Thứ bảy vừa qua, tôi đi cùng với nhóm đạo tràng Làng Mai lên chùa Toàn Giác, gần thác Giang Điền, huyện Trảng Bom, thuộc tỉnh Đồng Nai. Hàng tháng, nhóm thường tổ chức ngày cuối tuần sống trong chánh niệm và tỉnh thức tiếp nối theo truyền thống tu tập của những người học Phật và thực hành Pháp theo tinh thần của Tăng thân Làng Mai.
Đất của Chùa Toàn Giác rộng bạt ngàn, nghe nói là cả hàng trăm mẫu đất, trồng nhiều cây bạch đàn, ít cây ăn quả, có lẻ vì không ai có công trông coi. Rộng như thế nhưng sau 1975, thầy trú trì lên đây dựng chùa mua đất chỉ trả có 3 triệu đồng (khoảng 10 lượng vàng). Có thể hình dung chùa rộng lớn chừng nào thì cứ tính quãng đường đi trong buổi thiền hành. Từ thiền đường mới xây dựng đi thiền hành đến chánh điện mất gần hai giờ đồng hồ.
Chương trình sinh hoạt chiều bao gồm pháp thoại, ăn trong chánh niệm, niệm Phật, ngủ. Sáng hôm sau, dậy lúc 3 giờ sáng, vệ sinh, thực tập thiền định, ăn sáng, thiền hành, ăn trưa, chiều nghe thầy trú trì thuyết pháp. Ra về.
***
Thầy trú trì Thích Minh Nghĩa
người Nam bộ, là người đạo cao đức trọng, pháp tướng uy nghi. Khi thầy đi đâu,
một con chó nhỏ chạy theo lăng quăng bên chân thầy. Khi thầy ngồi, chó nằm bên
ghếch chân lên bàn chân của thầy ngước nhìn thầy tựa như đang nghe thầy thuyết
pháp.
Thấy tình thương của thầy có vẻ cảm hóa con chó, bác Xuân, một đạo hữu chừng 70 tuổi ngồi cạnh tôi chép miệng: "Tội nghiệp"
Lúc ngồi trong thiền đường, tôi có phần thắc mắc vì sao bác Xuân lại nói tội nghiệp khi nhìn con chó cưng của Thầy nhưng không tiện hỏi. Ra ngoài sân, ngồi dưới gốc cây, tôi hỏi bác, bác bồi hồi kể chuyện. Câu chuyện bác kể thật là một chuyện lạ.
Bác nói như vậy không phải là nói tội nghiệp con chó của thầy Trú trì. Nhìn con chó này được yêu thương chăm sóc và quấn quít Thầy như vậy, bác lại chạnh lòng nhớ hai con chó Nhật Bản mà Sư bà trú trì chùa Diệu Pháp nuôi. Nhà bác ở sát nách chùa Diệu Pháp. Bác thường qua chùa làm công quả nên Sư bà trú trì quý mến bác, mọi chuyện trong chùa bác đều biết. Câu chuyện bác kể xảy ra năm 1972 mà hệ lụy của nó kéo dài mãi về sau này. Hai con chó sống trong môi trường đạo hạnh, thường xuyên nghe kinh nghe kệ và được tưới tẩm tình yêu thương của Sư bà và quý sư cô trong chùa. Nó cũng ngủ dưới chân giường Sư bà, chạy lăng quăng vui đùa theo chân Sư bà và nép đầu vào chân khi Sư bà nói chuyện. Dường như nó cũng có duyên tu.
Một hôm, không biết ăn phải thức ăn gì mà cả hai con chó lăn quay ra, quằn quại, tiêu chảy. Mấy sư cô cho uống nước đậu xanh giả nát, rồi nước lá ổi, rồi đem tới thú y. Mọi cố gắng chữa trị đều không kết quả. Cả hai con chó đều chết. Nhà chùa thương tiếc hai chú chó nên tụng kinh cầu siêu và tẩm liệm trong hai cái quách đàng hoàng rồi đem chôn trong hai nấm mộ nhỏ sau lưng chùa. Trước khi tẩm liệm, mấy ni cô còn nhỏ tỏ lòng thương yêu hai con chó bằng cách lấy son đỏ bôi dưới mấy ngón chân của hai chân sau.
Câu chuyện tưởng chừng rơi vào quên lãng nếu không xảy ra chuyện hơn mười tháng sau đó.
Một buổi sáng mùa đông năm 1972, sau thời công phu sáng, Sư bà nghe tiếng bé sơ sinh khóc trước cổng chùa. Buổi sáng tinh mơ, tiếng khóc nghe rõ mồn một. Sư bà sai sư cô quản tự ra xem thì thấy một cái khăn lông quấn hai hài nhi song sinh có một miếng giấy viết nguệch ngoạc mấy chữ ghi ngày giờ sinh của hai bé.
Động lòng từ tâm "con ai đem bỏ chùa này, nam mô Di Phật con thầy, thầy nuôi", Sư bà bảo các đệ tử đem vô chùa nuôi nấng. Lạ một điều, khi tắm rửa cho hai bé, mấy sư cô thấy bên dưới hai bàn chân bé nào cũng có năm chấm đỏ như son tụm lại có dạng một bàn chân chó.
Những đứa bé lớn lên được thương yêu và nuôi dạy chu đáo. Tánh cũng ngoan và học hành cũng được. Sau 75, đời sống khó khăn nhưng các cháu cũng đầy đủ và dần dần lớn lên thành hai thiếu nữ xinh xắn. Thế rồi, có hai người đàn ông bạn với nhau là thủy thủ tàu viễn dương đến thăm chùa, đem lòng yêu thương hai cháu. Đám cưới tổ chức đơn giản mà thân mật tại chùa dưới sự chứng minh của Sư bà trú trì.
Thương hai cháu như con, Sư bà cắt đất chùa cho hai cặp tân hôn che nhà để ở.
Đất nước thời kỳ bao cấp khó khăn vô cùng. Thiếu đủ mọi thứ. Nhưng những thủy thủ tàu viễn dương lại giàu có lên nhanh nhờ nhập lậu hàng nhu yếu. Trên hai mảnh đất chùa cho, mọc lên hai căn nhà lầu khang trang với đầy đủ tiện nghi. Ai cũng mừng cho hai cháu có phước.
Nhưng chuyện đời lại oái oăm. Ơn dưỡng dục, dựng vợ gả chồng, cho đất cho đai như thế mà các cháu không nghĩ chút gì đến chuyện đền ơn đáp nghĩa, cứ se sua nếp sống nhà giàu hưởng lạc, chẳng quan tâm hỏi han những người đã cho mình cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay. Thậm chí ở trong khuôn viên chùa mà chẳng đoái hoài chi chuyện tụng kinh niệm Phật, hương khói rằm mồng một mà cũng chẳng cúng dường.
Khi hai cháu sinh em bé đầu lòng thì chưa thôi nôi, hai anh chàng thủy thủ viễn dương kia thay lòng đổi dạ. Chúng theo người đàn bà khác thường xuyên về nhà đánh đập vợ. Chuyện gây tức tối đến nổi cả hai phẩn chí là khi hai chàng thủy thủ dắt hai người tình mắt xanh mỏ đỏ về nhà gây sự. Tối hôm đó, cả hai chị em buồn quá rủ nhau cùng uống thuốc ngủ liều cao tự tử. Hai đứa con mồ côi mẹ của họ lại được chùa Diệu Pháp nhận nuôi.
* * *
Bác Xuân kể đến đây, giọng Bác chùng xuống. Lòng tôi cũng xúc động mạnh. Bác nói tiếp như một lời kết cho một chuyện hay có thật: "Nghiệp báo hết! Mọi chuyện trên đời đều có duyên có nghiệp. Dấu son dưới chân mấy đứa này rõ ràng là hai con chó Nhật bản có duyên tu với Phật nên hóa kiếp đầu thai thành người. Đã thành người được rồi mà không chịu tu hành lại tham sân si quá nên lại bị đọa như vậy. Bác nói TỘI NGHIỆP là vậy đó, Không biết bây giờ tụi hắn ở cõi nào ??!!"
Bóng đêm thâm u phủ trùm lên rừng núi. Tiếng chuông công phu tối ngân nga trong không gian tĩnh lặng. Không biết có ai quanh đây ?
06/11/2012
Nguyên Viên Lê Duy Đoàn
doanduyle@yahoo.com