TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Saturday, August 27, 2016
MIỀN ĐẤT KHÔNG BÌNH YÊN - Thơ Lynh Thy
MIỀN ĐẤT KHÔNG BÌNH YÊN
Đất không chân sao chưa
đi đã chạy
Mưa vừa về đã sạt lỡ hằn
sâu
Hỡi cao xanh ông ở nơi
đâu
Mỗi mùa mưa, bão về
giăng mắc
Lũ ống, lũ bùn đổ ập
xuống đầu dân
Mỗi một năm mưa bão biết
bao lần
Lúa, ngô, khoai... nhà,
của, lớp, trường ...
đều dập vùi theo cơn
thịnh nộ
Cuốn phăng hết theo lũ
có phải là tạị số
Sao người ở rẽo cao phải
chịu lắm đắng cay
Sống phập phồng nín thở
từng ngày
Sáng ngày nay mới biết
rằng hôm qua mình được sống..?
Ai là người đã góp tay
manh động
Để núi rừng không còn là
đất dung thân...
Kn. cơn bão số 3 /2016
Lynh Thy. BT
CÔ BÉ HẠT TIÊU - Truyện ngắn của Phan Nam
Tác giả Phan Nam |
CÔ BÉ HẠT TIÊU
Truyện
ngắn của Phan Nam
Con
nhỏ sang nhà tôi, bỏ mặc cái nắng chang đang tưới trên
đám cỏ ven đường. Trong vườn, mấy cái lá bí mong manh
co quắp trước sức nóng của mặt trời. Thoắt một cái
nhỏ đã đứng trước mặt tôi, nợ một nụ cười rất
tươi. Nhỏ nghêu ngao câu hát mà tôi, nhỏ và đám trẻ
nơi đây đã thuộc nằm lòng:Huê...huê... Huê con nghé
nhỏ/ Lạc đàn theo chó/ Lạc ngõ theo trâu/ Nghe mẹ
rống đâu/ Đâm đầu mà nhảy/
Huê...huê... Huê...huê... Huê con nghé nhỏ/ Ham
cỏ bỏ bầy/ Huê con nghé nhỏ/ Ham chơi xa đàn
lạc mẹ/ Huê...huê... (*). "Ê, sao mỗi câu đó
hát đi hát lại hoài vậy", tôi đơm môi châm chọc.
Những lúc như vậy nhỏ lắc lắc cái đầu rồi đi vào
mà không nói gì. Tôi với nhỏ học chung lớp, ở cùng
xóm, nhà gần nhau và dĩ nhiên là có chung đường về.
Thử hỏi có gì về nhỏ mà tôi không biết và chắc hẳn
nhỏ cũng vậy, biết quá rõ về tôi. Vừa mới đấy
thôi, tôi rủ nhỏ qua đây chơi. Nhỏ gật đầu liền.
Kết
quả là tôi chỉ vừa cởi áo và mặc quần đùi lỏn
thỏm đi ra ngưỡng cửa là thấy nhỏ liền. Nhanh thật
chứ. Hình như nhỏ đang rụng răng, để lộ nụ cười
dễ thương lắm. Từ lúc thấy nhỏ thay răng mẹ tôi hay
dặn: răng lung lay là để tự nó tự rụng, chứ không bị
lổ sĩ sau xấu lắm, lớn lên không ai thương. Nhỏ có
một nụ cười rất đặc biệt, tựa như ánh nắng chiếu
xiên qua rặng tre đầu làng để lộ mặt mũi đen thui. Có
vẻ như tôi cũng không khá gì hơn, cái thằng con trai mìn
trần đầu dầu suốt ngày ở ngoài đường ngoài sá. Mỗi
lần nhỏ qua mẹ tôi đều gọi vào ăn cơm nhưng nhỏ
nhất quyết không chịu. Tánh nhỏ là vậy mà. Những lúc
như vậy tôi cũng không ăn mà ngồi trò chuyện với nhỏ.
Nhỏ ngồi lên cái xích đu đưa lên đưa xuống trông vẻ
rạng rỡ lắm. Tôi ở đằng sau cầm cái dây võng nhẹ
đưa nhỏ lên, ngỡ như chạm vào bầu trời xanh. Tôi và
nhỏ làm xao động đến mức con Bi nằm bên cạnh cũng
không tài nào ngủ được, cứ lè lè cái lưỡi, nước
dãi chảy ra từng giọt thấm vào đất.
Có
lúc tôi ngồi vào chung làm nhỏ giật thót mình. Nói vậy
chứ nhỏ giỏi lắm, nhỏ quán xuyến hết mọi việc
trong nhà, từ nấu ăn, xách nước đến dọn dẹp, buổi
chiều còn tranh thủ đi chăn bò thuê. Chả bù cho tôi đến
áo quần cũng phải nhờ mẹ giặt. Gia cảnh của nhỏ,
của tôi và hầu hết những người trong cái xóm hoang
vắng này có lẽ đều giống nhau, thiếu đàng trước,
hụt đằng sau, phải chạy ăn từng bữa. Mẹ nhỏ mất
khi nhỏ vừa được sinh ra, nghe mẹ tôi kể lại ba nhỏ
buồn quá tìm đến rượu giải sầu, ròng một tháng trời
không làm ăn gì cả. May mà nhỏ còn có bà ngoại nếu
không thì... nên bây giờ nhỏ ngoan lắm, càng nghĩ càng
thấy thương nhỏ. Chợt nhỏ trầm ngâm:
-
Lớn lên mi định làm chi, chứ tau nhứt quyết đi học
làm nông. Học làm nông về để nghề nông quê mình phát
triển. Chứ ba tau ba mi đi làm ăn xa miết ri răng.
Tôi gõ đầu nhỏ một cái rồi cười xòa:- Chu choa mi nghĩ chi xa vời rứa, tau chỉ mong hàng ngày mẹ đi chợ về để có bịch chè, đùm đậu hủ là hạnh phúc lắm rồi.
Tôi gõ đầu nhỏ một cái rồi cười xòa:- Chu choa mi nghĩ chi xa vời rứa, tau chỉ mong hàng ngày mẹ đi chợ về để có bịch chè, đùm đậu hủ là hạnh phúc lắm rồi.
-
Mi răng lúc nào cũng chỉ có ăn hoài rứa, thôi tau về
đây.
Khi nhỏ vừa nói xong thì đã quá ngọ. Cái nắng hòa mùi mồ hôi làm không khí vừa mặn vừa nồng. Đâu đó vẳng lại tiếng lao xao của cái tò mo, tàu dừa rớt xuống khu vườn. Tự nhiên tôi thấy mái tóc nhỏ đẹp quá, mái tóc ngang vai buông xõa trong nắng để lộ hai cái bím tóc xinh xinh. Chợt tiếng hét cộng với nhịp thở hổn hển của thằng Tý làm tôi và nhỏ giật bắn mình.
-
Hà ơi! Về xem ngoại mi kìa, có chuyện gì mà người ta
xúm lại đông lắm…
Nhỏ lật đật chạy về, linh cảm cho tôi biết đó là buổi trưa êm đềm cuối cùng của tôi và nhỏ.
(*)
Đồng dao xứ Quảng.
Phan Nam
CHỚM THU - thơ Ngọc Hùng
Thoáng
nắng thu về trên tóc em
Từng
sợi heo may từng sợi mềm
Nắng
ngã êm đềm vào chân tóc
Nhuộm
màu thu nhạt phai sắc xanh
Mưa
thu chớm về trên tóc em
Từng
giọt ngâu nhàn nhạt nhuốm sầu
Lất
phất giọt dài đan giọt vắn
Trắng
mái đầu điểm sương bụi ngâu
Con
đường bốn mùa ta đi đó
Đã
thấy lưa thưa lá úa vàng
Đã nghe chiều buồn se sắt gió
Thu
vơi đầy… tâm tư miên man
Xuân đã lùi sâu vào xa lắm
Chồi non là cành nhánh lâu rồi
Mùa
đơm hoa trái giờ xưa cũ
Lá úa cành trơ thu tiếp ngôi
Vẫn biết hạ đi thu sẽ đến
Mà thu sang vẫn lắm ngỡ ngàng
Dòng sông đời khúc bồi khúc lở
Nắng
mưa thu bồi lở… mênh mang…
NGỌC HÙNG
Tác giả:
Lý Ngọc Hùng.
Mỹ Tho, Tiền Giang
KHI TÌNH RƠI LỆ - Thơ: Trúc Thanh Tâm
KHI TÌNH RƠI LỆ
Gió trở mùa thương mây tím ơi
Mưa vùi tan tác cánh hoa rơi
Đêm nay trăng nghẹn tình rơi lệ
Cũng đủ hồn ta điếng cả đời!
Thời gian còn lại bao nuối tiếc
Người mang thương nhớ đã đi xa
Người về ôm mãi mùa hẹn ước
Khi lá tình xanh cũng chợt già!
Ngàn ước mơ chìm trong mắt biếc
Nghe triền đau khổ dậy bên trong
Máu tim còn đỏ trang tình sử
Mà nỗi niềm riêng cứ ngập lòng!
Anh nhé, cho em lần tìm lại
Những gì âu yếm của ngày xưa
Đời em trót đã nhiều bất hạnh
Tình chửa chung đôi đã hững hờ!
Em cố quên anh và xua đuổi
Những vùng bóng tối phủ quanh em
Sợ quá đi anh giờ trăng rụng
Mai nắng tình lên phủ bậc thềm!
Thời gian đè nặng lên trí nhớ
Cái khoảng không gian kín vạn ngày
Tình trắng trong nhau mờ nhân ảnh
Kiếp nào, thương nhớ trả cho ai!
Nước mắt không nhòa hình bóng cũ
Khi tình chết đuối giữa đôi môi
Nếu biết xa nhau là ly biệt
Xin khóc giùm nhau một kiếp người!
TTT
Gió trở mùa thương mây tím ơi
Mưa vùi tan tác cánh hoa rơi
Đêm nay trăng nghẹn tình rơi lệ
Cũng đủ hồn ta điếng cả đời!
Thời gian còn lại bao nuối tiếc
Người mang thương nhớ đã đi xa
Người về ôm mãi mùa hẹn ước
Khi lá tình xanh cũng chợt già!
Ngàn ước mơ chìm trong mắt biếc
Nghe triền đau khổ dậy bên trong
Máu tim còn đỏ trang tình sử
Mà nỗi niềm riêng cứ ngập lòng!
Anh nhé, cho em lần tìm lại
Những gì âu yếm của ngày xưa
Đời em trót đã nhiều bất hạnh
Tình chửa chung đôi đã hững hờ!
Em cố quên anh và xua đuổi
Những vùng bóng tối phủ quanh em
Sợ quá đi anh giờ trăng rụng
Mai nắng tình lên phủ bậc thềm!
Thời gian đè nặng lên trí nhớ
Cái khoảng không gian kín vạn ngày
Tình trắng trong nhau mờ nhân ảnh
Kiếp nào, thương nhớ trả cho ai!
Nước mắt không nhòa hình bóng cũ
Khi tình chết đuối giữa đôi môi
Nếu biết xa nhau là ly biệt
Xin khóc giùm nhau một kiếp người!
TTT
(Châu Đốc)
LỖI HẸN BẠC LIÊU - thơ Hoàng Yên Lynh
(Ra trại, với thân phận thầy chẳng ra thầy, thợ không ra thợ, tôi bắt đầu những năm tháng lang thang kiếm sống nơi vùng đất phương Nam hay vẫn còn gọi miền Tây với những con kênh dài thẳng tắp, những cánh đồng không nhìn thấy chân bờ, những cánh rừng tràm, rừng đước và hình ảnh để lại sâu đậm trong tôi là những chiếc xuồng ba lá, những cô gái sông nước với chiếc áo bà ba. khúc vọng cổ, điệu lý và câu hỏi nửa đùa nửa thật: "Sao anh Tư chỉ có mình ên ..."
Tôi
người miền Trung chưa quen với cảnh trời mây nước,
với âm điệu phương Nam nhưng cũng cảm nhận được tấm
lòng hào phóng đối với những ai thất cơ lỡ vận.
Bước đường kiếm sống đã đưa tôi rong ruổi từ U
Minh qua Miệt Thứ, Tắc Cậu, về Hà Tiên và rồi đến
Gành Hào Bạc Liêu. cái nôi của khúc Dạ cổ Hoài Lang…
Những tháng năm đói cơm rách áo, mang trên mình cái lý
lịch tối thui đối mặt với tình đời, tình người cay
nghiệt cuộc sống như con nước ròng, nước lớn. Đêm
ngủ hàng hiên nhưng không biết ngày mai sẽ trôi dạt
phương nào. Trong những ngày cay đắng đó, tôi gặp được
người bạn tuổi đời tuy khác nhau, đã cưu mang tôi
trong những ngày khốn khó. Ông Ba Sai Gòn, cái tên mà
người dân ở đây âu yếm vẫn gọi ông.
"Thôi
thì chú mày ở đây, hàng ngày vác nước đá xuống ghe
kiếm cơm qua ngày... Chú mày cải tạo về không kiếm
được việc gì đâu." Câu nói của ông Ba Sài Gòn
ngày đầu gặp tôi sẽ chẳng bao giờ tôi quên được.
Những buổi tối dưới ánh trăng Gành Hào, bên tiếng
sóng biển, bên ly rượu đế với xoài xanh, tôi lắng
nghe tiếng đàn bầu da diết của ông và cả khúc Hoài
lang tha thiết ...
Rồi một ngày tôi cũng phải ra đi với lời hẹn quay về. "Tui sẽ về gặp ông dẫu đường đời có thế nào chăng nữa. Mình lại cùng nhau uống rượu trắng, xoài xanh..." Ông tiễn tôi trên chiếc tàu xuôi Bạc Liêu "... Ờ qua đợi ...". Vậy mà phải gần ba mươi năm sau tôi mới trở lại... Và người xưa cảnh cũ nay không còn nữa. Tôi tự trách mình đã không trọn được một chữ tình với ông, ông Ba Sài Gòn.
Ở nơi chốn xa xôi nào đó, xin ông nhận những lời tâm sự này, xin được nói với ông như thuở nào... Cuộc đời rồi cũng chẳng bao lâu nữa tôi ông sẽ gặp lại nhau.)
Rồi một ngày tôi cũng phải ra đi với lời hẹn quay về. "Tui sẽ về gặp ông dẫu đường đời có thế nào chăng nữa. Mình lại cùng nhau uống rượu trắng, xoài xanh..." Ông tiễn tôi trên chiếc tàu xuôi Bạc Liêu "... Ờ qua đợi ...". Vậy mà phải gần ba mươi năm sau tôi mới trở lại... Và người xưa cảnh cũ nay không còn nữa. Tôi tự trách mình đã không trọn được một chữ tình với ông, ông Ba Sài Gòn.
Ở nơi chốn xa xôi nào đó, xin ông nhận những lời tâm sự này, xin được nói với ông như thuở nào... Cuộc đời rồi cũng chẳng bao lâu nữa tôi ông sẽ gặp lại nhau.)
LỖI HẸN BẠC LIÊU
Bạc Liêu ơi! Bạc Liêu
Ba mươi năm tôi về lại Bạc Liêu
Trăng Gành Hào vẫn vàng soi con nước
Ba mươi năm một lời hẹn ước...
Tôi trở về ngọt ngào câu Dạ cổ
Tìm tiếng đàn xưa với người bạn cũ
Chỉ còn lại đây chỉ là cõi nhớ.
Bạc Liêu ơi! Bạc Liêu
Tôi tìm ông giữa biển trời sóng vỗ
Dáng ông đi về những chiều mưa đổ
Ly rượu đong đầy
Tiếng đàn bầu da diết
Trải lòng ông giữa bao điều thua thiệt
Tôi kẻ tha phương ngày tàn cuộc chiến
Đôi bạn trẻ già
Ngẫm cuộc đời như một giấc Nam Kha .
Bạc Liêu ơi! Bạc Liêu
Ba mươi năm tôi về lại tìm ông
Giọt nắng chiều rơi sao đến chạnh lòng
Hỏi gió ,hòi mây hỏi chiều biển lộng
Hỏi cánh chim trời
Ông phiêu lãng nơi đâu ...
Bạc Liêu ơi! Bạc Liêu
Một mình tôi rượu rót lại đầy
Chỉ mình tôi giữa biển chiều hoang vắng
Ông ở đâu ... Tiếng đàn xưa vắng lặng
Câu thơ này tôi viết chỉ mình tôi .
Ông Ba Sài Gòn
Tôi vẫn gọi tên ông
Như thuở nào đói cơm rách áo
Một điếu thuốc rê
Một bầu rượu đắng
Khúc vọng cổ buồn thức trắng đêm trăng .
Bạc Liêu ơi! Bạc Liêu
Còn trăng còn rượu còn tôi
Mà ông xa biệt cuối trời lãng du
Bến sông ngày đó giã từ
Hẹn nhau mấy độ sang thu lại về
Đường đời vạn dặm sơn khê
Lỗi câu ước hẹn tái tê cõi lòng
Về Gành Hào gọi tên ông
Mình tôi khách lạ bên sông lạnh buồn .
Bạc Liêu ơi! Bạc Liêu
Trách tôi lần lữa với đời
Tìm ông lỡ muộn bên trời quạnh hiu .
HOÀNG YÊN LYNH
NGƯỜI ĐI MỞ ĐẤT - chùm thơ Lê Thanh Hùng
Chùm thơ Lê Thanh Hùng
Người Đi Mở Đất
Dấu
nắng rối ngang triền dốc
Lượn
lờ khói quyện bóng cây
Bếp
lữa giữa rừng cô độc
Chậm
chiều mờ tỏ, vầng mây
*
Thanh
niên xung phong mở đất
Rừng
xa, lối nhỏ chơi vơi
Lặng
lẽ bước qua được, mất
Long
lanh mắt nhỏ rạng ngời
*
Tiếng
ghi ta đêm lỗi nhịp
Lời
ca khắc khoải yêu thương
Theo
bước cha anh bước tiếp
Vạch
rừng thành những con đường ...
*
Ký
ức, lung linh cháy đỏ
Chuyện
buồn nhớ mãi làm chi
Để
dành kể chuyện hồi đó
Gió
sương đọng lại điều gì?
*
Mai
này, xô bồ lắng đọng
Còn
không ngày tháng gian lao?
Vẹn
nguyên một bầu máu nóng
Hồn
nhiên say đắm, thuở nào
LTH
Từ Cửa Sổ Nhìn Ra Góc Chợ
Bên
cửa sổ
Một
góc đời
Phố
chợ
Bao
phận người
Tất
bật mưu sinh
Bỗng
lặng ngưng
Đường
chen
Rộng
mở
Em
Gánh
hoa qua
Bát
ngát
Hương
tình ...
LTH
Đâu Đây Thời Con Gái
Em
gái K’ho, đêm qua bắt chồng rồi
Không
còn tung tăng đồi nương với bạn
Những
lối mòn xưa, chìm vào quên lãng
Đi
rẫy, đi rừng giờ phải có đôi ...
*
Nắng
mưa gì, đều là những mùa vui
Ngày
tháng trôi đi bao điều rấm rứt
Con
tim yêu đương, bừng lên hừng hực
Rạn
vỡ chiều tan, dốc nắng ngậm ngùi
*
Đâu
“Cửa hai lớp tôi che bằng
tre” (1)
Và
“Cửa ba lớp tôi khép bằng
củi” (2)
Tiếng
ai hát bay qua ba ngọn núi
Tơn
kỡn gơ boh (3) này, ai đã từng nghe?
*
“Thân con gái như chuối chín trên cây"...
"Thân con gái như cây rau rịa
Tay con gái như măng mới
mọc”... (4)
Ơ một tuổi nào, đọng lại đâu đây
*
Chiều mờ nghiêng, bóng nắng nhảy theo chân
Đôi vợ chồng son, dung dăng xuống núi
“Ơ... mi đừng khóc...
cơm trắng đầy tô, cườm quý trong
túi” (5)
... Tiếng mẹ ru con, quấn quýt bên sân
*
Má
ửng hồng, lên khúc Pơn yơng kon (6)
Em
vấp chân, chao mình bên ngạch cửa
Áo
váy lệch xô, chiếc gùi sấp ngữa
Đổ
ra hiên nhà, cả một mùa xuân ...
LTH
________
(1), (2), (3), (4)- Hát giao duyên (Tơn kỡn gơ boh)
(5), (6) - Hát ru con (Pơn yơng kon)
Theo Tuổi Đời Đi
Trúc
trắc làm chi?
Xô
dạt sóng đời
Vịn
vào đâu
Giọt
nước mắt em rơi ...
Đường
trăm ngã
Và
Đời
trăm khát vọng
Cứ
rụng rơi
Theo
lần tuổi
Rối
bời
Lê
Thanh Hùng
huyện Bắc Bình, Bình Thuận
Subscribe to:
Posts (Atom)