85.
The Jackdaw and the Doves
A Jackdaw, seeing some Doves in a cote, abundantly provided with food, painted
himself white and joined them in order to share their plentiful maintenance.
The Doves, as long as he was silent, supposed him to be one of themselves and
admitted him to their cote. But when one day he forgot himself and began to
chatter, they discovered his true character and drove him forth, pecking him
with their beaks. Failing to obtain food among the Doves, he returned to the
Jackdaws. They too, not recognizing him on account of his color. expelled him
from living with them. So desiring two ends, he obtained neither.
Quạ và bồ câu
Quạ nhìn thấy vô vàn gạo đỗ
Ở khu chuồng nhiều ổ bồ câu
Liền tìm sơn trắng thay màu
Nhuộm lông đen rồi lẩn vào chuồng cu
Quạ im lặng gật gù chén đẫy
Lũ bồ câu chẳng mấy quan tâm
Tưởng là đồng loại trong sân
Nhưng rồi một buổi thập
phần no nê
Quạ quên mất, hả hê liến thoắng
Lũ bồ câu tức khắc nhận ra
Xúm nhau mổ, đuổi đi xa
Hết thời ăn ghẹ, quạ ta quay về
Khốn thay quạ bạn bè cũng đuổi
Bởi vì màu lông tối không còn
Hai mang nghĩ sẽ sống ngon
Nào ngờ mất hết chẳng còn lại chi.
86.
The Monkey and the Dolphin
A Sailor, bound on a long voyage, took with him a Monkey to amuse him while on
shipboard. As he sailed off the coast of Greece, a violent tempest arose in
which the ship was wrecked and he, his Monkey, and all the crew were obliged to
swim for their lives. A Dolphin saw the Monkey contending with the waves, and
supposing him to be a man (whom he is always said to befriend), came and placed
himself under him, to convey him on his back in safety to the shore.
When the Dolphin arrived with his burden in
sight of land not far from Athens, he asked the Monkey if he were an Athenian.
The latter replied that he was, and that he was descended from one of the most
noble families in that city. The Dolphin then inquired if he knew the Piraeus
(the famous harbor of Athens). Supposing that a man was meant, the Monkey
answered that he knew him very well and that he was an intimate friend. The
Dolphin, indignant at these falsehoods, dipped the Monkey under the water and
drowned him.
Cá Heo và con Khỉ khuyếch khoác
Một thủy thủ hành trình vượt bể
Đem theo chú Khỉ để giải khuây
Rời xa Hi Lạp ít ngày
Một cơn bão đập vỡ ngay con thuyền
Người và Khỉ một phen khốn khổ
Ráng sức bơi mong cố cứu mình
Cá Heo trông Khỉ thương tình
Tưởng là người nên dập dình ghé lưng
Đỡ Khỉ thoát sóng lừng ghê gớm
Tới gần thành phố lớn Athens
Cá Heo hỏi Khỉ có quen
Phải chăng cũng chính người miền quanh đây
Khỉ khuyếch khoác đáp ngay “chính thị
Thuộc thành phần tước vị danh gia”
Cá Heo hỏi cảng
Pi-ra (Piraeus)
Khỉ liền đáp đó cũng là bạn thân!
Thế là lộ mặt trần khuyếch khoác
Cá Heo liền tức khắc ra đòn
Mặc cho Khỉ chìm đáy luôn
Đáng đời cho kẻ buôn mồm, bán răng…
87.
The Gnat and the Lion
A Gnat came and said to a Lion, "I do not in the least fear you, nor are
you stronger than I am. For in what does your strength consist? You can scratch
with your claws and bite with your teeth an a woman in her quarrels. I repeat
that I am altogether more powerful than you; and if you doubt it, let us fight
and see who will conquer." The Gnat, having sounded his horn, fastened
himself upon the Lion and stung him on the nostrils and the parts of the face
devoid of hair.
While
trying to crush him, the Lion tore himself with his claws, until he punished
himself severely. The Gnat thus prevailed over the Lion, and, buzzing about in
a song of triumph, flew away. But shortly afterwards he became entangled in the
meshes of a cobweb and was eaten by a spider. He greatly lamented his fate,
saying, "Woe is me! that I, who can wage war successfully with the hugest
beasts, should perish myself from this spider, the most inconsiderable of
insects!"
Muỗi mắt và Sư tử
Muỗi mắt đến trêu chòng Sư tử
“Bọn tôi chẳng hãi sợ gì ông
Khỏe hơn tôi ông cũng không
Thứ gì ghê gớm để ông trông nhờ?|
Tranh chấp với mụ khờ nào đó
Móng ông cào dúm dó người ta
Bọn tôi thì còn lâu nha
Không tin, thử một trận là biết ngay”
Nói xong Muỗi xúm dày lại đốt
Chỗ mũi, tai không
một sợi lông
Sư ta vả, đập lung tung
Đến khi tai, mũi trông không ra hình
Máu tung tóe phát kinh phát sợ
Muỗi mắt kia hớn hở bay đi
Khải hoàn ca chưa dứt thì
Dính ngay vào lưới, nhện phi ra liền
« Khổ thân tôi! – Muỗi rên thống khổ -
Đánh thắng ngay cả hổ cả sư
Vậy mà chịu chết đứ đừ
Với con nhện nhép, thảm chưa hả Trời! »
88.
The Walnut-Tree
A Walnut-Tree standing by the roadside bore an abundant crop of fruit. For the
sake of the nuts, the passers-by broke its branches with stones and sticks .
The Walnut-Tree piteously exclaimed, "O wretched me! that those whom I
cheer with my fruit should repay me with these painful requitals!"
Cây Hạnh nhân
Cây
hạnh nhân mọc bên đường cái
Lúc lỉu đeo những trái ngon lành
Qua
đường một khách bộ hành
Muốn ăn nên cứ loanh quanh ngó nhìn
Rồi
gậy vụt, tay vin, đá ném
Cốt
làm sao hạt kiếm được nhiều
Hạnh
nhân tơi tả liêu xiêu
Khóc
than thảm thiết mọi điều van xin
“
Chẳng ai thương giữ gìn tôi cả
Toàn tặng cho gạch đá, gạy tày
Mà tôi chỉ muốn điều hay
Mong
người vui với hạt này mà thôi!..”
Người dịch: NGỌC CHÂU