Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, February 22, 2021

TỨ TUYỆT VÔ ĐỀ, TRĂNG BẾN GÀNH HÀO - Thơ Nguyên Lạc



TỨ TUYỆT VÔ ĐỀ
 
1.
Chiều cuối năm lòng ta thương biết mấy
Nhu mì em và thủa ấy sao quên?
Góc phố xưa ta vội vàng hôn lén
Nên một đời mãi nhớ cái không tên!
 
2.
Thương biết mấy huyền nhung dài mây tóc
Sáng xuân hồng tha thướt áo ai bay
Mắt ai liếc khiến hồn ta điếng ngất
Nên thiên tai ám ảnh mãi một đời!
 
 
TRĂNG BẾN GÀNH HÀO
 
1.
Đêm lưu xứ vọng bài ca vọng cổ
"Dạ cổ hoài lang" nức nở tiếng đàn cò
Rực vàng lụa trăng Gành Hào xưa đó
Lời hát mềm sóng vỗ động bờ mơ!
 
Đêm lưu xứ tiếng muôn trùng than thở
Nhức nhối tâm nức nở tiếng đàn cò
Tôi nhớ lắm khúc "hoài lang" đêm nọ
Đã bao năm rồi vẫn mãi không thôi
 
2.
Làm cách chi quên được người ơi!
Chỉ tôi cách để tôi thôi nhớ?
Đêm xưa đó bến Gành Hào trăng tỏ
Khúc tình sầu "Dạ cổ hoài lang"
 
Khúc đoạn trường khóc cuộc li tan
Khúc "tình xa" cho kẻ lên đường
Làm hành trang đánh cược trùng dương
Sâu tiềm thức... làm sao mà quên được?
 
3.
Đêm lưu xứ tiếng nghìn trùng sướt mướt
Vọng khúc nguyệt cầm... tôi nhớ tiếng đàn cò
Tôi nhớ lắm bến Gành Hào đêm đó
Nhớ lắm người ơi khúc "Dạ cổ hoài lang"! [*]

Dạ cổ hoài lang. Dạ cổ hoài lang!
Đêm Gành Hào vĩnh biệt lụa trăng vàng
Bao năm rồi đó cố nhân. cố lí
Tiếng đàn cò. khúc tiễn biệt... y nguyên!
 
                                            Nguyên Lạc
 
.............

[*] "Vọng phu vọng luống trông tin chàng/ Lòng xin chớ phụ phàng/ Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang" (Dạ Cổ Hoài Lang - Cao Văn Lầu)

READ MORE - TỨ TUYỆT VÔ ĐỀ, TRĂNG BẾN GÀNH HÀO - Thơ Nguyên Lạc

CHÙM THƠ “CŨNG ĐÀNH...” CỦA LÊ VĂN TRUNG





CŨNG ĐÀNH
 
thôi thì mình ta vậy
ly rượu buồn chao nghiêng
uống cho lòng đỡ nhớ
uống cho lòng nguôi quên
 
hạt mưa chiều oan nghiệt
rơi vỡ màu trăng non
người bao vòng sinh diệt
ta mấy cõi tồn vong
 
thôi đành lìa nhau vậy
chia cuối bãi đầu ghềnh
áo phai chiều lữ khách
tóc bạc trời oan khiên
 
giọt rượu buồn mỏi mệt
chảy hoài qua trăm năm
hành hương về cõi chết
còn bao nỗi thăng trầm
 
thôi thì mình ta vậy
ngồi đợi cuối trời thu
một phương người xa lắc
một phương ta bụi mù
 
chưa tàn cơn dâu bể
tình cõi Bắc trời Nam
trăng treo hồn cố xứ
bến trọ lòng ly hương
 
ta muôn vòng lận đận
người vạn nẽo lao đao
ai mõi mòn đứng gọi
lời vọng suốt nghìn sau
 
ta mỏi mòn đứng goi
dưới chân đồi nhân gian
lá buồn rừng năm cũ
rụng kín mồ tang thương
 
thôi đành lìa nhau vậy
đâu đó bến sau cùng
giọt rượu đời cay nghiệt
ta rót vào hư không
 
 Lê Văn Trung
(Đồng Nai 2002)
 
 
CŨNG ĐÀNH BỎ ĐI
 
Khi trở về sao đành bỏ đi
Nỗi đau như nỗi đau lưu đày
Nỗi quên, quên cả niềm cay đắng
Nỗi nhớ hình như chẳng nhớ ra
 
Có con chim nhỏ trên cành ổi
Đứng một mình nên khóc lẻ loi
Có con dế nhỏ trong vòm tối
Gáy một mình, tiếng gáy lạnh vùi
 
Cánh cổng khép hờ, chưa người đóng
Ta ngóng nghe chừng chẳng có ai
Một con chó ốm nằm im lặng
Không bận tâm nhìn ta đứng đây
 
Hình như có vạn lần ta hỏi
Về làm chi? Về lại nơi này?
Hình như có vạn lần ta đợi
Ta đợi một người như bóng mây
 
Có khi hơn một lần ta đã
Rượu ấm môi thơm, tim rộn ràng
Ta về! Gõ mãi vào hoang vắng
Gõ mãi vào lòng ta nát tan
 
Có khi ta đã từng quay mặt
Mà ngỡ tay ai níu chút tình
Ta bỗng quỳ bên đường khóc ngất
Hồ như ai vừa gọi tên mình!
Tưởng có khi ta lại trở về
Thế mà đành! Đành biền biệt đi
Ta biết cuối cùng trong cõi tận
Đời chẳng còn ai đợi chờ ai!
 
                     Lê Văn Trung

READ MORE - CHÙM THƠ “CŨNG ĐÀNH...” CỦA LÊ VĂN TRUNG

CHIỀU 30 TẾT NGHE TRẦN TRUNG ĐẠO HÁT - Thơ Châu Thạch


 
          Nhà thơ Châu Thạch


CHIỀU 30 TẾT NGHE TRẦN TRUNG ĐẠO HÁT                       
 
Chiều ba mươi Tết
Nghe Trần Trung Đạo hát
Tôi đã sầu như người đã ra đi
Tiếng ca buồn chấp chới cánh thiên di
Đau lòng những rặng thuỳ dương xơ xác
 
Chiều ba mươi Tết
Nghe tiếng buồn của nhạc
Ở bên kia trái đất vọng trôi về
Tiếng ca sầu như tất cả tái tê
Tôi ở lại cũng tưởng mình vong quốc
 
Chiều ba mươi Tết
Sầu ngàn tơ trau chuốt
Trách ai người đã hoá lệ âm thanh
 Để trong tôi mùa đông bước không đành
 Xuân đang đến ngoài kia như muốn khóc
 
Chiều ba mươi Tết
Nhớ tháng ngày khó nhọc
Chiều ba mươi
Chất chứa những niềm riêng
Gió bên kia nơi hoa lệ mơ huyền
Người viễn xứ thổi hồn về rất lạnh!
 
                                    Châu Thạch

READ MORE - CHIỀU 30 TẾT NGHE TRẦN TRUNG ĐẠO HÁT - Thơ Châu Thạch