Ngày xuân cô nàng làm nghề hộ sinh đi du xuân và muốn tìm gặp thầy đồ nho khai bút chữ Hán đầu năm. Khi gặp được thầy đồ, cô ta mừng lắm và xin thầy ghi cho cô mấy chữ khai xuân để lưu niệm khởi hành đầu năm mới. Cô ta hớn hở đến chỗ thầy đồ:
-Thưa thầy cho con xin mấy chữ Thánh Hiền đầu xuân làm lưu niệm.
-Cô tên họ là gì? quê ở đâu và làm nghề gì? Phải nói cụ thể nghề nghiệp thì tôi cho câu chữ mới hợp, mới hay.
-Dạ vâng. Con tên là Kim Thạch, quê ở Hải Phòng. Con làm nghề đỡ đẻ tư nhân.
-Được rồi tôi sẽ cho cô mấy chữ Thánh Hiền thích hợp, cô về treo lên trong nhà để lưu niệm nhé.
-Vâng ạ, xin cám ơn thầy.
Ông thầy đồ Nho cầm bút lông suy nghĩ một lúc rồi chấm mực tàu nhẹ nhàng chấm phẩy, kéo ngang, phết dọc, lên xuống ngoằn nghèo như hoa lá, cành cây…
Dòng chữ Hán hiện ra rất đẹp, cô gái rất vui mừng tỏ vẻ thích thú nhìn vào hàng chữ như có sức mạnh thần kỳ.
Dòng chữ đó là: “Phòng sản, Kim tồn, Thạch bất truy”.
Cô nàng liền hỏi thầy đồ: “Thế có nghĩa thế nào thầy?”
Thầy đồ giải thích: “Có Tên cô là Kim Thạch, quê Hải Phòng, làm nghề sản phụ mát tay, tồn tại mãi không ai theo kịp”.
Nghe vậy cô ta đắc chí cười vui khoái trá, rồi cám ơn thầy và mở túi xách lấy một gói trà ngon và hai bao thuốc lá kèm với một phong bao 100 nghìn mừng tuổi thầy đầu năm.
Thầy đồ mỉm cười, cám ơn và chúc cô về vui vẻ cả năm.
Về nhà cô nàng Kim Thạch ấy liền treo ngay câu chữ Hán ấy lên trên tường đầu giường phòng cô ngủ.
Ai đến thăm chơi nhà, cô đều khoe xin được câu chữ Hán đầu xuân thầy cho rất hay: “Nghề sản phụ mát tay, tồn tại mãi không ai theo kịp”. Mọi người nghe cũng khen hay. Cô ta hứng khởi lắm!
Sau mấy tháng sau, nhờ có câu chữ đầu xuân thầy cho đó, cô làm ăn vẫn phát đạt và tinh thần sảng khoái, nét mặt hồng tươi và ngày càng xinh đẹp thêm.
Một hôm, có một cụ già hay chữ Hán, là người bà con bên nội của cô ta từ Hải Phòng đến thăm. Cụ đi lui tới trong phòng, vừa phe phẩy cái quạt, vừa ngắm dòng chữ Hán một hồi lâu rồi nói với cô cháu:
“Sao cháu lại treo câu này trên đầu giường kỳ cục thế?. Chẳng hay chút nào cả!”
Cô ta hỏi lại: “Thế nên treo chỗ nào cho hợp, thưa cụ?”.
Ông cụ bảo ngay: “Phải bỏ đi! Không treo chỗ nào cả!”
-Sao thế cụ? cháu chẳng hiểu thế nào cả? cụ nói cho cháu nghe đi!
Ông cụ từ từ giải thích cho cô gái nghe: “Phòng sản, theo chữ Hán có nghĩa tiếng Việt là ngừa đẻ, Kim tồn là nay còn, Thạch bất truy là đá chẳng theo”.
Nói đến đó ông cụ lại mỉm cười, còn cô gái thì hỏi lại:
“Thế có sao đâu mà phải bỏ đi cụ?”.
Ông cụ nói: “Cháu chẳng hiểu gì cả. Đó là những cụm từ nói lái lại thành một câu hài hước, buồn cười lắm!”.
Cô gái vẫn băn khoăn có vẻ chưa hiểu lắm. Ông cụ liền nói toẹt ra cho cô hiểu:
“Ngừa đẻ nói lái là đè ngửa, nay còn là con này, đá chẳng theo là đéo chẳng tha! Cháu nghe rõ cả chưa? Thế là ông đồ này muốn trêu cháu đấy.
Nghe vậy cô gái hoảng quá vừa xấu hổ vừa tức giận ông thầy Đồ Nho chơi xỏ mình. Cô liền nói với ộng cụ:
“Cháu sẽ đến gặp ông Đồ Nho ấy mà mắng cho ông ta một trận cho hả giận”.
Cô ta nói thì như thế nhưng rồi cô ta cứ im lặng chỉ cười thầm một mình rồi lẩm nhẩm lại câu chữ Hán:
“Phòng sản, Kim tồn, Thạch bất truy.” Nghĩa là:
“Ngừa đẻ, nay còn, đá chẳng theo”, nghĩa là “đè ngữa con này, đéo chẳng tha”!...
Cô nàng đọc đi đọc lại câu nầy rồi tiếp tục cười một mình….