Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, November 18, 2021

THẦY TÔI... – Thơ Tịnh Bình

 
 
                Nhà thơ Tịnh Bình


THẦY TÔI...
 
Vẫn là phượng đỏ hàng cây
Tường rêu phong nhuộm tháng ngày xanh rêu
Nhói lòng đôi tiếng ve kêu
Bao nhiêu hoài niệm thân yêu ùa về...
 
Học trò bao lứa xa quê
Thầy tôi thầm lặng với nghề thanh cao
Chạnh lòng năm tháng hanh hao
Phận đò bao lượt cồn cào rước đưa
 
Bâng khuâng lớp cũ trường xưa
Ngỡ lòng như thể mới vừa hôm qua
Nghiêng nghiêng bụi phấn rơi nhòa
Lời thầy ấm áp nở hoa điểm mười...
 
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)

READ MORE - THẦY TÔI... – Thơ Tịnh Bình

BẾN GÀNH HÀO – Thơ Nguyên Lạc

 
 


BẾN GÀNH HÀO
 
1.
Đêm lưu xứ vọng bài ca vọng cổ
"Dạ Cổ Hoài Lang" nức nở tiếng đàn cò
Dải vàng lụa bến Gành Hào trăng đó
Lời hát mềm sóng vỗ động bờ mơ!
Đêm lưu xứ tiếng muôn trùng than thở
Nhức nhối tim thổn thức tiếng đàn cò
Tôi nhớ lắm khúc "nhớ chàng" đêm nọ
Đã bao năm rồi vẫn mãi không thôi
Làm cách chi quên được người ơi!
Chỉ tôi cách để tôi thôi nhớ?
Đêm xưa đó bến Gành Hào trăng tỏ
Khúc tình sầu "Dạ cổ hoài lang"
Khúc đoạn trường khóc cuộc li tan
Khúc "tình xa" cho kẻ lên đường
Sâu tiềm thức... làm sao mà quên được?
 
2.
Đêm lưu xứ tiếng muôn trùng sướt mướt
Vọng khúc nguyệt cầm... tôi nhớ tiếng đàn cò
Tôi nhớ lắm bến Gành Hào đêm đó
Tiếng đàn cò hòa quyện khúc "Dạ cổ hoài lang"!
"Đường dầu xa ong bướm, xin đó đừng phụ nghĩa tào khang
Vọng phu vọng luống trông tin chàng
Lòng xin chớ phụ phàng" [*]
Hò liu cống liu xê xạng
Xư xáng xề liu cống hò xang
 
Tiếng đàn cò. khúc "Dạ cổ hoài lang"!
Đêm Gành Hào sông dải lụa trăng vàng
Bao năm rồi đó hồn lữ khách
Tiếng đàn cò. khúc tiễn biệt... y nguyên!
 
Nguyên Lạc
 
.............
 
[*] Lời bài hát Dạ Cổ Hoài Lang - Cao Văn Lầu
 
READ MORE - BẾN GÀNH HÀO – Thơ Nguyên Lạc

NGỤ NGÔN Ê-DỐP (85-88) - Ngọc Châu phỏng dich sang thơ song thất lục bát

 


85. The Jackdaw and the Doves  

A Jackdaw, seeing some Doves in a cote, abundantly provided with food, painted himself white and joined them in order to share their plentiful maintenance. The Doves, as long as he was silent, supposed him to be one of themselves and admitted him to their cote. But when one day he forgot himself and began to chatter, they discovered his true character and drove him forth, pecking him with their beaks. Failing to obtain food among the Doves, he returned to the Jackdaws. They too, not recognizing him on account of his color. expelled him from living with them. So desiring two ends, he obtained neither.

 

Quạ và bồ câu

 

Quạ nhìn thấy vô vàn gạo đỗ
Ở khu chuồng nhiều ổ bồ câu

Liền tìm sơn trắng thay màu
Nhuộm lông đen rồi lẩn vào chuồng cu

 

Quạ im lặng gật gù chén đẫy

Lũ bồ câu chẳng mấy quan tâm

Tưởng là đồng loại trong sân

Nhưng rồi một buổi thập  phần no nê

 

Quạ quên mất, hả hê liến thoắng
Lũ bồ câu tức khắc nhận ra

Xúm nhau mổ, đuổi đi xa

Hết thời ăn ghẹ, quạ ta quay về

 

Khốn thay quạ bạn bè cũng đuổi
Bởi vì màu lông tối không còn

Hai mang nghĩ sẽ sống ngon
Nào ngờ mất hết chẳng còn lại chi.

 

 

86. The Monkey and the Dolphin

A Sailor, bound on a long voyage, took with him a Monkey to amuse him while on shipboard. As he sailed off the coast of Greece, a violent tempest arose in which the ship was wrecked and he, his Monkey, and all the crew were obliged to swim for their lives. A Dolphin saw the Monkey contending with the waves, and supposing him to be a man (whom he is always said to befriend), came and placed himself under him, to convey him on his back in safety to the shore.

 When the Dolphin arrived with his burden in sight of land not far from Athens, he asked the Monkey if he were an Athenian. The latter replied that he was, and that he was descended from one of the most noble families in that city. The Dolphin then inquired if he knew the Piraeus (the famous harbor of Athens). Supposing that a man was meant, the Monkey answered that he knew him very well and that he was an intimate friend. The Dolphin, indignant at these falsehoods, dipped the Monkey under the water and drowned him.

 

Cá Heo và con Khỉ khuyếch khoác

 

Một thủy thủ hành trình vượt bể

Đem theo chú Khỉ để giải khuây

Rời xa Hi Lạp ít ngày

Một cơn bão đập vỡ ngay con thuyền

 

Người và Khỉ một phen khốn khổ

Ráng sức bơi mong cố cứu mình

Cá Heo trông Khỉ thương tình

Tưởng là người nên dập dình ghé lưng

 

Đỡ Khỉ thoát sóng lừng ghê gớm

Tới gần thành phố lớn Athens
Cá Heo hỏi Khỉ có quen

Phải chăng cũng chính người miền quanh đây

 

Khỉ khuyếch khoác đáp ngay “chính thị

Thuộc thành phần tước vị danh gia”

Cá Heo hỏi cảng  Pi-ra  (Piraeus)
Khỉ liền đáp đó cũng là bạn thân!

 

Thế là lộ mặt trần khuyếch khoác

Cá Heo liền tức khắc ra đòn

Mặc cho Khỉ chìm đáy luôn

Đáng đời cho kẻ buôn mồm, bán răng…

 

87. The Gnat and the Lion

A Gnat came and said to a Lion, "I do not in the least fear you, nor are you stronger than I am. For in what does your strength consist? You can scratch with your claws and bite with your teeth an a woman in her quarrels. I repeat that I am altogether more powerful than you; and if you doubt it, let us fight and see who will conquer." The Gnat, having sounded his horn, fastened himself upon the Lion and stung him on the nostrils and the parts of the face devoid of hair.

While trying to crush him, the Lion tore himself with his claws, until he punished himself severely. The Gnat thus prevailed over the Lion, and, buzzing about in a song of triumph, flew away. But shortly afterwards he became entangled in the meshes of a cobweb and was eaten by a spider. He greatly lamented his fate, saying, "Woe is me! that I, who can wage war successfully with the hugest beasts, should perish myself from this spider, the most inconsiderable of insects!"



Muỗi mắt và Sư tử

 

Muỗi mắt đến trêu chòng Sư tử

“Bọn tôi chẳng hãi sợ gì ông

Khỏe hơn tôi ông cũng không

Thứ gì ghê gớm để ông trông nhờ?|

 

Tranh chấp với mụ khờ nào đó

Móng ông cào dúm dó người ta

Bọn tôi thì còn lâu nha

Không tin, thử một trận là biết ngay”

 

Nói xong Muỗi xúm dày lại đốt

Chỗ  mũi, tai không một sợi lông

Sư ta vả, đập lung tung

Đến khi tai, mũi trông không ra hình

 

Máu tung tóe phát kinh phát sợ

Muỗi mắt kia hớn hở bay đi

Khải hoàn ca chưa dứt thì

Dính ngay vào lưới, nhện phi ra liền

 

« Khổ thân tôi! – Muỗi rên thống khổ -

Đánh thắng ngay cả hổ cả sư

Vậy mà chịu chết đứ đừ

Với con nhện nhép, thảm chưa hả Trời! »

 

 

88. The Walnut-Tree 

A Walnut-Tree standing by the roadside bore an abundant crop of fruit. For the sake of the nuts, the passers-by broke its branches with stones and sticks . The Walnut-Tree piteously exclaimed, "O wretched me! that those whom I cheer with my fruit should repay me with these painful requitals!" 

 

Cây Hạnh nhân

 

Cây hạnh nhân mọc bên đường cái
Lúc lỉu đeo những trái ngon lành

Qua đường một khách bộ hành
Muốn ăn nên cứ loanh quanh ngó nhìn

 

Rồi gậy vụt, tay vin, đá ném

Cốt làm sao hạt kiếm được nhiều

Hạnh nhân tơi tả liêu xiêu

Khóc than thảm thiết mọi điều van xin

 

“ Chẳng ai thương giữ gìn tôi cả
Toàn tặng cho gạch đá, gạy tày
Mà tôi chỉ muốn điều hay

Mong người vui với hạt này mà thôi!..”

 

 Người dịch: NGỌC CHÂU

READ MORE - NGỤ NGÔN Ê-DỐP (85-88) - Ngọc Châu phỏng dich sang thơ song thất lục bát

THIẾU NỮ ĐÊM TRĂNG | EM LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA LÍNH - Thơ Phạm Ngọc Thái

 


 THIẾU NỮ ĐÊM TRĂNG
                               Bài thơ viết trong chiến tranh
 
                      Trống Trường Thành lung lay bóng nguyệt
                Khói Cam Tuyền mờ mịt thức mây

                         (Chinh phụ ngâm) 
 
                                *
Em là thiếu nữ đêm trăng
Anh người chiến sỹ xa xăm qua đèo
Bâng khuâng em đứng nhìn theo
Lòng anh như cũng trăm chiều ngổn ngang
                              
Có thiếu nữ tựa cổng chờ ai đó?
Dưới trăng soi cái lán nhỏ ven rừng
Bước lặng lẽ đoàn quân không kịp ngó
Nhưng trong đêm, tim bỗng cũng ngập ngừng...

Ta muốn hỏi: Cô ơi, đây là nơi nào nhỉ?
Đã xa rồi! Có kịp trả lời đâu…
Vẫn vội vã đường dài không nghỉ
Bên ven rừng, im đứng... một giây lâu...

Chắc em có người thân nơi tiền tuyến
Mới đứng làm chiếc bóng tạc trong đêm 
Không giọt lệ, chỉ lặng cười đưa tiễn
Đoàn quân đi! Em ở lại cùng trăng…

Giờ anh đã thôi đi. Nửa đời về với xóm
Các cuộc chiến tranh thế kỉ vẫn chập chờn
Vầng trăng sáng năm xưa, vọng Trường Thành bóng nguyệt (*)
Và bao người con gái đã cô đơn!

                                        Trên đường ra trận
                                           Hoà Bình, 1968
                       
(*) Trích ý trong “Chinh phụ ngâm”…  
     Vào một tối trong những năm tháng còn chiến tranh, trên đường ra trận. Chúng tôi hành quân qua một triền núi. Dưới trăng đêm vằng vặc... Bóng một thiếu nữ đang đứng cô đơn, tựa mình vào chiếc cổng tre của một nông trường nào đó? Lặng lẽ nhìn đoàn quân đi qua. Cảnh tình  thơ mộng. Quay lại nhìn bóng người con gái côi cút, bơ vơ?
      Bao cảm xúc dâng lên trong lòng… và tôi đã lẩm nhẩm làm bài thơ ngay trên dọc đường hành quân ấy! 
             (Đoạn thơ cuối, sau này tôi viết thêm)
       Phải chăng? Tấm hình người chinh phụ khi xưa vẫn còn đang in lại trong bóng hình em: “Người thiếu nữ đêm trăng”!
 

 
 
           EM LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA LÍNH
                                              Tặng ca sĩ Thanh Trúc
 
Nếu em không là người yêu của lính " (*)
Tiếng hát em đưa thuở còn chinh chiến
Nửa đêm nay, anh thức dậy để nghe
Giọng hát ngọt ngào, giọng hát ru xa.
 
Nếu em không là người yêu của lính
Ai đem cánh hoa rừng về tặng em
Ai trong gió sương cho em đợi chờ
Và đến lúc anh về... Ai kể chuyện đời lính, em nghe! ". (*)
 
Anh đi qua cả cuộc chiến tranh xưa
Vẳng tiếng hát em, giữa rừng già năm ấy
Nay nhớ lại lòng thương biết mấy
Ôi, tình yêu của người lính muôn năm.
 
Bài thơ này anh viết tặng em
Cô ca sĩ một thời của lính
Nghe em hát, dạ cồn cào cảm mến
Anh gửi tình mình cho Đất mẹ - Quê hương.
 
Ta không mong gì bom đạn, chiến tranh
Đã dìm dân tộc vào trong bể máu
Nhưng tiếng hát em thì ngàn lần yêu dấu
Đời đời... mãi mãi... không quên...
 
Là người tình của lính, phải không em!
Cao quí hơn vạn lần các cung phi, quận chúa
Anh sẽ mang tình em suốt chặng đường thiên lý
Mai rồi sống giữa vô biên.
 
Ôi, Tây Hồ sóng nước mênh mông
Có nghe tiếng hát em tôi, giữa đất trời Tổ quốc
Tới một ngày cả hai ta đều khuất
Bài thơ anh còn sống mãi, ngợi ca em
Cô ca sĩ muôn đời của lính. Rất yêu thương
 
                PHẠM NGỌC THÁI    
 
(*) Lời của bài hát " Người yêu của lính".
READ MORE - THIẾU NỮ ĐÊM TRĂNG | EM LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA LÍNH - Thơ Phạm Ngọc Thái