Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, January 6, 2025

LẶT LÁ – Thơ Lê Phước Sinh


  

 
LẶT LÁ
 
Lặt Lá lên nụ non,
nằm trên thân già cỗi.
Mong cho chồi nhiều nhựa
sinh khí đón xuân thời.
 
Mù sương ve vãn gió,
chọn về sáng hồng tươi...
 
             Lê Phước Sinh

READ MORE - LẶT LÁ – Thơ Lê Phước Sinh

NỖI LÒNG, NHÂN THẾ, MÙA HOA CÚC, BIỂN CẢ, HỮU HỮU LẠI VÔ VÔ, THỆ THỦY, HOA PHÙ SAO, HẬU TIỀN, TRĂM NĂM - Thơ Chu Vương Miện




NỖI LÒNG
 
á nguyên Cao bá Quát
làm thơ, kẻ đọc là vua Tự Đức?
con chim thất tình lạc bầy?
câm mồm không muốn hót?
câu thơ thi xã con thuyền nghệ an
hình như là chuyện thật?
giặc châu chấu ở Mỹ Lương
chuyện tỉnh Hà giang với loài chim
5 trâu 6 cọc - bắt cô trói cột
nằm trên gác xép
chuyên trị một cặp nàng tiên nâu
dịch văn liêu trai chí dị?
không ai đọc? buồn quá rồi tịch?
chu tầm chu mã tầm mã ?
kinh tế loại một
nước lớn cũng có hồi khánh kiệt
kinh tế loại gà mờ gà chết
nước nhỏ tứ thời bốc cứt?
cơm chả ai muốn ăn?
phở chỉ còn nửa giá rẻ mạt
chị em ta? phô tài sắc?
không kiếm nổi một xu?
đành ngồi ôm mặt khóc?
đá mòn
 
hồng hoang nước chẩy đá mòn
tình mình lỗ chỗ chả còn bao nhiêu?
nâng niu còn khoảnh chợ chiều?
chòi tranh lác đác mái xiêu dật dờ?
xóm nhà mấy lá phất phơ
hang cau lả ngọn? hết chờ hết mong?
sá gì? nước chẩy lá môn
tình mình rồi cũng hết trơn em à?
 
 
NHÂN THẾ
 
1
bánh xe nước một vòng nhân thế
trên lưng giòng gần bể cuối non
đôi khi trăng méo hoặc tròn
guồng xe vẫn một đoạn đường vòng quanh
con chim hót trên nhành buổi sớm
người ra đồng ra ruộng kiếm ăn
trong vườn dăm đoá phù dung
chiều tàn sớm nở cũng đành thế thôi?
 
2
đời đáng chán hay không đáng chán
trên hàm răng dưới đạn nhẹ hều
viả hè chiêu bát bún riêu
nghiệm ra thôi đủ 100 điều xót xa
thân tứ chiếng mặt hoa da phấn
phận tép tôm chấy rận mà thôi
phô trương cái kiếp con ruồi
1000 năm đáng nửa nụ cười hay không
hư danh lắm lòng dòng mặt nước
cái thân già lội ngược mà bơi
bon chen trong chốn nhọ nồi
nghêu ngao mãi cái cõi người có không?
 
3
kiếp phù sinh dở cười dở khóc
khác chi loài cồng cộc dưới sông
cổ đen thắt một chiếc vòng
bao nhiêu cá bắt thả trong khoang thuyền
ta với ngươi tiền duyên túc trái
nửa cuộc đời báo hại lẫn nhau
tuổi già đứng ngó vườn cau
thòng bao nhiêu trái mà đau đáu lòng
 
4
con chó lớn đớp con chó nhỏ
chuyện củ giềng bát mẻ lá mơ
ối giời thơ lẫn vào thơ
chưa cũ vừa mới chưa vừa lòng ai?
thơ cụt ngủn lại dài chi lạ
hết 7 câu 8 chữ loanh quanh
hết tràng thiên lại đến hành
lại thơ HàiKú để dành đọc chơi
con chó nhỏ hết đời con chó
kể cũng xong với lọ mắm tôm
râu dê trộn với râu xồm
tài bàn chắn cạ tổ tôm một lò
 
 
MÙA HOA CÚC
 
muà này hoa cúc đua nhau nở
thiên hạ xêng xang mặc áo hồng
một chuyến đò ngang là mấy bến?
mà ngươì ta vội vã sang sông
                     (Thơ Huy Phương)
 
tôi đứng triền núi cao Mai Lĩnh
mà sao nhức nhối đến vô cùng
đâu trách mùa thu vàng cúc nở
chả trách con đò trách mấy sông ?
chỉ trách con người mau quên ấy
bỏ ta lại đó để theo chồng
một chuyến đò sang cặp một bến
một con nước chẩy mãi một giòng
ta đếm từ đầu cho tới cuối
thì ra lú lẫn vó và nơm
em đi ta quăng luôn hũ rưọu
còn ta túi rách chẳng quan tiền
thiên hạ mùa này may áo cưới
còn ta lạnh ngắt gió từng cơn
 
 
BIỂN CẢ
 
đất giận giữ nổi cơn động đất
tạo sóng thần ùa vào kéo người đi
ngẫm trong lòng tử biệt sinh ly
mà thiên cổ còn ghi dấu lại
rừng thông dừa thôn làng êm ái
bao ngàn người đoàn tụ với nhau
chợt bất thần ngó lại có chi đâu?
bao xác chết dật dờ trên đầu sóng
vẫn mặt biển đất xanh trời rộng
vẫn thân thương thảm lúa xanh rì
bất thình lình kẻ ở ngươi đi
quá vội vã chả lời giã biệt
núi với biển người lâu thân thiết
nước chở thuyền cứ theo gió mà đi
nước dìm thuyền cũng chả biết nói chi ?
bao hệ lụy thiên tai trời giáng cả
đứng khóc ròng nhìn ra biển cả


HỮU HỮU LẠI VÔ VÔ
 
Có thì có tự mảy may ?
Không thì cả thế gian này cũng không ?
                                                  [cổ thi]

những con vật đi từ có tới không?
con người đi từ không tới có?
giả dụ như con chó?
chả chìa dựa mận luộc dồi
xong bữa nhậu là vô vô
con trâu con bò con heo?
thịt làm ba tê xúc xích lạp xường
xương nấu phở hủ tiếu xí quách
phần xương dư nấu tàu vị yểu xì dầu
xay nát ra làm thực phẩm gia súc
chả còn cái gì hết?
con người từ hạt cát
từ hư vô thành người ?
chết còn lưu lại mồ mả
thánh nhân thường vô danh?
không ai hay không ai biết?
chỉ có kẻ sát nhân?
là lưu danh thiên cổ?
[lưu xú vạn niên]
để hù con người sợ con người run?
từ xưa nay? bọn giết người
không ai quên? mà nhớ mãi?
cũng ngang quan ải
đi qua là qua luôn?
không ai thèm ngó lại?
bọn sát nhân thường muốn người ta
xưng tụng mình là vĩ nhân?
xây bia đúc tượng?
để đứng đầu đường giữa đường
ngoài công viên?
sợ thiên hạ lu bu rồi quên
vĩ nhân ít nổi danh?
sát nhân nổi danh hơn?
 
 
THỆ THỦY
 
sông cắm cổ chẩy ở dưới
cầu hẹn nước bắc ở trên
nối vài trăm thước cả hai miền ?
hai chiếc quán thu phong
bên này bên kia có cả?
không rõ tại sao? sông trôi về bể?
để cánh đồng hạn hán trơ đây ?
thuyền dọc trôi đi? trôi lại hàng ngày?
mà bèo lục bình chỉ trôi một ngả ?
có kẻ buông câu có người chài cá?
có người ra đi có kẻ tiễn chân?
vẫn cây đa bến cộ bến xuân?
mà bên này bồi bên kia lở?
bài hát nào? nghe hoài cũng dở
bài thơ nào đọc mãi cũng nhàm?
đứng chốn này? chờ mỏi cố nhân?
mà hầu như chả ma nào sống sót?
kiều thệ thuỷ ơi cầu hẹn nước?
người đã phiêu bồng? ta kẹt giỏ đây?
người làm non cao? kẻ đã thành mây?
 
 
HOA PHÙ SAO
 
thiên sanh nhơn hà nhơn vô lộc?
địa sanh thảo hà thảo vô căn?
biên giới của ta giờ Mục Nam Quan
nhìn về phương Nam lúa mùa thơm ngát
xuôi đàng trong lúc nàng Hương nàng Quốc
lúa Chămpa mọc vội lúa ba trăng
mỗi khoảnh rừng mẫu ruộng cạnh kỳ nam
chay lẫn quế lẫn trầm tươi mát
từ dựng nước biết bao mùa lúa gặt
cùng chà là dừa trĩu trái quanh năm
nhưng con kinh con rạch giữa đồng xanh
qua cây cầu dừa cầu kè lắt lẻo
một Đông Dương [Việt Mên Lèo] ba nẻo
từ NamVang Hànội Nùng Khai
từ Viênchăn GòdầuHạ Cánh đồng chum
tình lân bang thân thương và lân lí
uống một ngụm dừa tươi nơi bản thổ
cùng nhậm xà trà pha quế Mường Le
bấy nhiêu năm đi bộ thồ xe
vẫn một trường sơn bên này bên đó
hoa Phù sao muôn đời vẫn nở
 
 
HẬU TIỀN
 
người em sông Hậu sông Tiền
bỏ quên tôi với đồng chiêm lác đầy
người về có ghé qua đây?
chim quyên xuống đất bãi gầy phù sa
lơ mơ một lũ áo già
người đi dánh lụa bà ba dịu hiền
người em sông Hậu sông Tiền
bỏ quên tôi thật vô duyên vô tình
nhìn theo cũng chỉ làm thinh
 
 
TRĂM NĂM
 
trăm năm trong cõi người ta
chữ tài chữ mệnh vốn đà ghét nhau
                                             [Kiều]

trải qua mấy cuộc uýnh nhau
những điều trông thấy nhức đầu nhức xương
thì ra một bãi hí trường
kẻ cười người khóc kẻ điên người rồ
trăm năm nào có chi mô?
không dân lệ thuộc pháp thua Nhật hàng
thì ra lại vở đoạn trường
diễn đi diễn lại vẫn tuồng ấy thôi?
coi rồi rồi lại ngồi coi ?
 
                                         chuvươngmiện
 
READ MORE - NỖI LÒNG, NHÂN THẾ, MÙA HOA CÚC, BIỂN CẢ, HỮU HỮU LẠI VÔ VÔ, THỆ THỦY, HOA PHÙ SAO, HẬU TIỀN, TRĂM NĂM - Thơ Chu Vương Miện