PHỐ NÚI TÌNH THÂN
(Viết cho huyện Sơn Hoà nhân một
chuyến được mời đến đọc thơ xuân.)
Đứng trước biển mà mơ về phố núi
Ta buâng khuâng bên dãi lụa sông hồ
Đâu Dốc Võng đâu Hòn Ngang lẻ bạn
Tháng giêng vàng hanh buổi chợ chiều
quê
Tháng giêng sót nhánh mai rừng nở
muộn
Tiếng gà trưa gáy vỡ tuổi thơ buồn
Giàn mướp chin nồng hương phơi trước
ngõ
Tiếng chim chiều kêu khãn giữa
hoàng hôn
Dưới lũng vắng một làng xa ấm lửa
Chợ tàn đông nuối tiếc buổi xuân về
Chiều viễn xứ chạnh lòng thương
tháng chạp
Buổi giao mùa sáng lại một màu quê
Trăng đã vỡ sao mùa thu vẫn thức
Trời lên xanh sap bấc vẫn đan chiều
Con dốc nhỏ ngày xưa gom ký ức
Để hương thề lên tím tuổi vừa yêu
Hen gặp lại đêm thơ tình năm cũ
Mượn màu trăng ta thắp nến tự tình
Chút nuối tiếc theo vừng trăng hạnh
nguyện
Giữa xuân hồng thương một chút bình
yên...
Phan Minh Châu
MÀU QUÊ
Em xuống phố mang theo gió núi
Và hương thơm về nơi phía không mùa
Chùm lục bát mẹ ngồi tựa cửa
Ngẫm hương thầm nuối tiếc một chiều
xưa
Và mùa xuân dài theo nỗi nhớ
Cụm lục bình tím thẫm bến sông
Trăng đổ bóng xuống đời hương vị lạ
Để chút tình lên tím tháng năm.
RÉT HÀ NỘI
Rét ở đâu rét về dữ thế
Trời hanh hao và rét đến nao lòng
Phố Hầ Nội mùa thu không trở gió
Những con đường lấm láp hạt mưa
dông
Những con đường trắng như bến sông
Hoa sữa rải bốn mùa thơm suối tóc
Mượn chén trà xanh thổi hồn qua
sóng mắt
Khách đang chờ ... Hà Nội vẫn mưa
bay.
CHIỀU TUY HÒA
Bất chợt đổ cơn mưa chiều nay
Trời bổng dỗ nỗi buồn lên mắt phố
Con đường nào em bước trầy bước trật
Vành nón nghiêng bong bong vỡ tâm hồn
Mưa như bấc trắng trời thị xã
Bước chân mềm thon thả bóng mây qua
Quê thì xa mà màu quê đang vội
Mắt em dài nỗi nhớ một làng xa.
THÀNH PHỐ BIỂN MÙA THU...
Thành phố biển sắc Thu vừa mới gọi
Áo mùa Thu se sắt đến nao lòng
Chiếc lá rụng gieo nhánh sầu xuống
tuổi
Tay em gầy hụt hẫng đến chơi vơi….
Thu một thuở nuôi tình em mới chớm
Biển trong xanh soi tóc tháng năm
dài
Em cuối xuống biển đời em mộng mị
Để trăng hờn phai sắc nhuốm sương
mai
Em xa mãi những lời yêu ma quái
Lời mật trong như cánh kiến hoa
vàng
Em chết đứng bên nỗi đau quằn quại
Để tâm hồn năm tháng lửa không tan
Nay trở lai phố người mua ký ức
Biễn vẫn xanh và xanh đến nao lòng
Sống lớp lớp vẫn đè trên lồng ngực
Áp nỗi buồn lên đáy mắt Thu Phong.
THÀNH PHỐ CỦA TÔI
Thành phố của tôi
Tháp cổ đứng nghìn năm đau đáu
Nỗi lòng còn bợn chút chân quê
Dòng sông Ba lũ cuộn đỏ đường kè
Ngôi làng cũ sáng lên màu ngói mới
Hai mươi mốt nhịp cầu
Nối đôi bờ đất bổi
Mắt đèn đêm canh cánh đợi ngày lên
Đỉnh Chóp Chài như chóp mủ bình yên
Năm thao thức canh trời đêm bão dữ
Thành phố của tôi
Những con đường thơm mùi hoa sữa
Vườn nhà ai hương sứ ngát đêm trăng
Đường về quê hun hút mưa giăng
Đất lầy lội sập sình mùa giông tố
Thành phố của tôi
Đêm lành lạnh rủ nhau về cuối phố
Nghe nhạc tình để nhớ những ngày
xưa
Giọt cà phê sóng sánh đẫm vần thơ
Chiều tan học đợi em về để nhớ
Thành phố của tôi
Thơm từng chân rạ
Mỗi mùa vàng là mỗi một mùa xuân
Áo cơ hàn mẹ địu gạo trên lưng
Tập con trẻ hát bài ca đất nước
Thành phố của tôi
Đi sau về trước
Lòng thảo thơm ấm nghĩa ấm tình
Hết nghèo nàn cất cánh đón bình
minh…
Phan Minh Châu
Nha Trang, Khánh Hoà