cùng vạn hữu chung giọt lưu ly từ ái hiến dâng, bao dung trong tinh thần vị tha vô ngã, nên dòng sông dẫu chùng lối đèo cao vẫn phiêu hốt thong dong mang phù sa xuôi nguồn biển rộng. Vô thường rực cõi huyền không cho trường canh hợp nhất chơn nguyên. Chơ vơ cô lữ độc hành cho âm đàn diệu khải hòa tan trong thiên thu tuyệt lặng, cho tình yêu vĩnh hằng của mẹ ôm đất trời chân mỹ, sạch lớp bụi hồng hoàn trả mộng trần duyên. Ngôn ngữ hữu hạn bất lực trước chân lý vô ngôn, là nét độc đáo trinh bạch rạng ngời của hư không khoảng lặng.
 
Khoảng lặng là cõi lặng im, là tiếng muôn trùng, hiện tiền nguyên tánh đang là trong từng sát na chân thể tịch nhiên của vạn sắc màu lung linh huyền nhiệm.
 
“Hình như thoảng một tiếng đàn
Chợt ngân vang đó chợt tan bao giờ
Chợt đâu một tiếng chơ vơ”
                                      (Viên Minh)
 
Lên đường! Ai đã từng miên man đằm mình đi tìm tương lai hạnh phúc trong ảo trạng mạch sống nồng hương, cứ nghĩ ánh lửa rạng ngời không bao giờ tàn lụi, dẫu kiếp người phiêu lãng chìm theo thời gian hữu hạn. Để rồi theo dòng dịch biến thiên, ước mơ chợt mong manh vội vã phơi mình trên cánh đồng khô hạn. Đối diện cùng tuổi chiều khánh kiệt điêu linh, khao khát vàng son bay qua song trĩu nặng cung đời, lòng trắc ẩn thăng hoa chợt thấy nguồn hạnh phúc thật sự đang thai nghén từ khốn cùng tận tuyệt.
 
Ra đi khắp bốn phương trời
Tìm ai mỏi gót muôn đời còn xa
                               (Viên Minh)
 
Tấu khúc muôn trùng lộng trời gió thoảng, mấy nỗi niềm bước ra khỏi nhân duyên, tam thế mộng nghiêng rơi mây hồ hải, thơ trăng Người lan tỏa vọng trùng xa.
 
Xin trả chim đôi cánh
Đôi cánh nhẹ bay xa
Ta trở về lặng lẽ
Một mình ngắm mây qua
                    (Viên Minh)
 
Cứ ngỡ thuyền rời bến là chới với đôi tay, là đường trần vàng vọt phôi phai vương mắt buồn u ẩn, là hiu quạnh đất trời hờ hững lạnh triều khuya. Dấu chân xưa đã mịt mù quay quắt đọng thềm rêu, sao ảo tưởng mãi ngẩn ngơ hoài niệm chập chờn lênh đênh hương kỷ niệm.
 
Tiễn đưa nhau giữa vô thường cát bụi, tục niệm trong lòng lên đỉnh núi chơ vơ, nên chẳng thấy nụ cười ấm tình đời đạo, đâu biết tri ẩm nguyệt vàng mãi lồng lộng trăng sao. Hồn nhiên nào trùng ngộ tâm giao, nguồn thanh khiết tinh khôi chân mỹ tịnh.
 
Người đi còn lại nụ cười
Cho yêu thương nối tình người ngàn sau
Cho cây đơm lá xanh màu
Cho trăng sáng mãi nhịp cầu thủy chung.
                                             (Viên Minh)
 
Gót phong vân đắm hồng trần thả trôi phiếm mộng, vạn nẻo đường cuộc lữ rọi chân tâm. Nhân sinh khuyết tròn là bức tranh khôi hoa điểm xuyết. Tạ ơn vị Thầy thắp nắng mỗi bài học vô minh, tất cả chưa bao giờ hoại diệt từ vô thỉ vô chung, từng nương nhau hiển bày vầng trăng thiên thu an tịnh.
 
Người đã từng muốn lồng hương thiên địa bát ngát đại dương, nhưng tồn sinh cô tịch quyện khói u trầm nên Người tùy thuận dòng trôi, thực tại hiện tiền viên dung ngàn sao vũ trụ.
 
Ta về gặp lại tình ta
Dấu chân viễn mộng chỉ là phù vân
                                    (Viên Minh)
 
Trong ảo tưởng luân hồi, mây là kiếp phong trần nổi trôi hoang vắng khi giấc mơ đời nghiêng đổ phai phôi, cho niềm đau cồn cào vàng vọt lên ngôi những tháng năm đoạn trường mưa lũ. Mây bồng bềnh lênh đênh trên nền xanh phiêu lãng trong ánh vàng lung linh sắc nắng, như tóc mẹ lất phất bay những chiều hiền hòa rót mật vào tim con một trời yêu thương ảo diệu.
 
Nguyền trọn kiếp mây sương
Hóa làm hương cúng dường
Hằng hà sa cát bụi
Vô biên cõi diệu thường
                        (Viên Minh)
 
Mây bay còn là con đường trong ngần viễn phương mang khúc độc hành phiêu diêu qua năm châu bốn bể, là cõi thơ theo làn gió lùa tan hợp vô ngã cuộc hóa thân, cho xanh màu cỏ biếc giữa dòng trôi thanh tân tương hội, cho hoa diễm kiều mang dáng sương về ngự đỉnh nguyệt viên.
 
Giữa ta bà như nhiên chân mỹ thiện, Người mỉm cười giữa hiện thực bao la, dẫu đất trời vô vi điệu phong ba, huyền chân hiện không-thời gian vỡ rụng. Trong tương ngộ hương cội nguồn vạn cổ, lời hẹn nào tiêu sái cõi nguyên xưa.
 
Ta có hẹn nhưng quên rồi ngày tháng
Cuộc tao phùng xin trả lại thời gian
                                      (Viên Minh)
 
Thiên nhiên mãi vận hành nhã nhạc hồi sinh muôn màu nhật nguyệt. Như đỉnh sương ngàn mây rong chơi, mặc ráng phai nghiêng chiều lơi nhòa nhạt, chim rũ cánh quanh bóng tùng cô độc đứng uy nghiêm, hoặc đá nằm im nghe sóng lao xao rồi bềnh bồng dạt triều xa phương viễn, thì giấc vô thường vẫn tĩnh tại vườn tâm, vạn cảnh viên thông theo trật tự diệu minh, trọn vẹn trong Người vành trăng xưa giác hạnh.
 
Ta có đến một phương trời lãng đãng
Tựa hồ như có hẹn cõi ba ngàn
                                       (Viên Minh)
 
Bao trận gió đời cuồng gợn âm ba đã từng đưa Hạc Vàng vượt qua túy sinh mộng tử, dẫu cuộc thiên di lạc loài nghiệt ngã, sa cơ tận tuyệt giữa sỏi đá đoạn trường, Hạc vẫn hòa quyện trong khoảng lặng cội nguồn, vượt núi ngàn mang chân lý rừng hương, thắp ngọn lửa thiêng diệu vời giữa càn khôn thiên địa.
 
Ta xin làm cánh hạc
Bay vút tận trời cao
Chở nguồn vi diệu pháp
Về thắp sáng trăng sao.
                (Viên Minh)
 
Dẫu nắng sơn khê có đổ bóng hoàng hôn hoang tái, thế sự tuần lưu xô nhân ảnh đêm gầy, Hạc muôn đời yêu vạn thuở phế hưng, vẫn tự tại trăng ngà đóa nguyên xuân mầu nhiệm. Tuồng dâu bể từng sát na thay sắc áo, nhịp đầy vơi du lãng bước luân trầm, trên đỉnh ngàn hay gió bụi xưa sau, vầng Viên Giác luôn như nhiên hằng hữu.
 
Chuyến mây ngàn vằng vặc nụ chân như, đóa huyền vi vĩnh hằng trong vũ trụ, Hạc thênh thang ẩn vầng trăng tịch tịnh, mang khúc đại đồng hòa nhịp điệu tương giao.
 
Thiên thu tương thông giữa một với vô cùng đã có từ cõi sơ nguyên, là tiếng lòng yêu thương vĩnh cửu không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ hồng trần. Người đã đến cho khoảng lặng mênh mông tuyệt hòa tối thượng giữa hiện sinh, là nét đẹp muôn đời vọng ngân âm đàn bao dung từ ái.
 
Ai xưa vào mộng tử sinh
Bao năm ngồi tụng tờ kinh vô thường
Chừng mai sau mộng tỏ tường
Đốt tờ kinh nguyện cúng dường tử sinh
                                           (Viên Minh)
 
Đôi đường âm dương theo nhịp gõ thời gian là chuyện muôn đời trong tục đế. Trò chơi điệp trùng sinh tử tiễn người đi, mấy ai không bơi ngược sóng lòng khi nhớ nhung quắt quay chỉ là chuỗi sầu lênh đênh huyễn hoặc. Triền cát động vọc gió mưa làm mờ phai thanh âm ngày cũ hay mãi còn vết sẹo của khúc nhạc ngân nga gợi chênh chao niềm nhớ. Trầm luân làm bạc màu bao mối liên hệ thân thương hay chính bản thân mình phải nhập nhoạng đớn đau, trực diện cùng đáy huyệt để tái sanh, như chiếc lá đi vào lòng đất bằng những trò say sưa nhảy múa, hoặc hiền lành buông mình theo làn gió mơn man, bắt đầu một hành trình tinh khôi tiếp tục giữa thiên nhiên kỳ diệu.
 
Đến kiếp nào đủ phước duyên thưởng thức được thiền ca trong nắng chói chang tiết trời táp lửa, hay cơn gió vọng vang thông thốc thổi cong vênh những hàng cây gầy guộc ven đường, thì con người mới thưởng thức được vẻ đẹp thuần khiết trinh nguyên, nét rỡ ràng chân thiện mỹ giữa cuộc tương giao có trong nhau từ sơ cổ. Từ đó, từng khoảnh khắc diễn tuồng hào phóng, hay cảnh hoang tàn cuồng phong hung hãn bởi môi trường bị phá hoại chỉ là vô thường vận hành theo quy luật thiên thu.

                                                       Viên Hướng


   


1.
Hạc Vàng từ thiên cổ
Trùng ngộ cội chân nguyên
Nghe rừng hoang kể chuyện
Đất vang vọng hương thiền
 
Thênh thang vào cuộc lữ
Liễu tịnh ánh trăng ngàn
Thời nao cùng hành trạng
Huynh đệ ấm trần gian
 
2.
Đáy chung trà vàng trăng Bửu tự
Giấc mộng trần gió bạt về đâu
Chén vô cùng vang bậc thâm sâu
Người tịnh hóa tạc màu Nguyệt cổ
Về làm mây muôn trùng tương ngộ
Bay nghìn phương hòa nhạc hương đời
Giọt nguyên sơ đồng vọng biển khơi
Nghênh thiên địa vĩnh thời ảo diệu
 
3.
Hoàng y hay cánh hạc vàng
Quyện trong mây trắng sương ngàn mênh mông
Người về bước nhẹ thong dong
Bóng người như cánh hạc vàng bay cao
 
4.
Dấu chân xưa quạnh vắng
Đỉnh cô phong nhập trần
Ngày về bên hiên lặng
Huynh đệ chén thanh bần
 
 
Người ơi chân phúc lạc
Góc núi nào chuông ngân
Am tranh nào, Cánh Hạc
Trăng rọi bóng trong ngần!
 
5.
Huyền Không ơi hát dùm ta khúc niệm
Từ dạo nào đất đá lạch nguồn thơ
Ký ức về trổ nhánh, nụ hoang sơ
Nắng chan chát cơ hồ môi thấm mặn
 
Vai bỏng rát trong đất trời tĩnh lặng
Nhưng vườn tâm Người rực ánh trăng rằm
Mái chùa xưa theo chiến cuộc thăng trầm
Màu hoang phế khơi mạch ngầm hương nguyệt
 
6.
SỎI ĐÁ HUYỀN KHÔNG XƯA
 
Ngang qua Người thời nao chuông cổ độ!
Ta đã nằm đợi hóa kiếp phù sinh
Người chạm ta trong thinh lặng ấm tình
Thân sỏi đá ta trầm mình ươm mạch
 
Ôi nhân ảnh chập chùng thân lau lách
Người trở về từng khoảnh khắc nguyên sơ
Ta đứng lên hồn nguyệt bạch sáng ngời
Ôi dấu ấn của một thời vô ngã!     
 
7.
 
CHÙA XƯA VỌNG TIẾNG
 
Pháp nạn về phai hạt nắng vàng
Vô thường cung bậc vỡ sang trang
Quê hương sóng gợn ta về đất
Ủ bóng Hoàng Y vọng cõi ngàn
 
Thơ bay khói nhạt hoàng hôn lặng
Chiều nào huynh đệ tựa hiên tây
Người ơi kỷ niệm đồi mây vắng
Định mệnh cô thân nhạn lạc bầy
 
8.
Con thuyền nhỏ thong dong
Khua mái nhẹ theo dòng
Sư vỗ thuyền ca hát
Âm ba gợn hư không
                        (Viên Minh)
 
Dư vang gợn Huyền Không
Nguồn nguyệt tuệ xuôi dòng
Muôn trùng âm ngân vọng
Tiếng hát nào mênh mông
 
Thơ xưa ngời đỉnh Huyền Không
Có Người nhỏ giọt phiêu bồng hương thiêng
Thả nguồn nguyệt tuệ như nhiên
Dòng âm lênh láng phả thuyền âm ba
Thong dong sóng gợn ta bà
Máy chèo khua nhẹ trăng ngà tinh khôi
Càn khôn tĩnh tại trên môi
Người ơi diệu Pháp xuyên đồi nở hoa.
 
9.
Con về đây giữa đất trời chân rạng
Trên môi Người còn tàng ẩn niêm hoa
Chạm bờ không - đâu cũng chốn quê nhà
Đời biển động hiện trăng ngà thiên cổ
 
                                          Viên Hướng
 
READ MORE - CẢM NHẬN THƠ THẦY - Viên Hướng

QUAN VŨ (QUAN CÔNG) – Tam Quốc chí ngoại truyện của Chu Vương Miện



Đây nói về Chương hư cấu “Huê Dung Tiểu Lộ”. Chương này và chương “Liên Hoàn Kế” theo như trong Tam Quốc Chí của Trần Thọ đời nhà Tấn thì hoàn toàn không có, mà do khả năng uốn sừng sửa xoáy của xính xáng La Quán Trung nhà Minh mà chúng ta ngày nay có thêm hai chương sách hết sức đặc biệt này. Khi mà đoàn quân cuả Tào Tháo bị liên quân Ngô Thục đánh thua vác giò lên cổ mà chạy, chạy từ bờ sông Xích Bích thuộc tỉnh Hồ Bắc [và Hồ Nam] Tào Tháo chỉ cần chạy về tớ tỉnh Hà Nam là xong, vì Hứa Đô [Hứa Xương] vốn là Đông Đô cuả các triều đại cũ. Quãng đường dài khoảng 500 km [tức 1000 dặm] vì Hồ Bắc và Hà Nam tiếp giáp với nhau. Mà đoàn quân của Quan Vũ là đoàn quân cuối cùng cuả Ba Thục phục sẵn chờ đợi. 


Chạy hộc xì dầu cả tuần nhật, trời lại mưa. Đói từ trên đói xuống, đoàn quân tàu phù phá do thừa tướng Tào Tháo ạch đụi tới nơi, cũng may là bàn ghế có sẵn, thực phẩm cùng nước uống cũng có sẵn. Tướng Trương Liêu, Tào Nhân, Tào Chia... thừa tướng cùng quân lính mạnh ai nấy ăn, ăn uống xong thì chết quách đi cũng đặng! Khi mọi người bên Tào Tháo xực phàn xong, thì Quan Vũ nói cho Trương Liêu cho toàn quân đi ngáo, chỉ mời riêng Tào Thừa Tướng ngồi ở quân doanh bàn việc tiểu sự. 

Mở đầu Quan Vũ nói:
- Hạng Vũ mỗ có lời thân chào Tam Tề Vương Hàn Nguyên Soái.
Tào Tháo cũng rũ áo đứng ngay dậy vòng tay chào:
- Hoài Âm Hầu Hàn Tín thân chào Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ. Các hạ an lành?
Hạng Vũ [tức Quan Vũ] mời Tào Tháo ngồi rồi nói:
- Huynh đệ làm hỏng cả kế hoạch cuả Khổng Minh [tức Khoái Kiệt Khoái Triệt] tức là chia ba thiên hạ. Nếu túc hạ chịu ngay từ cái thời giữa Hán Sở Tranh Hùng thì đâu có phải tái diễn. Túc hạ quay sang đông thì đông thắng, túc hạ quay sang tây thì tây thắng. Túc hạ khoanh chân đứng ở giữa thì thiên hạ chia ra làm ba. Bây giờ lại [xoá bài làm lại] một lần nữa ở cái thời Tam Quốc này.
- Sau mấy trăm năm nằm chơi xơi nước nơi cõi điạ ngục a tỳ. Ngày ngày nhìn lũ đầu trâu mặt ngựa tại hạ mới hiểu đựợc đại cuộc, thì cũng đã quá muộn rồi. Cũng may là Tư Mã Trọng Tương [tiền thân cuả Tư mã Ý] đã soạn ra một bản án xử các anh hùng thời nhà Tây Hán nghĩ cũng có lý. Thôi thì dù sao bản án cũng đã được cả trờ lẫn đất phê chuẩn, các vì sao cũng đã ô kê, không còn có thể mướn luật sư cãi chầy cãi cối, sưả chữa lại được nữa. 
- Nhưng dù sao thì Hoài âm Hầu Hàn Tín kiếp này có lẽ vẻ vang hơn Hạng Vũ mỗ quá nhiều?
- Dù là làm đến cực phẩm triều đình, vua không ra vua tôi không ra tôi, gian thần không ra gian thần, trung thần không ra trung thần, thằng đầy tớ không ra thằng đầy tớ, đứng cả trên đầu vua bù nhìn nhà Hán? Sau làm đến thái tổ nhà đại Ngụy nhưng danh phận chính thống vẫn thua xa Hạng Vũ (Quan Vũ – Quan vân Trường) đến hàng cây số.
- Điều này thì Vũ hoàn toàn không hiểu, nếu Tào Thừa Tướng biết thì thông báo cho Vũ này mừng, thôi chuyện hôm nay tạm kết thúc tại đây, chúng ta đi pan cao, rồi sáng mới nói tiếp.
 
*
Ngồi trước cái bàn gỗ tạp trong Huê Dung Tiểu Lộ, trước mặt Quan Vũ và Tào Tháo hai ly cối “ẩm phế nại” và một đĩa du tặc quỉ. Mỗi người làm một ngụm nước và nhai xong một bánh thì Tào Tháo đứng dậy xá Quan Vũ một xá rồi ngồi xuống ghế nói:
- Xin cảm tạ Quan Hầu bao nhiêu lần mà Phạm Tăng quân sư nói là phải giết Hàn Tín mà Đại vương đều tha cho không giết?


Quan Vũ vẫn ngồi yên, ăn tiếp uống tiếp sau cùng lên tiếng:
- Vũ với Hàn hầu, nguyên là hai đại sát tinh thời Tây Hán, nhưng giết ngươì cũng phải tuỳ lúc tuỳ người, chứ không thể lạm sát vô tội. Hàn Hầu lúc đó chỉ làm một chức vụ khiêm nhượng “Chấp Kích Lang” là một tên lính vác giáo theo hầu, không có tội tình chi cả, làm sao mà mang giết cho đành? Với nữa, con người cuả Á Phụ Phạm Tăng tính toán toàn là chuyện tẩn mẩn cuả đàn bà, không có cái nhìn đại cuộc như Trương Tử Phòng. 
Ta cũng biết cái tài nghiêng trời lệch đất cuả Hàn Hầu. Nhưng cái số của Hàn Hầu, cứ làm lính quèn thì thọ, mà làm tới cấp nguyên soái thì a lê hấp toi mạng. Mà ta thì không nỡ làm hại Hàn Hầu dù sao đi nữa thì chúng ta cũng là những vì sao trên thượng giới xuống thế đầu thai. Mà lỡ giết Hàn Hầu đi thì lịch số nhà đại Hán cuả họ Lưu hỏng bét cả? Tuy nhiên số Hàn Hầu phải để dành cho sao Tử Vi [tức Lưu Bang] giết, ta giết trước thì đến lượt Lưu Bang thì sẽ giết ai? 

Nói xong thì Quan Vũ cũng đứng lên xá Tào Tháo một cái rồi nói:
- Vũ xin đa tạ Tào Thừa Tướng, lúc mà Vũ bị thua chạy dồn đến bến Ô Giang, thì lão lái đò lại chính là Hàn Hầu, cắm sào đơị Vũ qua sông. Nhưng còn mặt mũi nào mà về lại cõi Giang Đông được nữa, làm chết quá nhiều bá tánh thiên hạ cõi Giang Đông rồi. Làm mất uy tín nhiều quá làm sao mà ngửa mặt nhìn trơì được nưã? Thôi thì đành chọn một cái chết là yên chuyện, chó chết hết chuyện... Hiện giờ thì tình hình chung Tam Quốc chưa rõ ra sao? Nếu Thừa tướng nhìn thấu được đại cuộc thời Tam Quốc thì bật mí cho Vũ này được sáng tầm mắt?
 
*
Tào Tháo nói:
- Ở đời cái Tài có tài là một chuyện, Tài không bằng may mắn. Bây giờ xin nói về cái tài trước và cái may sẽ nói sau. Những kẻ có tài mà bị vô ơn bạc nghĩa thời Tây Hán, thì kiếp này đều được đầu thai trở lại. Tại hạ vốn là Tam Tề Vương Hoài Âm Hầu Hàn Tín, trở lại làm Thừa Tướng Tào Tháo nhà Đông Hán, Trường Sa Vương Anh Bố thì là Tôn Quyền chúa sáu quận Giang Đông, Lương Vương Bành Việt thì là hậu chúa Lưu Bị, tướng quân Tây Sở Bá Vương thì thành Quan Vũ, đều được hưởng phước an nhàn. Còn bọn ham danh ham tiếng như bọn Khoái Triệt, Hứa Phụ thì đựợc đầu thai kẻ làm Khổng Minh Gia Cát Lượng, kẻ làm Phượng Sồ Bàng Sĩ Nguyên hai đại quân sư của Bành Việt, lao tâm khổ trí cả đời. Kẻ chết vào năm 34 tuổi ở đồi Lạc Phượng cửa ngõ vào Tây Xuyên. Kẻ chết vào năm 54 tuôỉ ở Ngũ Trượng Nguyên, hai kẻ mang chủ thuyết “chủ trương chia ba thiên hạ?

- Còn Vũ thì sao ?
- Quan Ngài thì được chính đại văn hào La Quán Trung [môn đệ cuả đại văn hào Thi Nại Am] tác giả cuốn truyện dã sử Tam Quốc Chí Diễn Nghĩa bốc một phát lên tận mây xanh, nào là hiển thánh thành thần, nào ngang hàng với Tôn Võ Tử tổ sư Võ Học và Nhạc Vương [Nhạc Phi đời nhà Tống] nhưng sau này đến đời vua Càn Long nhà Mãn Thanh thì tên tuổi của Quan Vũ lại bay lên một phát nữa lên cực cao [rồi không bao giờ xuống được nữa].

- Xin nói ngay cho nghe?
- Chả là thời Mãn Thanh đó thì có hai phong trào là phản Thanh phục Minh rầm rộ nhất, một của Thiên Điạ Hội, một của Hồng Hoa Hội. Hồng Hoa Hội dùng ám hiệu là một bông hoa Hồng, còn Thiên Địa Hội thì dùng ám hiệu là thờ Quan Công [tức Quan Vân Trường], có nghĩa nhà nào có bàn thờ Quan Công là nhà cuả tổ viên Thiên Địa Hội, nhà nào có treo một bông hoa Hồng là xã viên cuả tổ chức Hồng Hoa Hội. Vua Càn Long bèn tương kế tưụ kế bèn ra lệnh cho toàn thể bá tánh ở đại đô [tức Bắc Kinh] đều được phép trong nhà để bàn thờ Quan Vũ [Quan Công] và trên bàn thờ thì để một bình bông cắm hoa Hồng, thế là lộn xộn hỗn loạn hết cả lên với nhau? Chả biết ai thật và ai giả? Có một điều cái hình Quan Vũ [Quan Công] từ đó trở đi cả trong nước Trung Hoa nơi nào cũng thờ cả.
  
chuvươngmiện
 
READ MORE - QUAN VŨ (QUAN CÔNG) – Tam Quốc chí ngoại truyện của Chu Vương Miện

KHÚC TÌNH GIÊNG HAI, HƯƠNG LÚA GIÊNG HAI – Thơ Tịnh Bình


 
                Nhà thơ Tịnh Bình


KHÚC TÌNH GIÊNG HAI
 
Giêng hai tình tự lời xuân
Chút tơ non gió tần ngần hương yêu
Đỉnh trời mây trắng bồng phiêu
Tin xuân én liệng ít nhiều lạt phai
 
Lời chi thưa thốt mối mai
Tiếng chim ban sớm nhà ai rộn ràng
Vườn sau hương bưởi bay sang
Khói thơm bếp ấm mơ màng thực hư
 
Trộm nhìn qua ngõ hình như
Lá răm sóng mắt tương tư mơ hồ
Tàn xuân xác bướm héo khô
Một thềm cỏ dại một bờ rêu xưa
 
Xòe tay ướt giọt lệ mưa
Chạnh thương xuân cũ ngỡ vừa thanh tân
Hoa mười giờ nở quanh sân
Người thôi chẳng đến... nhớ gần nhớ xa...
 
 
HƯƠNG LÚA GIÊNG HAI
 
Cánh đồng trải nắng hong phơi
Phất phơ gió mỏng hát lời thanh tân
Rụng giêng xuân vẫn còn xuân
Hội đình ngấp nghé bước gần bước xa
 
Trăng xuân nửa mảnh dáng ngà
Chưa thu chú cuội cây đa nhọc lòng
Quên lời hò hẹn vàm sông
Bướm vàng chấp chới buồn không hỡi người
 
Phù sa bồi lở đầy vơi
Dòng sông quê mẹ đời đời bao dung
Ngẩng nhìn mưa nắng lao lung
Trăng sao mây gió chung cùng trời quê
 
Ra đi chỉ để trở về
Bước chân rộn rã triền đê hoa cài
Gió chiều vờn tóc ai bay
Chợt nghe hương lúa giêng hai dậy thì...
 
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)
READ MORE - KHÚC TÌNH GIÊNG HAI, HƯƠNG LÚA GIÊNG HAI – Thơ Tịnh Bình

HẠC VÀNG – Thơ Lê Văn Trung


 


 HẠC VÀNG
 
1.
Có người lên núi trồng hoa
Đá kia cũng mở lòng ra đáp đền 
Non cao cũng hóa cội Thiền
Nở an nhiên nụ vi huyền vô ưu
 
2.
Có người lên núi trồng rau
Đất kia bỗng biếc xanh màu thiên thanh
Bướm ong chim chóc vờn quanh
Báo tin có vạn mùa xuân đang về
 
3.
Có người lên núi tắm khe
Nước mang đi sạch bộn bề trần gian
Giang tay như cánh hạc vàng
Bay vào vô tận
Người đang trở về
 
4.
Có người lên núi tìm lan
Rừng ơi ngào ngạt muôn vàn hương thơm
Thế rồi một nhánh Đan Tâm
Nở trong lòng kẻ lên ngàn tìm hoa
 
5.
Có người lên núi đề thơ
Thơ in vách đá
Thơ chờ trăng lên
Câu thơ bỗng hóa nụ huyền
Cõi vô biên hiện uyên nguyên đất trời
 
6.
Có người lên núi rong chơi
Bay cùng mây trắng bên đồi vàng hoa
An nhiên trong cõi người ta
Mặc cho giông bão phong ba sấm rền
 
7.
Dưới ghềnh sóng biển Hải Vân
Vỗ vào vách đá khi gần khi xa
Có người lên núi lắng nghe
Tiếng ngàn năm gọi nhau về cõi không
 
8.
Nhẹ tênh một hạt bụi hồng
Y vàng trong gió nhẹ nhàng như mây
Mai kia giữa núi đèo này
Đóa hoa vạn pháp nở đầy vườn trăng.
 
9.
Người về thăm Động Huyền Không
Màu mây du tử bềnh bồng về đâu
Trăng vàng vằng vặc non cao
Còn soi lối cỏ đường vào chùa xưa
Dáng người thoáng bóng sương mưa
Lòng người lòng của bốn mùa Huyền Không
Rì rào khóm lá vờn quanh
Tình người xanh với màu xanh núi đèo.
 
10.
Mồ hôi nhỏ xuống núi đồi
Đá mềm cho nụ hoa cười dưới trăng
Rung rinh những khóm lan rừng
Tỏa hương vi diệu theo từng hồi chuông
Cải xanh lấm tấm hoa vàng
Bóng người qua suối gùi trăng trở về
Khói lam bàng bạc sơn khê
Hương trà thơm quyện bốn bề tịch liêu.
 
11.
Người đi nhớ núi nhớ đèo
Nhớ sương giăng trắng những chiều Huyền Không
Nhớ người gánh củi qua truông
Nhẹ tênh như gánh bềnh bồng mây bay
Người đi, gửi lại nơi này
Tấm lòng vô lượng ngân dài tiếng chuông
Gió bay vàng thắm y vàng
Nhớ người đá núi cũng vang tiếng cười
Người đi. Đi nhẹ
Như trôi
Mênh mông cõi tịnh
Đất trời như nhiên
 
12.
 
Từ khi tạm biệt xa người
Trăng ơi còn sáng bên đồi Huyền Không
Nhớ người lan tỏa ngát hương
Long lanh từng hạt sương rừng long lanh
Hải Vân đèo dốc vòng quanh
Bóng người xuống núi lá xanh y vàng
Hỏi nhà? Rằng Động Huyền Không
Hỏi quê? Rằng cõi mênh mông Pháp Huyền
Hỏi thân? Rằng nhúm bụi hồng
Hỏi về đâu? Cõi nhiệm mầu vô biên!
 
13.
Y vàng trong gió vàng ươm
Hạt muối mặn, hạt cơm thơm đạo tình
Duyên lành phước hạnh mông mênh
Bước chân sư cũng thơm lành cỏ hoa
 
14.
 
Nhẹ nhàng tuổi hạc qua mau
Ngàn năm mây trắng trên đầu còn bay
Người đi qua bến sông này
Hành trang là một túi đầy yêu thương
Người băng qua núi qua rừng
Suối khe là bạn mưa sương là nhà
Người đi trong cõi ta bà
Lòng an nhiên nở nụ hoa vi huyền
Nhẹ nhàng cánh hạc bay lên
Người đi qua suốt một MIỀN LẶNG IM.
 
15.
 
Bay qua trời rộng sông dài
Người như cánh hạc vờn mây phiêu bồng
Nhẹ tênh một hạt bụi trần
Mặc câu sinh tử xoay vần tử sinh
Trái tim người: Động Huyền Không
Lời người như quyện hương trầm tỏa lan
Mắt người trăng sáng Bửu Long
Long lanh sương nở nghìn bông sen vàng.
 
16.
 
Về đây ẩn nguyệt vầng thơ
Âm đàn khẽ lộng mấy tờ Kinh Không
Trăm năm dạo khúc đại đồng
Bể dâu một cuộc tang bồng hạo nhiên
Người đi tương ngộ trăng huyền
Gió mưa luân vũ nhạc thiền hoan ca
 
17.
 
Thời gian vỗ trên từng con sóng
Khách lữ hành còn ngóng phương xa
Thoảng mù sương đã vội chiều tà
Tro bụi nhạt la đà du mộng
Người trở về Viên Minh đồng vọng
Gót chân nào rơi đọng thanh âm
Mỗi sát na tâm thể hương trầm
Yêu vạn loại huyền thâm vô ngại 
 
18.
 
Trên từng nhịp sóng thời gian
Khách du còn ngắm phương ngàn xa xa
Tinh sương vội đã chiều tà
Bụi tro vân mộng la đà huyển hư
Viên Minh đồng vọng người về
Bước chân còn vọng dấu hài thanh âm
Sát na tâm thể hương trầm
Lòng hoa vạn đóa huyền thâm vô bờ
 
19.
 
Gió du lãng đỉnh chiều sơn tự 
Hỏi mây bay cuộc lữ xoay vần 
Người ơi danh sắc trong ngần 
Còn đâu giấc mộng phù vân tháng ngày
 
Tháp uy nghi giữa trời vô ngại
Phơi trăng huyền tĩnh tại kinh thiêng
Thỏng tay vào chợ an nhiên 
Người đi mở cổng uyên nguyên cho đời
 
20.
 
Có nụ cười lên tận đỉnh sơ nguyên 
Ẩn hồn nhiên của mặt trời tuệ giác 
Như mây trời rãi mưa nhuần sa mạc
Hương trà thiền ngào ngạt cõi vô biên
Ai tấu hài từng phiên khúc ngả nghiêng
Ôm đợt sóng triền miên từng giai điệu 
Ôi nụ cười vang âm lồng vi tiếu 
Biển muôn đời huyền diệu cõi tâm ca
 
21.
 
Có nụ cười chao nghiêng trời sóng vỗ
Vành trăng xưa hạnh ngộ cõi vô cùng 
Ai lưu đày thân phận giữa mông lung
Đóa vi tiếu ung dung hòa chân tịnh.
 
22.
 
Chiều xuống rẫy
Sớm lên đồi 
Nụ hoa vi tiếu sáng ngời chân tâm
Sớm cùng mây
Tối cùng sương 
Nụ hoa vi tiếu mở đường chân như
 
23.
 
Hoa Và Hương Nở thành Thơ
Nụ Hồng Vi Tiếu Bên bờ Có Không
 
24.
 
Trăng nghiêng theo một nụ cười 
Người về 
Hạnh ngộ
Bên đồi sương lam 
Ai lưu đày cõi trần gian
Riêng lòng chân tịnh thênh thang đất trời
 
25.
 
Hạc lưng trời rơi ngàn hương cổ nguyệt 
Cánh phiêu bồng vi tiếu hiện chân tâm 
Người trở về vô tận cõi trăm năm 
Dệt cung lữ trăng ngần soi thiên địa
 
26.
 
Sương chiều đính hạt minh châu 
Từ trên chiếc áo nhạt nhàu thế gian 
Bụi đường in dấu chân trần
Bóng người lồng bóng mây tan cuối đèo
Đường về Sơn Động cheo leo 
Đón người hoa tỏa hương chiều Hải Vân.
 
27.
 
Nước non vờn gió tiêu dao
Trùng xa Trà Đạo ngạt ngào phiêu nhiên
Tử sinh cưỡi sóng du thiền
Đôi bờ tang hải trăng huyền vô vi
Người về nắng nhuộm Hoàng Y 
Hạc Vàng nghiên mực xanh rì nguyên sơ
 
                                           Lê Văn Trung
 
READ MORE - HẠC VÀNG – Thơ Lê Văn Trung