Nhà thơ Phan Thạch Giang
ĐỌC
“NGƯỜI Ở LẠI BÊN SÔNG”, THƠ PHAN THẠCH GIANG
Châu Thạch
Đọc cái tựa đề “Người
Ở Lại Bên Sông” ta cứ nghĩ đến ông lái đò của một bến sông nào đó như “Bến My Lăng” của Yến Lan chăng, hay là
một cô lái đò chờ đợi đến già người qua sông một dạo khi cô còn ở tuổi thành
xuân. Không! Bài thơ không có dòng sông và không có người lái đò nào cả. Bởi vì
dòng sông đó không phải là một dòng sông xanh nên dòng trôi không là nước. Dòng
trôi chỉ là bụi phấn:
“Sao
em không về cùng ta để xây một tượng đài ?
Vâng
! Một tượng đài bên dòng sông bụi phấn. Phải không em ?
Bao
nhiêu năm qua rồi - bụi phấn trường xưa vẫn rơi mãi trong lòng
Tượng
đài người đưa đò.”
Đọc đến đây ta biết ngay dòng sông bụi phấn là gì và
tượng đài người đưa đò là ai. Chắc chắn dòng sông là năm tháng và người đưa đò
là thầy giáo của ta. Khổ thơ ngắn với dòng văn xuôi đã dựng ngay trong tâm hồn
ta hình ảnh sống động. Ta thấy ngay thời gian là một dòng sông, một dòng sông
toàn bụi phấn trắng. Ta thấy ngay hiển hiện bên dòng sông bụi phấn ấy một tượng
đài cũng trắng, trắng vì bụi phấn chắc chắn phủ lên cả tượng đài. Tượng đài
chưa có, chỉ còn trong tâm tưởng của anh, nhưng sự cao trọng của nó đã lập tức
dựng ngay trong chính lòng ta bây giờ, ngay khi ta vừa đọc mấy dòng thơ. Rồi
công người được dựng tượng đài sẽ theo lời thơ thấm vào lòng ta, làm con tim ta
thổn thức, làm linh hồn ta sâu nhiệm những ơn cao trong của Người:
“NGƯỜI
ĐƯA ĐÒ suốt một đời lặng lẽ chống chèo - đưa bao lượt khách qua sông
Người
qua sông rồi - cứ đi và đi mãi
Chỉ
còn người đưa đò ở lại - ở lại với dòng sông vương vương bụi phấn.”
Rồi thì ta thấy tác giả kêu lên: “Thầy ơi!”. Tiếng kêu ấy bỗng nhiên đồng vọng trong lòng ta, nhân
lên, nhân lên thành hàng vạn tiếng học trò, yêu thương, thắm thiết đến với thầy
của chúng ta, cô của chúng ta:
“Sao em không về cùng ta - gom nhặt lại bụi
phấn ngày xưa để xây một tượng đài ?
Tượng
đài người đưa đò
Thầy
ơi.”
Bây giờ tác giả kể lể ơn thầy, kể lể như một người bi
lụy ngồi khóc bên nấm mộ cha. Tiếng than thở làm lòng ta nức nở, kéo ta về với
biết bao nhiêu kỷ niệm của mái trường, của quê hương, với cả con đường thăng trầm
ta đi giữa cuộc đời nầy:
“Nhân
bất học bất tri lý” chẳng phải đâu là câu nói chót lưỡi đầu môi - xa vời
Nếu
không có Thầy làm sao viết được hai chữ Quê hương
Làm
sao phai nhòa được trong ký ức cậu bé ngày xưa - bên ông giáo già dưới mái đình
làng - gò lưng tập viết nét chữ đầu đời - và ê a tụng bài “công cha áo mẹ chữ
thầy”
Nếu
không Thầy làm sao thấu hiểu “da ngựa bọc thây” làm sao biết được khí phách những
người anh hùng dân tộc như Quang Trung Nguyễn Huệ. Làm sao hiểu thấu tâm hồn của
danh nhân thi sĩ “đã mang tiếng sống trong trời đất / phải có danh gì với núi
sông”
Không
Thầy làm sao hiểu được thế nào là trời cao đất rộng trong cuộc sống làm người.
Còn
bao điều nữa làm sao nói hết - cho tôi xin viết tiếp hai chữ “vân vân”
Rồi thì tác giả
hỏi “Phải không em?” Tác giả hỏi em
nhưng thật tình để nhắc cho em, nhắc cho ta, nhắc cho chúng ta nhớ đã từng đi
trên một dòng sông của thầy: “Dòng sông
kiến thức”. Thầy đã sống trên dòng sông thời gian bụi phấn để chống chèo
đưa ta qua “dòng sông kiến thức”:
“Phải
không em ?
Ta
và em ngày xưa đi học. Đã hơn một lần được đưa qua sông. Dòng sông mà người đời
đã gọi “dòng sông kiến thức” để ta khôn lớn thành người.”
Tác giả hỏi em một lần để em nhớ lại dòng sông quan trọng
của đời mình để rồi liên tiếp gọi em về. “Về
đây đi em” như một tiếng kêu đồng vọng trong hồn linh ký ức của những ai từng
cắp sách đến trường:
Về
đây đi em - về phía một chân trời - chân trời tưởng niệm người đưa đò
Về
đây đi em - có thể là một nén tâm hương tưởng nhớ Người đã đi quá xa
Có
thể hạnh ngộ diện kiến những người Thầy đang mái tóc bạc phơ - gối mỏi lưng
còng.
Dù
biết rằng trò nhớ thầy nhưng làm sao thầy nhớ hết những kẻ đã qua sông.
Về
đây em - ta cùng em ngắt đóa hoa đồng nội vừa nở trong sáng sương trong. Ghim
lên áo tượng đài - tượng đài người đưa đò bên dòng sông bụi phấn.
Về
đây em - ta nói hai tiếng Tri Ân và lặng lẽ cúi đầu hoài niệm những mái chèo đã
dừng lại ở một phía chân trời.
Phan Thạch
Giang, Mùa Đông - 2016
Thạch Giang là tên một con sông trôi qua chân cổ thành
Quảng Trị, một con sông có nhiều dấu ấn của niềm đau. Phan Thạch Giang là bút
hiệt của tác giả bài thơ nầy, cái bút hiệu gợi cho ai từng sống ở đây nhớ thêm
một ngôi trường tan tác, mất cả tên trường, thầy và trò lưu lạc bốn phương trời.
Bài thơ chỉ bằng văn xuôi nhưng nó là thơ. Thơ từ ý thơ đầu tiên xây “một tượng đài bên dòng sông bụi phấn”.
Thơ vì dòng văn trôi như con suối lấp lánh, lung linh, quyến luyến những ngôn từ
chất chứa vạn yêu thương. Thơ vì tiếng gọi tha thiết, ấm áp tình đồng môn,
nghĩa thầy trò và tâm hồn cao thượng của con người nhân hậu.
Có ai đó nghĩ rằng dùng hình ảnh người thầy qua ông
lái đò là sai trái thì bài thơ nầy chứng minh rằng không có gì đẹp hơn hình ảnh
đó, hình ảnh NGƯỜI ĐƯA ĐÒ ở lại bên dòng sông bụi phấn.
Châu Thạch