Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, April 8, 2020

LINH TINH CHUYỆN ĐỜI - Thơ Đặng Xuân Xuyến




LINH TINH CHUYỆN ĐỜI 

Số giàu vấp phải mỏ vàng 
Số nghèo rơm rạ cứ quàng vào chân

Thói đời trọng phú khinh bần
Chuộng danh nên chuộng hết phần chữ CON

Giả cầy khiến thịt chó ngon 
Lưu manh mới chọn du côn làm thầy. 
*.
Hà Nội, chiều 04-04-2020
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - LINH TINH CHUYỆN ĐỜI - Thơ Đặng Xuân Xuyến

ĐỌC TẬP THƠ “HOA VÀNG TRÊN ÁO XANH” CỦA NGUYÊN BÌNH: TÌNH HỒI SINH TRONG THƠ - Châu Thạch


             


ĐỌC TẬP THƠ “HOA VÀNG TRÊN ÁO XANH” CỦA NGUYÊN BÌNH: TÌNH HỒI SINH TRONG THƠ
                                                                 Châu Thạch                                                                                              
Nhà thơ, nhà bình luận thơ Nguyên Bình, một cây bút tài hoa, chiếm một chổ đứng vững vàng trên văn đàn và trong lòng người ái mộ trong và ngoài nước. Thơ của anh như tiếng suối mơ dưới trăng. Bình luận thơ của anh như cánh chim bay lượn trên bầu trời văn chượng bát ngát. Lần nầy nhà thơ xuất bản tập thơ “Hoa Vàng Trên Áo Em Xanh”, khẳng định thêm  được trong anh, một tâm hồn như hương trầm làm thơm thi phẩm, lan tỏa trong đời, một tâm hồn như ngọn nến lung linh, thắp lên  ánh sáng của tình yêu diểm tuyệt.

Trong bài thơ “Hoa Vàng Trên Áo Em Xanh” mà tác giả dùng tựa đề ấy cho cả tập thơ của mình, có những câu thơ “Hoa vàng Trên áo em xanh/Mặc định dã quỳ và trời thu dịu dàng em nhé/ Rực nắng mùa yêu thương mộng ngày xưa thơ trẻ/Trời khiến xui ai lạc bước đến nơi nầy?” hứa hẹn cho người đọc thơ theo thi nhân, cùng thi nhân đi trên dòng sông ký ức của thi nhân, quay về thời gian, không gian của tuổi vàng son thơ mộng.

Thật vậy, mở tập thơ, ta được bước ngay vào “Mùa Yêu” của tác giả. Ta được thưởng thức một mùa yêu mà:

Ngày của chúng mình như nối dài thêm
Nối sợi tóc bay nối vòng tay ấm
Nối tiếp lời yêu bằng câu thơ vờn sóng
Dạt dào say... dào dạt ánh sáng thiên đường.
                                                     (Mùa Yêu)

 Đời người chia ra làm nhiều mùa. Qua mùa tuổi thơ thì đến mùa yêu. Mùa yêu là mùa con tim  rạo rực trước bóng dáng hồng nhan. Đi qua mùa yêu phải chắng đó là mùa kỷ niệm, mùa nhớ nhung, mua ân hận, mùa luyến tiếc những gì ngọt ngào đã có với nhau?

Bốn câu thơ trên của Nguyên Bình, diễn tả mùa yêu của tác giả. Nhà thơ đưa tình yêu vào cõi miên trường, bởi ngày yêu được nối dài thêm, sợi tóc yêu được nối dài thêm. Tất cả hóa thành lời yêu, và lời yêu được thành thơ . Thơ ấy dào dạt ánh sáng thiên đường!

 Tình yêu trong thơ Nguyên Bình là thứ tình yêu trong như tuyết, đẹp như “cánh chuồn dong tuổi mơ”, hy sinh hết cho người, xí xóa mọi đắng cay đem đến cho mình. Đó là thứ tình yêu “Thôi Kệ”. Thôi kệ vì tình yêu đó sẽ biến thành thơ làm đẹp cuộc đời:

…Mấy trang lưu bút hoa khô héo
Cánh phương hình tim đã lạc loài.

…Thôi kệ đồng xanh thơm cỏ lá.
Thôi kệ cánh chuồn dong tuổi mơ
Cạn chén trà thơm vui sớm sớm
Mỗi ngày ta viết một bài thơ...
                (Thôi kệ Đồng Xanh)

Nhà thơ “Thôi Kệ” bởi vì, như đã nói ở trên, Nguyên Bình luôn thắp lên ngọn lửa cho tình yêu, để ngọn lửa ấy thành thơ diễm tuyệt:  

Thắp đêm cho sáng bóng ngày
Thắp bùng ngọn lửa
trả vay nợ đời...

…Tay cầm ngọn đuốc đa mang
Tôi soi vào cả
muộn màng giấc mơ.

Bập bùng em… bập bùng thơ
Đêm nay yêu dấu hững hờ nữa không?
                                          (Thắp Lên)

Trong thơ, bóng dáng em bập bùng ẩn hiện. Chính cái bóng dáng ẩn hiện đó của em, lại hóa thành ngọn lửa thơ bập bùng trong trái tim anh.
 Nguyên Bình đã đồng hóa thơ và em vào một.

 Em và thơ hóa hình thành ngọn đuốc.

Nhà thơ cầm ngọn đuốc ấy đi trong đường đời, soi vào sự trả vay cuộc sống, soi cả vào giấc mơ  của mình, tự mình tìm trong đó nguồn vui của tình yêu thắm thiết, không hửng hờ. Nhà thơ đánh dấu hỏi sau câu “Đêm nay yêu dấu hửng hờ nữa không?” nghĩa là đêm nay không có sự hửng hờ, chỉ có tình yêu dấu, bởi ngọn đuốc tình yêu đã được thắp sáng, mà chất liệu làm cho sáng chính là thơ, cũng chính là em!

Trong thơ Nguyên Bình, tâm hồn yêu cao vời vợi, nên khi yêu, Nguyên Bình cho tất cả, vì cho có phước hơn là nhận lảnh. Bài thơ có 20 câu, xin rút gọn còn 10 câu chủ yếu:

…Anh mang về cho em
Một trời đầy mây trắng
…Anh mang về nơi đây
Những mùa hoa thơm ngát

…Anh mang về hương sen
Bờ môi nào mộng mị
…Em bốn mùa chung thủy
Hờn dỗi chi mùa đông.

Xin cho em thắm đỏ nét môi hồng
Xin cho ta suốt đời yêu nhau mãi
                                   (Cho Em)

 Nhà thơ cho em những điều thanh khiết và nguyện cầu cho tình yêu còn mãi mãi. Đó là thứ tình của tuổi ngây thơ và đẹp biết bao khi cái ngây thơ đó đi suốt cuộc đời hai đứa.

Xuân Diệu nói “Yêu là chết trong lòng một ít”. Nguyên Bình yêu nhiều như thế thì tất nhiên cũng có lúc “Chết trong lòng” phải xảy ra. Tác giả  chết trong lòng ngay cả khi hôn em:
Cuối cuộc viễn mơ ngộ màu hoa tim tím
Nép mình bên trời rộng tháng năm dài
Ta cúi xuống như chưa hề mộng mị
Nụ hôn buồn quyện lấy cánh nhung phai...
                                        (Nụ Hôn Buồn)

 Nguyên Bình diễn tả nụ hôn buồn bằng những câu thơ thần kỳ.

 -Nhà thơ ngộ ra màu tình yêu như người ngộ đạo: “Tình yêu là màu hoa tim tím.”
 -Nhà thơ ẩn mình để tu tình yêu, để chứng ngộ tình yêu: “Nép mình bên trời rộng tháng năm dài.”
-Nhà thơ bắt được tình tình yêu trong hiện thực: “Cúi xuống như chưa hề mộng mị.”
 - Và rồi, nhà thơ đau khổ vì tình yêu chỉ là sự phù du, chỉ là sự vô thường: “Nụ hôn buồn như một cánh nhung phai.”

 Đọc bốn câu thơ trên, ta thấy tiếng thơ mang tình yêu trùm lên không gian, trùm lên thời gian, trôi trong giấc mơ êm đềm nhiều năm tháng, hiển hiện thành nụ hôn đắm đuối, sực tỉnh bởi hiện thực phủ phàng trước một cánh nhung phai.

Thơ như thế không phải là diễn đạt tận sâu kín trong tâm hồn mình, truyền thông đến tận tâm hồn tha nhân mới là điều rất lạ!

 Thi sĩ thường là “Ru với gió/ Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây” nên tâm hồn thật là yếu đuối.  Khi thi sĩ thất tình thường oán hận, hay khóc than như Hàn Mạc Tử: “Hỡi Phan Thiết! Phan Thiết!/Mi là nơi ta chôn hận nghìn thu/Mi là nơi ta sầu muộn ngất ngư”, hoặc đau đớn như Đinh Hùng: “Tất cả em đều bắt ta khổ não,/ Và oán hờn căm giận tới đau thương/ Và yêu say, mê mệt tới hung cuồng/Và khát vọng đến vô tình, vô giác.”

 Nhà thơ Nguyên Bình không thế, tâm hồn nhà thơ luôn bình tịnh, biến kỷ niệm thành thơ hay, dầu kỷ niệm đó là những kỷ niệm buồn, biến những tan vỡ thành những mơ ước hồi sinh làm cho thăng hoa cuộc sống:

Mây gieo mầm vào quá khứ
Xanh rêu nhật tụng thiên thư.

Ngày kia từ trong rạn vỡ
Hồi Sinh hé mắt nhìn đời
Hạt mưa mừng đêm sinh nhật
Đá xanh bỗng nở nụ cười.

Tình yêu chúng mình từ đó
Rộn ràng máu chảy về tim
Mặt trời châm thêm ngọn lửa
Tinh khôi thắp đuốc đi tìm...
                           (Hồi Sinh)

Sự hồi sinh của tình trong thơ Nguyên Bình đẹp biết bao! Nó như những đóa hoa trường trải, hạt gieo vào từ trong quá khư rạn vỡ, nhú mầm hồi sinh trong hiện tại nhờ ánh sáng mặt trời. Cụm từ “Ánh sáng mặt trời” ở đây chính là hình ảnh sự sáng tình yêu bất tử trong tâm hồn thi sĩ. Cụm từ “Mây gieo mầm vào quá khứ/Xanh rêu nhật tụng thiên thư” chính là thể hiện hạt giống tình yêu đã gieo vào tâm hồn thơ của tác giả, dể tác giả giữ nó thành rêu trong lòng, biến nó thành thiên thư trong cuộc sống, đợi chờ một ngày nó sẽ hồi sinh. Vậy với Nguyên Bình, tình yêu hồi sinh nhờ thơ và thơ thành ngọn “đuốc tinh khôi” đi tìm tình yêu để làm cho hồi sinh lại.

Khi yêu, Nguyên Bình cũng yêu thật là êm ái.
Hãy đọc sự lặng lẽ khi Xuân Diệu cùng người yêu đi qua vườn trăng; “Trong vườn đêm ấy trăng nhiều quá/Ánh sáng tuôn tràn cả lối đi/Tôi với người yêu qua nhè nhẹ/ Im lìm không dám nói năng chi”. Hãy đọc Hàn Mạc Tử tả sự ngây tình khi nhìn trăng nằm trên cành liễu: “Trăng nằm sóng sõi trên cành liễu/Đợi gíó đông về để lả lơi/ Hoa lá ngây tình không dám động/ Lòng em hồi hộp chị hằng ơi”.

Bây giờ hãy đọc bài thơ “Khe Khẽ Thôi” của Nguyên Bình để thấy nhà thơ phối trí hình ảnh “lặng lẽ” và hình ảnh “Ngây Tình” trong bài thơ của mình, diển tả đến tận cùng thi vị của tình yêu, diễn tả đến rốt ráo sự êm ái xảy ra trong tâm hồn tác giả:

Khe khẽ thôi khe khẽ thôi
Kẻo mà vỡ nụ hôn tôi đang chờ
Không gian ngan ngát màu thơ
Và hương thạch thảo lặng lờ đâu đây...
Yêu em chỉ phút giây này
Bốn bề tịch mịch sương gầy giăng ngang
Một mình tôi một bóng nàng
Hồn tôi đang bận mơ ngàn dặm xa....
                              (Khe Khẽ Thôi)

Tâm hồn nhà nhà thơ thật là lãng mạn, đúng là một thi nhân! “Một mình tôi một bóng nàng”, vậy mà nhà thơ không đắm đuối bởi thể xác kia, mà lại để linh hồn mơ đến “ngàn dặm xa”. Bài thơ cho ta nhận định một tâm hồn tinh khiết, yêu đắm say không thua bất cứ thi nhân nào, nhưng phong cách yêu có chổ tuyệt vời hơn nhiều thi nhân khác.

Đọc tựa đề tập thơ “Hoa Vàng Trên Áo Em Xanh” ta có thể hiểu ngay được chủ đề chính của tập thơ Nguyên Bình xuất bản.

Hoa vàng tượng trưng cho tình bạn, tình yêu, niềm vui, sự tận tâm,  và đặc biệt, mùa xuân với màu vàng của  hoa Mai  hoa Cúc. Màu xanh tượng trưng cho sự khao khát, niềm đám mê của tuổi trẻ. Màu xanh còn chỉ sự bao la của bầu trời, sự tỉnh lặng của không gian, sự thư thái trong tâm hồn con người. Vậy “HoaVàng Trên Áo Em Xanh” dễ hiểu là một tập thơ tình, viết về tình yêu tuổi trẻ, với đầy đủ sự đam mê và nên thơ của nó.

Điều quan trong là, thật sự ta đã tìm được trong “Hoa Vàng Trên Áo Em Xanh” thứ tình yêu say đắm, lãng mạn, thật dẹp và thật dậm đà mà thơ đã cho ta rung động với những tầng cảm xúc, với tâm hồn được thăng hoa theo vần điệu của thi nhân.

Tình yêu trong “Hoa Vàng Trên Áo Em Xanh” như hình ảnh bao cặp tình nhân yêu nhau từ thuở đất trời vừa dựng, nhảy nhót dưới  trăng, đi qua bình nguyên xanh tươi và bình tịnh, chia lìa trong yêu thương,  giữ hồn đắm say nhau vĩnh viễn, hồi sinh thật sự hay hồi sinh bằng ước mơ một buổi trong thơ,  bởi vì tình yêu đó ờ trong thơ và thơ chính tình yêu đó.

Đó là thơ của Nguyên Bình!!!
                                                                     Châu Thạch

READ MORE - ĐỌC TẬP THƠ “HOA VÀNG TRÊN ÁO XANH” CỦA NGUYÊN BÌNH: TÌNH HỒI SINH TRONG THƠ - Châu Thạch

VĂN TẾ 8 VẠN BỆNH NHÂN UỔNG TỬ TRONG ĐẠI DỊCH COVID 19 - Nguyễn Phúc Vĩnh Ba

Tác giả Nguyễn Phúc Vĩnh Ba



VĂN TẾ 8 VẠN BỆNH NHÂN UỔNG TỬ 
TRONG ĐẠI DỊCH COVID 19

1. Hỡi ơi,
Oan trái mù mờ.
Họa tai dồn dập.
Đất một trái hơn bảy tỷ người chung sống, tưởng trời xanh mây trắng thảnh thơi,
Trời bốn phương gần hai trăm nước cùng chia, bỗng lửa đỏ than hồng tới tấp.
Quả nhân đâu đã tinh tường,
Bệnh tử nay đành oan khấp.
Xót bàng dân khốn khổ, mực mài giấy trải, viết đôi hàng khóc số bạc kiếp đen
Thương cô quỉ lênh đênh, hoa cúng đèn chong, bày một lễ tế dân hèn phận thấp.

2. Có ngờ đâu,
Thành Vũ Hán thiên tai giáng xuống, ngang đầu sét đánh, người người ngơ ngác hoài nghi,
Xứ Trung Hoa ôn dịch lan ra, đang tối lũ dâng, chốn chốn rộn ràng cứu cấp.
Bác sĩ Lượng (1) kinh hồn thư nhắn, dịch phát rồi nhanh lây nhiễm phố phường,
Quan tỉnh Hồ (2) hoảng hốt ra tay, lịnh ban ngay mau kiểm tra xuất nhập.
Đang mạnh khỏe, không hề thấy bệnh, bỗng mỏi cả châu thân,
Vẫn bình thường, chẳng chút nghi đau, lại viêm đường hô hấp.
Sốt đôi lần e lai rai cảm cúm, ấy cũng bình thường,
Ho vài tiếng tưởng mô đó tấy sưng, hóa ra nguy ngập.
Nhiều chú nói cười trên phố, ba hoa trổ tài chém gió, khéo đã vướng rồi,
Đôi anh đi đứng ngoài đường, ngổ ngáo giữ thế đàn anh, tự nhiên đổ sập.
Từ trước Chạp (3) tin còn bưng bít, tội thay người phát hiện phao ra,
Qua khỏi Giêng (3) báo đã công khai, hoảng quá dân ùa đi lánh nấp (4).
Y viện tràn đầy người bệnh, bệnh sao quá lạ, chỉ hỏi chào mấy phút đã lây,
Chính quyền quyết liệt tách dân, dân phải ngồi yên, ra khỏi ngõ gãy chân cũng đập.

3. Ôi thôi,
Thoắt ba tháng, hơn một triệu người (5) nhiễm khuẫn, từ Bắc Kinh, Nữu Ước ... cho tới Luân Đôn,
Hơn chục tuần, quá tám vạn vị mệnh chung, cả Nhật Bản, Nam Hàn, … cộng thêm Ai Cập.
Nơi giáo đường hòm gỗ sắp như tôm,
Nhà tang lễ hủ tro dày tựa đập.
Chết đột ngột phút giây, phải hay chăng vô thường quỷ hẹn hò,
Sống lo sợ đêm ngày, họa đã có câu hồn ma rình rập.
Nghĩ nát óc tìm phương khống chế, nhiều quốc gia bế quan tỏa cảng, bao lãnh đạo vò đầu,
Thức bạc tóc lo chỗ cách ly, lắm cơ quan phân loại điều tra, mọi ban ngành thở gấp.
Ra phố xá bịt khẩu trang kín mũi, hàng quán eo sèo vắng vẻ, nhìn thoáng đã rầu,
Vô nhà thương đeo mặt nạ tận mày, bệnh thầy đông đúc chen chân, tránh đâu cũng vấp.
La Mã Luân Đôn ngày nao tráng lệ, sàn nhảy quầy ba … ngơi trót tháng, tường nhà sẫm sẫm mốc ăn,
Ba Lê Bá Linh thuở trước huy hoàng, quán ăn tiệm uống … nghỉ lâu ngày, cửa kính mờ mờ bụi lấp.
Nay thành phố không người đi kẻ lại, như tha ma nghĩa địa, lạnh lẽo hoang vu,
Đâu quảng trường xưa kèn thổi đờn ca, tựa nhạc hội diễu binh, tưng bừng tấp nập.
Kinh tế cả toàn cầu rúng động, nhà nhà nước nước, bao sức lực chẳng chút bảo tàng,
An ninh toàn thế giới đảo chao, của của tiền tiền, mọi khí tài thảy đều trưng tập.

4. Thảm thay,
Người bị bệnh kể từ nhập viện, buồn bã thân đơn bóng lẻ, vợ con chẳng được trông nom,
Kẻ thân quen cũng phải cách ly, lạc loài trạm lạ phòng xa, tin tức lấy đâu phổ cập.
Dễ lây nhiễm khiến đề phòng nghiêm nhặt, ngăn rào mấy lớp bao vây.
Khó phục hồi nên điều trị khó khăn, đo đếm từng giờ mới cập.
May mắn gặp thuốc men hữu hiệu, nhiệt tình bác sĩ hỏi han,
Xẻo xui thì tim phổi suy tàn, tơi tả siêu vi vùi dập.
Than thở biết ai chia sẻ, thỏ thẻ mỏi mòn,
Trối trăn đâu kẻ lắng nghe, phều phào lấp bấp.
Ác sao ác tổn, Cô Vy này chê trẻ chọn già,
Ngặt quá ngặt nghèo, Thần Chết lại vơ gầy vét mập.
Bệnh đông thuốc thiếu, lắm ông lão tuổi trời đã bộn, thôi mặc tiêu luôn,
Viện chật người nhiều, bao cụ già dưỡng lão lâu đời, kệ cho chết rấp.
Bệnh quỷ gieo rắc khắp nơi,
Thuốc tiên kiếm tìm chưa gặp.

5. Ai hay,
Nguyên thủ phạm con dơi chịu tiếng, cứ than thầm ôn dịch thiên tai,
Đích căn nguyên vi rút gây ra, giờ mới rõ Cô – na6 nhân lập.
Tung hoành tám hướng, tồn tại lâu trong vật liệu bình thường,
Phát tán bốn phương, truyền nhiễm nhanh ở môi trường ẩm thấp.
Ác chi ác thế, tội này là vạn kiếp xương chẻ thịt băm,
Độc quá độc ghê, trị phải đến thiên thu đầu đè đá ngập (7).
Jin Ping (8) mạnh miệng, truyền thủ hạ bảo tại bác Trump,
Đô Nán (9) to mồm, tự bản thân nói vì chú Tập.
Trắng đen thế nào, cần bàn luận phân minh,
Sai đúng ra sao, chờ điều tra thu thập.
Cái kim giấu lâu ngày cũng lộ, hoàng thiên hữu nhãn còn soi,
Của trộm tiêu bao tháng đã xong, quốc pháp vô tư cứ chấp.
Chỉ mỗi tội nạn nhân tử bệnh, chút tro tàn như nuối tiếc khôn nguôi,
Mà thêm thương thể tử thọ tang, bó nhang ngút dường buồn đau khuất lấp.

6. Ô hô,
Một nén hương tàn,
Bốn lạy mặt sấp.
Thầm xin Phật Chúa hộ trì
Khẽ khấn Thánh Thần trợ cấp.
Hoa lá cỏ cây ủ rủ, cảnh dài thêm bao nét thương tâm,
Bạn bè thân quyến lơ thơ, lịnh cấm ngặt đông người tụ tập.
Dịch bệnh trách chi ai ái ngại, không đưa nhau cũng nghĩa xóm phường
Tóc tang đâu xét kẻ hững hờ, chẳng thăm hỏi vẫn tình thôn ấp.
Người nằm đó mặc đời xuôi ngược, sinh thành hoại diệt, hồn xin thanh thản ra đi,
Tôi đứng đây nhìn cõi đảo diên, phẫn nộ bi ai, lòng những giá băng chìm ngập.

Hồn hỡi, vong ơi!
Chết có linh thiêng,
Hãy về thụ cấp.

NGUYỄN PHÚC VĨNH BA,
Ngày 08.04.2020.

Chú thích:
1. Bác sĩ nhãn khoa Lý Văn Lượng, người phát hiện ca bệnh Covid 19 đầu tiên ở Hồ Bắc, Trung Quôc vào ngày 01.12.19 (06.11. Kỷ Hợi, âm lịch). Ông nhắn tin cho 07 bạn bè….
2. Quan chức tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.
3. Bác sĩ Lượng bị Công An Vũ Hán kết tội phát tán thông tin sai sự thật vào ngày 03.01.20 (08, tháng Chạp, Kỷ Hợi, âm lịch). Đến ngày 30.01.20 (01.tháng Giêng, Kỷ Hợi, âm lịch), WHO tuyên bố tình trạng y tế khẩn cấp toàn cầu. Vào ngày 12.3.20 WHO tuyên bố dịch viêm hô hấp Covid 19 là đại dịch toàn cầu.
4. Dân chúng thành phố Vũ Hán vơi đi ½ khi dịch Covid 19 này bạo phát vào tháng Giêng.
5. Theo thống kê đến 06g00 ngày 08.4.2020 có đến 1.426.748 người lây nhiễm vi rút SARS-CoV-2 và trong đó hơn 81.995 người chết. E vài hôm nữa thì bệnh nhân và người chết sẽ nhiều hơn vì đỉnh dịch chưa đến và nhiều thành phố lớn chưa khống chế được dịch.
6. Viết tắt tên vi rút Corona chủng mới.
7. Bị núi đá đè ngàn năm như Tề Thiên Đại thánh trong truyện Tây du ký.
8. Xi Jin Ping là Tập Cận Bình, Tổng bí thư đảng CS Trung Quốc.
9. Donald Trump là đương kim Tổng thống Mỹ quốc.

READ MORE - VĂN TẾ 8 VẠN BỆNH NHÂN UỔNG TỬ TRONG ĐẠI DỊCH COVID 19 - Nguyễn Phúc Vĩnh Ba

PHỐ BUỒN - Thơ Lê Phước Sinh



                        Nhà thơ Lê Phước Sinh


PHỐ BUỒN

khi em buồn em khóc
phố lặng lẽ đổ băng cửa đóng kéo then gài
tiếng ho khan khủng khẳng
thanh âm khô khốc
nhón nhén chân người
hàng cây buồn khô nước
mệt nhoài ánh mặt trời
hiệu- ứng- nhà - kính chẳng đủ chơi vơi
để phố trôi lịm dần
như con tàu Titanic...

                                Lê Phước Sinh
                         Sài Gòn, sáng 8.4.2020

READ MORE - PHỐ BUỒN - Thơ Lê Phước Sinh

TRI ÂN Y BÁC SĨ TOÀN CẦU - Thơ Trần Đức Phổ


Trần Đức Phổ

Tri Ân Y Bác Sĩ Toàn Cầu

Ba tháng rồi COVID
Gây thảm cảnh kinh hoàng
Hơn năm vạn người chết
Cả hoàn cầu hoang mang

Bệnh viện người đông nghịt
Thiếu máy thở ô xy
Những bàn chân cuống quýt
Đau nỗi niềm phân ly

Bác sĩ và y tá
Túc trực suốt ngày đêm
Những bữa ăn vội vã
Lo buồn gạt sang bên

Cứu người như cứu hỏa
Không giây phút nghỉ ngơi
Lương y là thánh mẫu
Cứu sống từng cuộc đời

Dẫu họ cũng lo sợ
Lây nhiễm siêu vi trùng
Nhưng thiên chức nghề nghiệp
Họ hy sinh đến cùng

Biết bao người thầm lặng
Ra đi chẳng trở về
Những thiên thần áo trắng
Vì nhân loại chở che.

Vĩnh biệt các anh chị
Chúng tôi mãi tri ân
Đội ngũ y bác sĩ
Vì sức khỏe muôn dân.

4/4/2020 


tranducpho
READ MORE - TRI ÂN Y BÁC SĨ TOÀN CẦU - Thơ Trần Đức Phổ