Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, January 3, 2017

BÊN ĐƯỜNG NĂM CŨ - chùm thơ Lê Thanh Hùng

Ảnh tác giả.

Bên đường năm cũ

Em, từ thuở thôi cài thả tóc
Mái tóc dài buột một đời trai
Anh, dặm ngắn, dặm dài, ngang dọc
Bươn bả mưu sinh suốt miệt mài
                   *
Mà đi không hết đường năm cũ
Bởi lối quanh hay bỏ dỡ chừng
Cây trái đã qua thời hoa nụ
Vướng tóc dài, chiều lại bỗng dưng ...
                   *
Bỗng dưng đứng bên đường lặng lẽ
Dấu đường xưa rợp bóng me tây
Đường nắng đổ, gió rung nhè nhẹ
Hong khô tình thơ dại đâu đây
                   *
Bâng quơ đứng bên đường nuối tiếc
Một ngày xưa thấm đẫm dại khờ
Thương dáng nhỏ mảnh mai, mắt biếc
Cười một mình, trong nắng bâng quơ ...

LTH

Quên

Chiều đi êm, đổ giọt rơi
Khẻ khàng sóng vỗ, gọi mời trăng lên
Bến xưa quên sóng xa duềnh
Em quên mùa chín ngọt mềm môi nhau

LTH



Về đâu áo váy ngày xưa

Buông áo váy
Đầu nguồn
Em tắm
Hương xưa xuôi
Hai mươi bến sông
Trôi tức tưởi
Về nơi xa lắm
Gió xuân reo
Lồng lộng
Trên đồng ...
Lê Thanh Hùng

huyện Bắc Bình, Bình Thuận

READ MORE - BÊN ĐƯỜNG NĂM CŨ - chùm thơ Lê Thanh Hùng

BỨC TƯỜNG VẪN MỞ - Truyện ngắn của Thủy Điền


      


BỨC TƯỜNG VẪN MỞ

Sau mười năm xa quê, trở về. Quyến nhìn bức tường ngăn cách giữa hai căn nhà vẫn còn bỏ trống. Nàng hỏi Kiên ?
- Cậu à ! Sao bức tường vẫn còn thế nầy? Đã mấy lần tôi gởi tiền về, tôi đề nghị cậu hãy xây kín nó lại. Cậu ừ ừ, mà chẳng chịu làm, đến nay đã mười năm có ít đâu.
- Thưa chị !
- Thưa, thưa cái gì, chuyện bằng ngón tay mà không làm được, thử hỏi chuyện lớn một chút nữa sẽ ra sao. Đàn ông như cậu "Quên đi".
- Bây giờ chị có mắng em, thì em xin nhận, ngoài ra em không biết giải thích thế nào để cho chị hiểu. Chị Quyến à.

Cậu nhà có tội chi đâu
Sao em mắng lắm, cho đau lòng người
Tội là do tội ở tôi
Nếu em có mắng tôi ngồi đây nghe
Em đi xa mấy mùa hè
Xa em tôi nhớ, đêm về tôi than
Hai nhà cách cục gạch vàng
Sao em không để tôi sang ngắm nhìn

Thú thật thì em định khóa kín nó lâu rồi. Nhưng mỗi lần xách hồ, xách gạch ra xây thì anh Quang lại cãn ngăn, anh bảo anh nhớ chị, anh muốn mỗi ngày sang nhà mình để ngắm lại những hình ảnh cũ mà anh với chị đã từng bên nhau, còn khóa lại có nghĩa là “Đoạn tuyệt “ sao. Nên em không đành lòng và vẫn để y đến ngày nay và có lẽ là mãi mãi.

     Quyến vừa nghe Kiên nói xong, nàng bật khóc.
- Thôi được, tùy cậu.

Cây Cau kỷ niệm chúng mình
Nơi ta từng ngắm, lung linh sao trời

Và bây giờ anh ấy ra sao? Mà thấy nhà then cài, của đóng có vẻ hoang tàn thế.
- Thưa chị……!
- Nói đi…….!
- Từ từ thì chị rõ.

Tiếc rằng ngày ấy hết rồi
Khi em về đến, anh nơi Suối vàng

-Vậy là anh Quang mất rồi, bao lâu?
-Dạ, gần năm nay.
-Anh có vợ con gì không?
-Thưa không, vẫn một mình như ngày nào. Nhưng sao nầy không biết thế nào mà trông anh có vẻ tàn tạ lắm và đêm về hay thường rủ em ra sân uống trà nhìn mây, ngắm gió.

Lẽ ra anh đứng cổng làng
Vai mang, tay xách đón nàng về Dinh
Ai ngờ ! Đời đã vô tình
Để em cô lẻ một mình nặng vai.

Khi nghe Kiên kể hết bao sự việc của những ngày qua, nàng không còn khóc nữa và cùng Kiên đi thẳng ra mộ Quang. Hai tay nàng chấp vái, miệng lầm bầm „Em sẽ không bao giờ dán lại bức tường xưa „.

                                                                                Thủy Điền
                                                                               03-01-2016

READ MORE - BỨC TƯỜNG VẪN MỞ - Truyện ngắn của Thủy Điền

ĐÊM NGỦ Ở LĂNG CÔ - Thơ Nguyễn Ngọc Kiên


          Tác giả Nguyễn Ngọc Kiên


ĐÊM NGỦ Ở LĂNG CÔ                

(Tặng thi sĩ Trần Nhương)

Lăng cô anh lại một mình
Người thân xa cách người tình thì không.
“Phây” thì bị chặn tứ tung
Ngóng về Hà Nội ngàn trùng cách xa!
Gió kia từ chốn bao la
Cuốn bao con sóng vỡ òa trêu ngươi.
Biết là em đã xa rồi,
Em đi để lại một tôi mỏi mòn.
Một tôi – cái bóng vô hồn
Ở nơi xa lắc em còn nhớ tôi?


                Nguyễn Ngọc Kiên
  (Rì dọt Làng Cò, đêm 18/7/2013) 

READ MORE - ĐÊM NGỦ Ở LĂNG CÔ - Thơ Nguyễn Ngọc Kiên

DƯỜNG NHƯ - Thơ Hiệp Kim Áo Tím



             Tác giả Hiệp Kim Áo Tím


DƯỜNG NHƯ

Dường như mặt trời đi vắng
Bờ cát dài thiếu bóng nắng buồn tênh
Khoảng không to lớn mông mênh
Mà sao hạt cát bồng bềnh vào ra

Dường như biển vắng lời ca
Sóng xô ào ạt vào ra liên hồi
Dường như biển giận bờ rồi
Cho nên từng lớp sóng nhồi không yên

Dường như biển hổng chịu hiền
Lang thang đi dọc bên hiên hàng giờ
Biển gầm sao chẳng nên thơ
Ta dỗ biển vẫn hững hờ lặng thinh

Dường như biển thích một mình
Không cho bọn trẻ mặc tình đùa vui
Trong ta có chút ngậm ngùi
Biển buồn không hát, không cười xấu ghê...


                              Hiệp Kim Áo Tím
                                Đà Lạt 2/1/2017

READ MORE - DƯỜNG NHƯ - Thơ Hiệp Kim Áo Tím