TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Friday, July 5, 2013
ĐỌC "ANH VẪN Ở BÊN HỒ TÂY", THƠ PHẠM NGỌC THÁI - Châu Thạch
ANH VẪN Ở BÊN HỒ TÂY
Thơ Phạm Ngọc Thái
Tình để lại vết thương không lành được
Soi mặt hồ in mãi bóng thời gian
Em hiền dịu trái tim từng tha thiết
Người con gái anh yêu nay hóa khói sương tan.
Ta cũng già rồi, em ơi! Vết thương còn đau buốt
Hạnh phúc qua như một cánh chim bay
Nông nỗi đời người để đâu cho hết
Tình thơ ngây... tình sao mãi thơ ngây…
Nhớ buổi đón em cổng trường sư phạm
Đôi mắt từ xa đã nhận ra người
Tình yêu có cái nhìn trong linh cảm
Giờ ở đâu, người con gái xa xôi?
Thế đó, em ơi! Tình qua không trở lại
Xế chiều rồi mà máu tim chảy mãi không thôi
Em có nghe gió Tây Hồ đang thổi
Anh ở đây, vẫn bên hồ Tây mây trôi...
Đêm
2012
Lời bình: Châu Thạch
Tôi có đến Hà Nội một vài lần và có dịp dạo bước bên Hồ Tây.
Đọc bài thơ “Anh vẫn ở bên Hồ Tây” của nhà thơ Phạm Ngọc Thái, tôi có cảm tưởng nó như một làn gió từ mặt nước Hồ tây thổi lên,
nhưng gió Hồ Tây thì làm mát da thịt còn thơ Phạm Ngọc Thái thì làm mát tâm
hồn.
Cái đầu đề của bài thơ là “Anh vẫn ở bên Hồ
Tây” nhưng chủ đề của bài thơ lại nằm cả
trong câu mở đầu:
Tình
để lại vết thương không lành được
Đó là chủ đề bình thường mà thơ văn xưa nay không thiếu, có
khác chăng là khác ở chổ cái vết thương không lành đó đã:
Soi
mặt hồ in mãi bóng thời gian
Câu thơ là một sự khẳng định rõ ràng: Tình có vết thương không lành soi trên mặt hồ, và mặt
hồ thì in mãi bóng thời gian. Cả hai hình ảnh đều vô lý vì tình không phải là
hữu thể để soi mình được trên mặt hồ, và thời gian cũng vô hình thì làm sao in
bóng. Nhưng, đọc cái vô lý của câu thơ
thì người ta hình dung gần như cụ thể được
“tình” và niềm đau vĩnh viễn của “tình” . Cái gì sẽ soi trên mặt nước Hồ
Tây nếu không phải là trăng sao, là mây, là phong cảnh quanh hồ. Bóng gì sẽ in
trên mắt nước Hồ Tây nếu không phải là bóng của vạn vật trên hồ theo năm tháng.
Vậy câu thơ nói được tình và thời gian đã hòa nhập cùng vạn vật Hồ Tây, nên
tình ở trong thời gian và thời gian ở trong trăng sao, ở trong mây, ở trong
toàn bộ phong cảnh in bóng mình trên mặt nước Hồ Tây. Chỉ một câu thơ “Soi mặt
hồ in mãi bóng thời gian” mà tác giả đã dùng khung cảnh nên thơ của Hồ Tây qua
tháng năm để gói trọn cuộc tình tan vỡ và vết thương mãi miết không lành.
Em
hiền dịu trái tim từng tha thiết
Người con gái anh yêu nay hóa khói sương
tan…
Lại một lần nữa tác giả khẳng định tình yêu hay linh hồn của
nó nhập vào phong cảnh Hồ Tây. “Khói sương tan” là cảnh Hồ Tây những sớm mai
và những chiều tàn. “Người con gái anh yêu nay đã hóa khói sương tan” cũng có
thể là linh hồn nàng, cũng có thể chỉ là hình ảnh năm xưa của nàng bàn bạc
trong trời nước Hồ tây.
Câu thơ vừa tả cảnh
đẹp của Hồ Tây vừa phổ vào đó hết cả
tình yêu tha thiết của một cuộc tình mà nhân ảnh nhập vào trong vạn vật.
Ta cũng già rồi, em ơi! Vết thương còn đau
buốt
Hạnh
phúc qua như một cánh chim bay
Nông
nỗi đời người để đâu cho hết
Tình
thơ ngây! Tình sao mãi thơ ngây!
Tình thơ ngây thì không bao giờ da diết đến nỗi “vết thương còn đau buốt” suốt cả
cuộc đời. Vậy mà thứ “tình thơ ngây” nầy
đã làm cho “Ta cũng già rồi, em ơi! Vết thương còn đau buốt”. Đó là thứ tình
lớn, thứ tình si, thứ tình của những con người biết yêu đặc biệt mà văn chương
và lịch sữ ca tụng đời đời.
Nhớ
buổi đón em cổng trường sư phạm
Đôi
mắt từ xa đã nhận ra người...
Tình
yêu có cái nhìn trong linh cảm
Giờ
ở đâu, người con gái xa xôi?
Đoạn thơ nầy chỉ ôn lại kỷ niệm lúc ban đầu của tiếng sét ái
tình như bao mối tình thời trai trẻ, và “Giờ ở đâu, người con gái xa xôi” cũng
chỉ là một tiếng than, một tiếng thở dài rất nhẹ. Tuy thế cái nhẹ nhàng nầy rất
phù hợp với phong cảnh “soi mặt hồ in mãi bóng” và “khói sương tan…” mà tác
giả miêu tả ở trên. Bởi vì toàn bộ bài thơ là bức tranh tịch mịch mà nếu, có âm
thanh nào vang động, nặng nề thì sẽ làm vở vụn không gian hay nói chính xác sẽ
làm vỡ vụn cả bài thơ thanh thoát mà tác giả nhẹ nhàng trân trọng đặt linh hồn
của tình yêu vào đó.
Vế chót của bài thơ cũng như vế trên, là những lời âu yếm trong đau thương, là tiếng kêu thất tình bằng lời vuốt ve êm ái như
không muốn đánh động không gian, như không muốn lay thời gian, như sợ vết
thương làm cho bật máu trong tim:
Thế đó,
em ơi! Tình qua không trở lại
Xế
chiều rồi mà máu tim chảy mãi không thôi
Em có
nghe gió Tây Hồ đang thổi
Anh ở
đây, vẫn bên hồ Tây mây trôi...
Tôi đã bình thơ Phạm Ngọc Thái một lần, lúc đó tôi không biết tác giả là ai. Bây giờ tôi biết nhiều
người nói anh là nhà thơ lớn và nhà thơ tự do. Thú thật, tôi là cây bút vườn và
con ếch đồng quê nên rất ngại những nhà thơ lớn bây giờ, nhưng tôi lại rất yêu
những nhà thơ tự do vì họ cũng đơn sơ như bút vườn và ếch. Rất mong tác giả “Anh vẫn ở bên Hồ Tây” lấy cái tự do của mình mà bỏ lỗi cho nhưng lời văn cỏ rác
của tôi ./.
Châu Thạch
truongvantran@hotmail.com
truongvantran@hotmail.com
DIÊU BÔNG TÍM – truyện ngắn Bình Địa Mộc
Lão kể câu chuyện thứ nhất, chị thương lão!
Lão kể câu chuyện thứ hai, chị yêu lão!
Lão kể câu chuyện thứ ba, chị lấy lão làm chồng, nhưng vì
đêm động phòng chị có kinh nên hai người không ân ái với nhau được. Lão lặng lẽ
cuốn chiếc chiếu cũ mèn ra ngoài sân, ôm khung trời bé con của mình ngủ một
giấc cho tới sáng, bỏ mặc đôi mắt ướt nhèm của cô dâu nấp trong mé cửa nhìn
theo thun thút.
Câu chuyện thứ nhất lão kể rằng:
"... nguyên khu đất nầy trước đây là của ông nội chú để
lại cho cha lão vì ông ấy không có con trai. Năm 1954 cha lão đi tập kết ra
miền bắc rồi ở luôn ngoài đó với người vợ sau, bỏ mẹ con lão ở đây một mình vừa
đánh Mỹ, vừa cày sâu cuốc bẫm trên vuông đất nầy. Giải phóng được mấy năm thì
mẹ lão qua đời vì bệnh ung thư. Lão cô độc quá nên người ta xúi lão lấy vợ cho
bớt phần quạnh hiu, đồng thời "bổ sung thêm lực lượng sản xuất" để
thâm canh tăng vụ ngày một tốt hơn. Lão xin thề, đấy là nguyên văn lời nói của
đồng chí chủ tịch xã động viên lão bấy giờ!
Cho đến một ngày nhà nước cử nhân dân ùn ùn kéo đến cờ
giăng, dây kéo, cọc đóng rầm rầm, miệng không ngớt loa loa rằng nơi đây sẽ quy
hoạch thành khu kinh tế mở. Mọi người ngỡ ngàng, còn lão giật mình tự hỏi
"rồi mình ở đâu ta?" nhưng sau đó lão kịp thời trấn tĩnh để lý giải
rằng "cái mạng đáng giá ngàn vàng của thằng cha mình còn vác cho cách mạng
sá gì vài ha đất tuầy huầy nầy chứ". Đêm ấy, lão mơ thấy mình nhận tiền
đền bù xong mua ngay con Yamaha Nhật Bản mới cứng đèo mụ vợ đi chợ, hai ông bà
ôm chặt nhau, cười hố hố ..."
Câu chuyện thứ hai, lão kể:
"... hai tháng sau mọi công tác kiểm kê, đo đạc, áp
giá, lập khu tái định cư xong, bà con kéo nhau lên ban giải tỏa huyện nhận tiền
với khung giá quy định của nhà nước là 150.000đ/m2 đất nông nghiệp, nhưng họ
không hề biết rằng cái chữ "đất nông nghiệp" ấy đã âm thầm đổi lại
thành "đất dân cư" với mức giá cũng "âm thầm" tăng lên gấp
500 lần, nó xấp xỉ với mức giá bất động sản ở thành phố Tokio Nhật Bản đấy trời
ạ!
Hôm ấy đến lượt nhà lão đi nhận tiền, nhận xong lão đếm được
700.000 triệu đồng. Và, cũng trong cái đêm định mệnh đấy mụ vợ phản bội để lại
chồng đúng 100.000đ còn bao nhiêu lấy hết trốn đi đâu không biết. Lão buồn,
chạy lên báo công an, họ bảo "chuyện thường ngày ở huyện đấy ông ơi".
Thế là toi, thường là của đi thay người nhưng đằng này thì cả của lẫn người đi
nốt. Ối giời!
Tại đây lão còn được nghe cán bộ cung cấp thêm, đó là nhận
tiền đền bù xong ngoài việc cất nhà lầu, mua xe, sắm tivi, máy nghe nhạc đời
mới ... còn lại đối với đàn ông thì ôm tiền lên thị trấn đú đởn với gái, đám
thanh niên choi choi thì cờ bạc hút xách nhậu nhẹt suốt ngày, đàn bà bỏ chồng
dắt con gái xuống thành phố mở quán bia ôm, ở đây có mà ăn cứt hả ông. Nghe
xong lão hết hồn, lao nhanh ra đường như con nái sõng chuồng. Nắng quét theo
lão một vẹt vàng khè ... "
Câu chuyện thứ ba, lão kể:
"... còn cái khung trời bé con nầy hồi trước là chỗ cây
xà cừ 108 năm tuổi, khi giải phóng mặt bằng người ta chặt thân cây đi, còn lại
bom nước vào gốc rồi dùng xe cẩu cẩu lên, để lại cái hố sâu hoắm. Ngày nắng
nhìn xuống đáy thăm thẳm, ngày mưa nước mọi nơi hội tụ về xanh lẽo. Lão ăn
uống, tắm rữa giặt giũ ... đại loại mọi sinh hoạt bắt đầu từ nước đều xuất phát
từ đây có thể. Và, cũng từ đây, lão chờ vợ quay về đón lão đi đâu cũng được
nhưng chờ mãi, chờ mãi ... chẳng thấy họ đâu cả. Có hôm lão soi mình xuống hố
thấy ông trời nhìn lại lão cười hì hì. Lão ngộ ra, ông nầy cứ hể cho ai cái nầy
thì lập tức lấy lại cái kia, cho cái kia lấy cái nọ, cho cái nọ lấy cái nò.
Điêu lắm ..."
Một hôm, chị đi nhặt ve chai ngang qua đây vô tình thấy lão
nằm cheo queo bên cái khung trời bé con của mình, tay chân run lẫy bẫy, mặt mày
tím tái. Chị hoảng quá, kéo lão vào cái trại tồi tàn, nằm miễn cưỡng bên hố xà
cừ đằng kia để sơ cứu cho lão. Chị lại chạy ra ngoài hố múc một gàu nước cho
lão uống, không ngờ lão tỉnh lại, hỏi chị "em là tiên hả?". Chị cười
"dạ, em là nàng tiên bé bỏng của anh đây". Đêm ấy, nàng tiên giáng
trần ngồi nghe người trần kể chuyện trần gian mãi tận khuya mới thôi.
Cuối cùng đêm động phòng cũng được thực hiện ngay bên chiếc
hố xà cừ sâu hoắm, bấy giờ đã có vài chiếc lá diêu bông tím mọc mơn mởn quanh
bờ. Đêm động phòng, khung trời bé con của lão chao qua chao lại rồi biến mất để
đôi tay gầy đét của mình thay mặt nhân loại vút lên thân thể phụ nữ của chị
những đường tình bén ngọt. Chị hẩy người liên tục nhưng đôi tay ấy vẫn không có
xu hướng dừng lại, ác thật ...
Sài Gòn, tháng 7.2013
Bình Địa Mộc
Trang thơ giao lưu của người cao tuổi: KIẾP NHÂN SINH - thơ xướng họa của Hồ Trọng Trí và thi hữu - (Kỳ 2: từ bài 31 - 60)
Xướng:
KIẾP NHÂN SINH
Từ cõi không nào ta tới đây
Đấu tranh tranh đấu suốt đêm ngày
Lợi danh danh lợi lòng tham khởi
Thành bại bại thành dạ đắm say
Mê tỉnh tỉnh mê mờ đạo lý
Sắc không không sắc nghĩa nhân bày
Quay về bến giác tâm thanh thản
Rũ kiếp phong trần trí huệ thay
Hồ Trọng Trí
Đt 01667332652
Email: trongtri42@gmail.com
CÁC BÀI HỌA
Bài 31: Hồi đầu
Ba sinh duyên nợ tạm về đây
Vay trả trả vay rộn tháng ngày
Vương vấn vấn vương ôm kiếp lụy
Mộng mơ mơ mộng thả hồn say
Vạy tà tà vạy thôi tham đắm
Chân thực thực chân kíp tỏ bày
Rõ lối mà lần xa vọng tưởng
Thuyền không bát nhã diệu huyền thay!
Quang Lượng
Mỹ Chánh, Quảng Trị
Bài 32: Kiếp đa
tình
Từ chốn đọa đày ta tới
đây
Mộng mơ mơ mộng trắng đêm dài
Khát khao khao khát tình yêu hỡi
Say đắm đắm say dạ tỏ bày
Cay đắng đắng cay vòng bi lụy
Cạn cùng cùng cạn vẹn hình hài
Yêu thương hội ngộ tròn tri kỹ
Hạnh phúc quây quần bí tỉ say
Phạm Đình Trúc Thu
Bài 33: Kiếp người
Tạm bợ trần gian ta trú đây
Vầng dương sáng tối tính từng ngày
Cuộc đời nhập cuộc bao hơn thiệt
Đời sống khôn lường phút tính say
Lắm cảnh xa hoa thân lụy ngã
Muôn điều phù phiếm chước mưu bày
Hướng thieenfTam bảo tâm thanh tịnh
Giáo lý lưu truyền chẳng đổi thay
Phi Hồng
Bài 34: Đời vô thường
Sáu nẻo luân hồi ta đến đây
Nghiệp duyên duyên nghiệp dẫn đêm ngày
Hóa sinh sinh hóa hoài xoay chuyển
Còn mất mất còn mãi tỉnh say
Sinh tử tử sinh đời dối tạm
Được thua thua được thế gian bày
Ngộ không đối cảnh vô thường biến
Bến giác tìm về đẹp lắm thay!
Phùng Trần-Trần Quế Sơn
Bài 35: Nghiệp thân
Nghiệp thân chưa rã vẫn còn đây
Nhàn nhã ung dung với tháng ngày
Sinh tử lẽ đời cơn mộng tỉnh
Mất còn lý sự chuyện mê say
Thế gian hăm hở phô tài triễn
Trần cảnh bon chen kiếm mẽ bày
Tự tại mơ màng tre rít gió
Bao giờ im bặt tiếng lòng thay!
Nha trang 03.7.2013
Võ sĩ Quý
Bài 36: Nhân sinh
Thân ta cát bụi quẩn quanh đây
Sớm muộn rồi ra cũng có ngày...
Hãy luyện cái thân không yếu nhược
Sao rèn phần trí thật hăng say
Mới mong thoát được phù hoa lái
Rồi dẹp cho qua thế lực bày
Vọng động dẫu nhiều thôi biến hết
Trắng tay nghĩ lại thảm thương thay!
Thái Huy
Bài 37: Niềm tin
Niềm tin còn lại chút này đây
Thắp sáng tim yêu đẹp tháng ngày
Tình giả giả tình tình quạnh quẽ
Nghĩa chân chân nghĩa nghĩa nồng say
Đấu tranh tranh đấu trò hư ảo
Tan hợp hợp tan số định bày
Chiếc bánh trần ai pha ngũ vị
Khéo tay nêm nếm nhẹ lòng thay!
Trần Thị Quỳnh Hoa
Bài 38: Mấy kiếp tu
Duyên tu mấy kiếp tới nơi đây
Ngụp lặn trần ai mãi những ngày
Đã biết sắc không làm đắm đuối
Còn tin vô hữu để mê say
Nhân gian ái lạc bao toan tính
Thế sự sân si mấy giải bày
Vũ trụ tồn sinh đều giả tưởng
Tâm ma ác tánh phải mau thay
Lê Bá Lộc
Bài 39: Gởi bạn hiền
Bạn hiền đâu nhỉ… có quanh đây
Hay đã tha phương tự những ngày
Nhớ tuổi thiếu niên lòng hớn hở
Mong thời bô lão chí hăng say
Quê hương đã thế , chim xa tổ
Nguyện ước còn chăng,én lạc bày
Thương quá…nếu về cho nhắn với
Rằng tình sông núi chẳng hề thay
Ngô Minh Hằng
Bài 40: Kiếp nhân sinh
Vì lẽ huyền vi lạc chốn đây
Vần xoay nhật nguyệt chuyển luân ngày
Chuyện đời điên đão tâm thanh tịnh
Thế sự thăng trầm trí chẳng say
Họa phước tử sinh con tạo xếp
Đắng cay phiền lụy thế nhân bày
Luân hồi nghiệp báo tu thân sống
Đạo lý nghĩa tình mệnh số thay!
Độc Cô Bà Bà
HoangLe lehoang775@gmail.com
Bài 41: Y đề: Kiếp nhân sinh
Ngàn năm cát bụi bơ vơ
Trăm năm chiếc lá ơ hờ rụng rơi
Qua cầu thấy lục bình trôi
Thỏng tay thong thả thảnh thoi đi về
Ta từ cát bụi hóa thân đây
Cõi tạm huân tu mượn tháng ngày
Quyền lợi lợi quyền –tăng chóng mặt
Sắc thanh thanh sắc –ái cuồng say
Đường tu ảo giác mê tình khởi
Tịnh cảnh tâm không khó hiễn bày
Định tỉnh trần ma luôn quái ngại
Như như vô trước khó khăn thay!
Lê Văn Thanh
01696088466
Bài 42: Quay về bến giác
Ta từ vô thỉ lại về đây
Trần thế gó sương gội tháng ngày
Sân hận nỗi trôi không chịu bỏ
Tham si chìm đắm mãi mê say
Ngàn đời khổ nghiệp hằn in dấu
Muôn kiếp quả nhân đã tỏ bày
Tỉnh giấc Nam Kha...quên mộng huyễn
Bước sang bờ giác đáng mừng thay!
Motthoi
July 1st.2013
Bài 43: Kiếp nhân sinh
Chẳng đi chẳng đến chẳng về đây
Tham giận sân si chất mỗi ngày
Phiền não khổ đau-đeo mệt mỏi
Đúng sai không có – cãi hăng say
Vô minh chìm đắm – ai hay biết?
Nhân quả trả vay - pháp chỉ bày
Đừng mãi quay cuồng trong lục đạo
Người mau thức tỉnh… thật lành thay!
Chánh Minh
Bài 44:
NHẸ GÁNH TANG BỒNG
Nhớ thuở ban đầu đến chốn đây
Đôi chân dong ruổi tháng qua ngày
Bon chen cuộc sống chưa hồi tỉnh
Bận rộn đời thường lắm lúc say
Ruột thắt biết đâu tìm tự tại
Bình tâm an trú định tâm bày
Phong trần trút gánh trao mây gió
Thanh thản tấc lòng nhẹ nhõm thay!
Khánh Huệ
(Bảo Bình, Đồng Nai)
Bài 45:
VỀ NƯƠNG TỊNH CẢNH
Từ ta dạo gót đến nơi đây
Không có, có không những tháng ngày
Thua được, được thua không đắm lụy
Dại khôn, khôn dại chẳng mê say
Quả nhân, nhân quả ngời chân lý
Duyên nghiệp, nghiệp duyên diệu pháp bày
Bến giác tìm về nương tịnh cảnh
Trần lao rũ sạch dạ vui thay!
Vân Sơn
(Sông Xoài, BRVT)
Bài 46:
KIẾP LUÂN HỒI
Tin kiếp luân hồi ta có đây
Gẫm suy suy gẫm mấy đêm ngày
Có không, không có vô thường biến
Cười nói, nói cười rôm rả say
Tình nghĩa, nghĩa tình luôn gắn bó
Phận duyên, duyên phận đã an bài
Tu tâm dưỡng tính làm công quả
Tự tại an nhiên vui lắm thay!
Bình Sơn
(03 - 7- 2013)
Bài 47:
KẺ YÊU ĐỜI
Làm kiếp con người phải đó đây
Ái tình, tình ái quyện từng ngày
Mến thương, thương mến yêu nồng thắm
Duyên nợ nợ duyên kết đắm say
Ăn uống, uống ăn cho phỉ chí
Tử sinh, sinh tử đã an bày
Không mang gì được xuống lòng đất
Uổng phí cuộc đời tiếc lắm thay!
Hoài Nam
(Ngãi Giao, BRVT)
Bài 48:
CẢNH TRẦN AI
Luân hồi bao kiếp “tái sinh”đây?
Tựa chốn “Trần ai” được bấy ngày
Chán cảnh Phù vân - người thức tỉnh
Mê mùi tục lụy - kẻ mê say
Quan quyền, Dân dã, Thiên tiền định
Phú quý, hàn vi, Tạo hóa bày
Hơn thiệt, lợi danh - rời cõi tạm
Cũng qua đò thác - nấm mồ thay
Ngọc Ẩn Nhi Huyền
(2.7.2013)
Bài 49: Luận kiếp nhân sinh
(Thuận nghịch độc)
Đọc thuận:
Tân kiếp “Luân hồi””tái tạo
đây
Tử, sinh, lão, bịnh chuyển hằng ngày
Trần gian hạnh đạo nguồn thanh tịnh
Cõi tạm mơ hồ diệt đắm say
Chân lý tri ân cần tích đúc
Tính tâm phổ thiện khả an bày
Cần chuyên hiếu thảo trên cha mẹ
Nhân nghĩa vợ chồng sao đổi thay
Đọc nghịch:
Thay đổi sao chồng vợ nghĩa nhân
Mẹ cha trên thảo hiếu chuyên cần
Bày an khả thiện phổ tâm tính
Đức tích càng ân thi lý chân
Say đắm gốc hồ mơ tạm cõi
Tịnh thanh nguồn đạo hạnh gian trần
Ngày hằng chuyển bịnh lão sinh tử
Đây tạo tái hồi luân kiếp tân.
Ngọc Ẩn Nhi Huyền
Bài 50: Buồn thay!
Luân hồi lục đạo trở về đây
Khổ tứ lao tâm suốt tháng ngày
Kiếp trước đa mang chưa trả hết
Đời này khát vọng vẫn còn say
Đắc thời ma quỷ nhiều chiêu thức
Mạt pháp thế gian lắm lễ bày
Sống giữa vô minh chưa tỉnh ngộ
Nhân sinh lạc lối khá buồn thay!
Minh Huy
Tân Thành, Bà Rịa -Vũng Tàu
Bài 51: Lưu luyến
Tâm sự gởi về khắp đó đây
Nhờ ai-ai hiểu nỗi từng ngày
Mặn mà nghĩa bạn thương da diết
Nồng thắm tình thơ nhớ mãi say
Vương vấn cả đời lòng quặn thắt
Ngọt ngào một thuở dạ phơi bày
Tâm hằng khắc khoải –sầu nhân thế
Đạo lý suy đồi chẳng đổi thay
Văn Cận
Kim Long, Bà Rịa -Vũng Tàu
Bài 52: Trở về với
Chúa
Trở về với Chúa kể từ
đây
Tội lỗi bao phen trải tháng ngày
Mê sắc, mê tiền…do ý thích
Ham danh, hám lợi…bởi lòng say
Lỗi lầm đã phạm nay từ
bỏ
Sự dữ không chiêu quyết tỏ bày
Một dạ chân thành xin sám hối
Chúa thương tha thứ phúc lành thay!
Xuân Phúc
Tân Bình, TP HCM
Bài 53: Sống
đạo
Mọi người sống đạo kể từ đây
Chan chứa tình yêu suốt tháng ngày
Con cháu ngoan hiền nhiều kẻ thích
Gia đình hòa thuận lắm người say
Tự do dân chủ dân mong ước
Độc lập công bằng nước tỏ bày
Có đạo,lương dân đều hạnh phúc
Yêu thương đoàn kết phúc mừng thay!
Xuân Phúc
Tân Bình, TP. HCM
Bài 54: Tình
người nghĩa đất
Ta từ xứ Nghệ tới nơi đây
Phát rẫy làm nương suốt tháng ngày
Thắng lợi bội thu lòng phấn khởi
Bại thành thất bát dạ kiên say
Về hưu vẫn lắm nguồn thơ cảm
Lẽ sống còn bao chuyện tỏ bày
Vui thú điền viên tâm trí thản
Tình người nghĩa đất vấn vương thay
Võ Văn Trữ
Xuân Lộc, Đồng Nai
Bài 55: Kiếp người
Hạt bụi nào lưu lạc đến đây
Hóa thân ta sướng khổ từng ngày
Khổ đau đau khổ lòng không nản
Sung sướng sướng sung dạ chẳng say
Danh lợi lợi danh không màng tới
Quả nhân nhân quả đã an bày
Tu tâm dưỡng tánh luôn hành thiện
Thức tỉnh cương thường hạnh phúc thay!
Trương Công Hỗ
Thi trấn Lagi, Bình Thuận
Bài 56: Y đề: Kiếp nhân sinh
Nào rõ từ đâu ta đến đây
Thế nhân nhân thế sống qua ngày
Dối gian gian dối cần tu sửa
Buôn bán bán buôn phải tỉnh say
Đời đạo đạo đời luôn hướng thiện
Tử sinh sinh tử đã an bày
Đêm ngày sám hối nâng tâm tuệ
Bến giác hướng về phúc lạc thay!
Lê Phan
Nha Trang, Khánh Hòa
đt O932528368
Bài 57: Y đề: Kiếp
nhân sinh
Đến từ tay mẹ gởi thân đây
Cõi tạm bon chen tối lẫn ngày
Danh bại bại danh đời khốn khổ
Lợi tham tham lợi dạ mê say
Thiện duyên duyên thiện hoa tâm nở
Nhân nghĩa nghĩa nhân ý đạo bày
Ngộ giới buông lìa xa nghiệp chướng
Thuyền xuôi lạc quốc cảnh vui thay!
Trà Kim Huy
Đt 0935227595
Bài 58: Bể đời
Theo nghiệp luân hồi ta đến đây
Hữu sinh hữu tánh định căn ngày
Thế gian gian thế đâu bờ
giác
Trần cuộc cuộc trần đắm bến say
Vô ngã ngã vô tâm bất biến
Thực hư hư thục phận an bày
Tham si sân hận gieo phiền não
Ái ố xa lìa hỷ lạc thay!
Văn Thiên Tùng
Quảng Trị
Bài 59: Y đề: Kiếp nhân sinh
Chẳng biết khi nào trọn kiếp đây
Uống ăn ăn uống sống qua ngày
Dở hay hay dở trông hờ
hửng
Giàu khổ khổ giàu chẳng lụy say
Đời đạo đạo đời mong giác ngộ
Phận duyên duyên phận đã an bày
Một mai tứ đại vào phân hóa
Rủ sạch bụi hồng nhẹ nhỏm thay !
Đỗ Kim Loan
Đt 09342272730
Bài 60 : Chuyện đời
(Họa nương vận)
Nghe giọng ai quen gọi tớ đây
Nào ngờ trong nớ nhớ
bao ngày
Bể dâu dâu bể…tình không đổi
Nồng nhạt nhạt nồng …tâm cứ
say
Xa ngái ngái xa…dù cách trở
Cảm thương thương cảm…dám trình bày
Trời khuya trăng chếch lòn qua cửa
Chiếu lạnh giường đơn buồn lắm thay!
Hoàng Đằng
Thành phố Đông Hà
Subscribe to:
Posts (Atom)