Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, November 18, 2024

VÀI CẢM NHẬN VỀ TẬP THƠ “NHÀ KHÔNG CÓ ĐÀN BÀ” của PHAN VÕ HOÀNG NAM - Đặng Xuân Xuyến

 

Nhà thơ Phan Võ Hoàng Nam

Đặng Xuân Xuyến

VÀI CẢM NHẬN VỀ TẬP THƠ 

“NHÀ KHÔNG CÓ ĐÀN BÀ” 

của PHAN VÕ HOÀNG NAM

*

Chiều 30 tháng 09 năm 2019, nhận được tập thơ “Nhà Không Có Đàn Bà” của nhà thơ, họa sĩ Phan Võ Hoàng Nam gửi tặng, tôi háo hức ngồi đọc. Sách dày 96 trang, khổ 13x21cm, gồm 46 bài thơ, chủ yếu được viết ở thể thơ tự do, là những hồi ức, những cảm xúc về quê hương, cha mẹ, bạn bè, người xưa cũ...

Quê hương, trong ký ức tuổi thơ của nhà thơ, nhạc sĩ Phan Võ Hoàng Nam thật hiền hòa, thơ mộng, với những hình ảnh bình dị, trong trẻo, đẹp đến nao lòng:

"Ừ, đã xa.

Thuở ôm cây chuối lội sông.

Ba bốn đứa tranh nhau trái cà na thơm lựng.

Xuồng nhỏ tròng trành, cha quăng mẻ lưới.

Chiều xóm quê!

Canh chua rau nhút thơm lừng.

.

Mùa nước về quê,

Thuyền xuôi ngược trên đồng.

Mẹ đón cá ra sông ủ thêm lu nước mắm.

Em đến trường xắn quần lội qua cầu khỉ.

Con nước rong,

Trăng giỡn giữa đồng."

(Xa rồi mùa cũ)

Chỉ với 12 câu thơ trong 2 khổ thơ, nhà thơ Phan Võ Hoàng Nam đã tái hiện sinh động nhiều hình ảnh quê hương, nhiều kỷ niệm xưa với bạn bè, với cha mẹ, với người yêu... 

Cách viết không bó buộc câu chữ, không ràng buộc bởi bất kỳ niêm luật nào, cứ thoải mái phóng bút theo cảm xúc, cũng chẳng chủ ý gieo vần trong Xa Rồi Mùa Cũ đã tạo nhiều ấn tượng với người đọc. Có lẽ vì tình yêu quê hương trong Phan Võ Hoàng Nam sâu lắng và diết da lắm nên đã tự bật ra những thi tứ, thi ảnh và ngôn từ đậm chất sông nước miền Tây để Xa Rồi Mùa Cũ dễ dàng thẩm thấu vào cảm xúc của người đọc. Cách viết tự nhiên, phóng khoáng như thế, Phan Võ Hoàng Nam thành công không chỉ ở một vài bài.

Ngay cả khi viết về quê hương với nỗi lo cơm áo gạo tiền thì những mảnh đời được anh khắc họa cũng phóng khoáng, tự nhiên, cũng ấm áp tình, tươi rói niềm tin như bản tính vốn chân thành, mộc mạc của những người con sông nước miền Tây. Nếu không nặng lòng với quê hương, không thao thiết gửi trọn niềm tin vào ngày mai tươi sáng thì Phan Võ Hoàng Nam không thể viết được những câu thơ ấm áp, căng tràn sức sống thế này:

"Gã trai lực điền gật gà giấc ngủ.

Hồn phiêu diêu. Chốn cũ, vườn xưa.

Bàn tay ấm ngày bỏ quê lên phố.

Con đò trôi.

Cô thôn nữ dịu dàng."

(Chuyến xe chiều cuối năm)

Những hình ảnh đẹp như thế xuất hiện khá nhiều trong thơ Phan Võ Hoàng Nam. Tuy ở một vài bài thơ, gặp ở vài câu thơ viết về gánh nặng mưu sinh của những phận đời bươn trải như một quy trình “nối dài những nốt trầm ngọt đắng”: “Phố rồi lại phố” / “Mùa lại những mùa dong ruổiNhững mảnh đời đáng thương như thế, xuất hiện không nhiều trong “Nhà Không Có Đàn Bà”:

Phố rồi lại phố.

Mùa lại những mùa dong ruổi.

Tiếng rao đêm nối dài những nốt trầm ngọt đắng.

Rao bán bình yên

Mua thân phận làm người. 

(Tiếng rao đêm)

Đọc những bài thơ: Tháng SáuXa Rồi Mùa CũSao Không Về Mỹ ĐứcKhói Chiều Đồng Nước, Nắng Đồng Bằng... tôi chạnh lòng nghĩ về quê tôi. Cũng là làng quê Việt Nam, cũng là những người dân một nắng hai sương, chân chất hiền lành, sao An Giang quê anh giữ được nét mộc mạc, hồn nhiên, với những trong trẻo niềm tin vào cuộc sống yên bình, hạnh phúc, còn quê tôi thì sự đổi thay đang từng ngày tàn phá chất quê, hồn quê, để những người con xa xứ chúng tôi phải nghẹn ngào nuốt lệ.

Hay những câu thơ viết về Mẹ, dù là những ngậm ngùi "Mẹ một đời qua bao mùa lũ" "bủa lưới đồng sâu" "leo lét đèn dầu" để tần tảo lo toan cho cuộc sống gia đình thì tiếng lòng của nhà thơ Phan Võ Hoàng Nam vẫn ngân lên âm hưởng của những câu lý sâu lắng, những điệu hò ngọt ngào sóng nước miền Tây, không hề vương chút bi lụy, yếu đuối. Hồn Mẹ hồn Quê cứ đan quyện vào nhau, cứ trong trẻo ngân lên trong tâm tưởng của người con hiếu thảo:

"Mẹ một đời qua bao mùa lũ.

Thời con gái theo chồng bủa lưới đồng sâu.

Leo lét đèn dầu.

Xuồng câu dập dềnh sóng nước

Đói no, buồn vui

Con nước lớn ròng."

(Khói chiều đồng nước)

Tôi khựng lại khi gặp những câu thơ hay, bàng bạc buồn nhưng mà đẹp anh lặng viết về Mẹ:

"Cây ô môi sau vườn còn hoa đỏ.

Lũ sâu ngủ đông mơ cánh bướm rộn ràng.

Chiều.

Mẹ ra sông ngẩn ngơ đò dọc

Biền biệt người từ độ thu xưa"

(Năng đồng bằng)

Viết về Mẹ thì hầu như nhà thơ nào cũng có vài bài và đó thường là những bài nổi trội hơn cả của các nhà thơ. Có lẽ vì tình Mẹ bao la, sự hy sinh vô bờ của Mẹ với gia đình, với quê hương, đất nước nên thơ viết về Mẹ thường đằm sâu, thao thiết:

"Tháng chạp.

Mẹ chọn từng hạt nếp

Góp tình quê đợi phút sum vầy

Phía dòng sông cơn bấc còn se lạnh

Mẹ đã nghe ấm lửa đêm xuân."

(Xôn xao tháng Chạp)

Hay:

"Bến cũ còn đây,

Mẹ giờ xa khuất nẻo.

Cánh buồm trôi về chốn hư vô.

Ổ bánh nóng giòn, cánh hoa sao trong gió.

Trẻ thơ ơi lạc đâu mất lời ru."

(Tháng Bảy và Mẹ)

Đọc những câu thơ như thế hỏi ai không chùng lòng, không cắn môi để ngăn dòng lệ vì quắt quay nhớ Mẹ. Tôi cũng thế, khi đọc những lời thơ anh viết dâng Mẹ, tôi nhớ Mẹ tôi nhiều lắm. Tôi nhớ dáng xiêu xiêu với đôi quang gánh trên vai Mẹ tất tả về nhà. Tôi nhớ bữa cơm độn nhiều khoai sắn, Mẹ luôn giục chị em tôi ăn nhiều cho no bụng, rồi cuối bữa Mẹ chậm rãi vét miếng cháy, miếng khoai còn thừa, và nói: - "Mẹ ăn cho đỡ phí.". Vì thế, khi đọc những dòng thơ anh viết về Mẹ, tôi mấy lần phải buông sách đứng dậy, đi đi lại lại để ngăn dòng lệ chực trào.

Viết về sự cách biệt âm dương với Mẹ thì "Lá trầu vàng" / "trái cau xanh héo úa", được nhiều nhà thơ sử dụng, không mới, nhưng những hình ảnh bình dị, đời thường như thế, khi được Phan Võ Hoàng Nam đặt cạnh những hình ảnh: "Con ngẩn ngơ" / "Bờ lau trắng chiều xuân" của rất riêng anh thì lại có sức truyền cảm mới mẻ, làm lay động lòng người về sự nhớ thương Mẹ mỗi khi Tết đến Xuân về:

Lá trầu vàng.

Trái cau xanh héo úa.

Lễ tổ tiên cánh phượng bay xa.

Dòng sông trôi, con đò tách bến.

Con ngẩn ngơ .

Bờ lau trắng chiều xuân.

(Góc quê Xuân và Mẹ)

Bên cạnh những bài thơ viết về quê hương, về Mẹ, là những bài tình thơ đôi lứa chiếm dung lượng khá nhiều trong Nhà Không Có Đàn Bà”. Và tôi đã từng quan niệm: - “Tình yêu! Phải có những lườm nguýt “ứ hự”, phải có những cắn, cấu, cong người, những “nổi loạn”, hả hê... thì mới sướng, mới khoái, mới đã, mới đích thực là tình yêu, chứ cứ lượn lờ mây trôi cá lội, í a í a thì quá chán...”. Với tôi, yêu là phải “máu lửa”, phải có những “đè”, “cắn”, “cấu”, “quấn”... nên không thích đọc những bài thơ dán nhãn thơ tình mà toàn những ỉ ôi mây trôi cá lượn, ne né từ xa để tránh diễn tả những hưng phấn (ham muốn) thể xác mà cuộc tình đó, đoạn tình đó nên có, phải có,... Thế nhưng khi đọc Phan Võ Hoàng Nam viết về tình yêu đôi lứa, mà lạ là những bài thơ đó chỉ viết những nhớ nhung anh dành cho (không ít) người yêu cũ, dù thiếu vắng những “cắn”, “cấu”, “cưỡng”, “ghì”... tôi lại chăm chú ngồi đọc. Có lẽ bởi tình yêu đó sâu lắng, thuần khiết, được chiết xuất từ trái tim cũng chỉ thuần khiết yêu?!

Tôi muốn viết thêm vài cảm nhận về thơ tình sâu lắng, thuần khiết của Phan Võ Hoàng Nam nhưng vì lưng đau quá, nên mảng thơ tình của anh xin hẹn sẽ đề cập vào một dịp khác.

*.

Hà Nội, 1giờ30 ngày 01.10.2019

           ĐẶNG XUÂN XUYẾN
READ MORE - VÀI CẢM NHẬN VỀ TẬP THƠ “NHÀ KHÔNG CÓ ĐÀN BÀ” của PHAN VÕ HOÀNG NAM - Đặng Xuân Xuyến

Truyện ngắn và thơ MỘT CHUYỆN TÌNH LÃNG ĐÃNG (Kỳ 4/5) - Quách Như Nguyệt

 

Tác giả Quách Như Nguyệt

Truyện ngắn và thơ

MỘT CHUYỆN TÌNH LÃNG ĐÃNG 

(Kỳ 4/5) 

 

 Quen nhau đã lâu rồi nhưng chúng tôi chưa bao giờ nắm tay, chưa hề vượt qua  luân thường đạo lý!  Tôi sợ và lo ngại Tuấn muốn đi xa hơn, còn tôi, có được  những giây phút nhẹ nhàng thơ mộng như thế này với Tuấn, tôi thấy quá đủ, tôi  không hề mong mỏi gì hơn. Tôi muốn Tuấn cũng như tôi, không kỳ vọng thêm điều  gì khác. 


Tôi đang làm gì đây?  Tự thử thách mình?  Một người đàn ông trẻ độc thân đầy sức sống và một người đàn bà đã có gia đình?  Chẳng bao giờ, hoàn toàn tôi không muốn mạo hiểm, phiêu lưu một chút nào đâu!  Làm sao để giữ lại, đông đá lại tình cảm của chúng tôi, để cho nó không tiến cũng không lùi?


Làm sao để thời gian ngừng hẳn lại, để cuộc đời toàn là những buổi tối thoải mái, relax; được thưởng thức những buổi ăn ngon, được nghe nhạc du dương, được đi xe đắt tiền, nhìn ngắm khung cảnh trữ tình, hưởng thụ đời sống hết mình, có một người bạn khác phái thương và hiểu mình ngay bên cạnh?  Tôi không muốn mất anh, đồng thời cũng không muốn làm điều gì sai quấy với người chồng quá tốt, luôn nâng đỡ, chìu chuộng, luôn thông cảm, tử tế, yêu thương tôi nhất mực! Tôi không muốn là một người mẹ chả ra gì đối với hai đứa con còn nhỏ dại!  Công việc tôi làm lúc đó lại quá quan trọng đối với tôi, tôi hoàn toàn không muốn bị mất đi những gì tôi đang có.   

“Tuấn ơi, em chỉ muốn hai đứa mình là bạn tri kỷ của nhau thôi, điều đó có quá khó với anh không, anh có thể nào duy trì được, mãi mãi chỉ là bạn tốt của em không?”, nhiều lúc tôi đã muốn hỏi anh như thế.  Tự nhiên tôi chợt nhớ: "Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu".  Vâng, lúc đó tất cả những gì tôi đang có với anh đều rất đỗi mỏng manh, mỏng manh như tơ trời, lãng đãng như sương khói, tan loãng như mây mưa.  Mưa trút xuống rồi mưa tạnh, mây hợp rồi mây tan... 

Hạnh phúc có thật mà, dường như gần gũi lắm, hạnh phúc bao phủ chung quanh tôi đây mà; nhiều khi cứ ngỡ nó nằm trong lòng bàn tay của tôi, có thể nếm được mà....  Nhưng sao suốt cả một đời, sao đa số chúng ta lại phải tìm hoài, kiếm hoài, cố công hoài đuổi bắt?!  Và.... chiếc lưới tình vô hình dường như mỗi ngày mỗi một siết chặt chúng tôi hơn.  Sao nó không chịu ngừng lại cho tôi nhờ?  Xin làm ơn chấm dứt, xin đừng đặt bẫy, đừng quăng lưới; đừng để tình bạn của chúng tôi phải quằn quại, thương đau!


Đừng tỏ tình anh nhé

Em chẳng thể nào đáp lại
Tình bạn mình đang đẹp,
đừng trở thành tình yêu không may
Hãy kéo dài thời gian bè bạn
Rồi chia tay vui vẻ chẳng phàn nàn

Nói ra rồi buồn lắm anh ơi!
Nói ra rồi là hai ta mất hết!
Mất đi tình bạn đẹp... trái buồn rơi!

Như Nguyệt


Càng ngày tình cảm của tôi dành cho Tuấn càng gia tăng, từ từ tăng dần dần mà chính tôi cũng không hề hay biết.  Về phần Tuấn, tôi cũng thấy được sự bứt rứt khổ tâm của anh mặc dù anh có vẻ như đang cố tình giữ kín. Trong lòng Tuấn hình như có một nỗi giao động mãnh liệt nào đó mà tôi không hiểu được. 

Con đường Pacific Coast Hwy trở thành quen thuộc. Có vài lần sau khi ăn tối xong lái xe lên freeway, anh đi mãi đi hoài!  Hình như anh không muốn chở tôi về? Không muốn rời xa!??  Cặp mắt anh nhìn tôi cũng khác lạ hơn. Tuấn hỏi tôi muốn đi đâu nữa không, đi bất cứ nơi nào Tuấn cũng sẽ chở tôi đến đó. Tuấn bịn rịn chần chừ như muốn níu kéo, muốn được ở gần bên tôi thêm được phút nào hay phút đó. Đôi lúc Tuấn có vẻ bực bội, hơi khó chịu, nản lòng không duyên cớ!  Hình như Tuấn muốn nói với tôi một điều gì đó, một điều khó nói hay không thể nói ra?! Những lúc như thế, tôi thường hay nhắc khéo về chồng, về con của mình. Tôi muốn nói bóng nói gió cho Tuấn hiểu tôi chỉ muốn duy trì tình bạn rất thân thiết giữa anh và tôi, rằng tình cảm giữa chúng tôi không thể nào tiến xa hơn được nữa....

Đã lâu rồi tôi không đụng đến thơ, nhưng sau những lần hẹn hò với Tuấn, tôi bỗng thấy tâm hồn mình réo rắt, lòng tôi chùng lại và tôi bắt đầu có cảm hứng làm thơ!


Hãy Là Bạn Của Nhau 

Anh chở em đi
Hai đứa ngồi bên nhau, không nói
Tối hôm nay trời mịt mờ sương khói
Anh lái xe đi hoài, đi mãi...
không muốn nói goodbye
Cho dẫu tim lung lay
Cố giữ tình bạn nhé
Anh biết mà, em chẳng thể yêu anh!

Tình cảm mình
Hãy đứng yên một chỗ
Em đang sống yên bình,
chẳng muốn quậy sóng lên

Tình bạn mình đang nguy hiểm, bấp bênh
Anh cố nhé, khóa trái tim vào nhé
Xin chớ mở dẫu chỉ là mở hé
Khóa chặt vào, kẻo tình bạn buồn tênh!

Như Nguyệt

Trong lúc tôi cố gắng giữ tình cảm giữa tôi và Tuấn không đi quá xa, thì
Tuấn lại như con thiêu thân đâm đầu vào ánh sáng! Có lần tôi bảo tôi thích mầu trắng, vài ngày sau, Tuấn bỏ chiếc xe mầu đen sang trọng đang có để đổi sang một chiếc xe mầu trắng mui trần “top of the line” Mercedes.  Anh đến đón tôi, hớn hở bảo anh đã chọn mầu trắng cho chiếc xe mới của anh, mầu mà tôi thích! Tôi thấy rõ ràng Tuấn đang dệt mộng tương lai, mà không những thế Tuấn lại còn muốn đưa tôi vào giấc mộng của anh! Sinh nhật tôi, Tuấn mang tặng cho tôi một món nữ trang vô cùng đắt giá!  Tuy cảm động nhưng tôi từ chối ngay, tôi không muốn nợ anh, không thể để cho anh hiểu lầm.

Tôi cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực thẳm. Tuấn đã thay đổi nhiều quá! Anh đang đâm đầu vào vực thẳm tình yêu và còn muốn kéo tôi theo nữa! Tôi không thể nào tiếp tục! Tôi biết Tuấn sẽ buồn lắm nhưng tôi vẫn đành phải tránh gặp mặt anh.  Xa Tuấn, tôi sẽ mất đi nhiều thứ lắm, cả tinh thần lẩn vật chất (Tuấn quen biết đông, có nhiều bạn bè, bà con, thân chủ. Tuấn giới thiệu nhiều ‘clients’ mới cho tôi để tôi lo thủ thục vay mượn tiền cho họ).
Tôi biết tôi sẽ đau khổ và sẽ buồn nẫu ruột nhưng nếu phải dứt khoát, phải chấm dứt mối liên hệ tình cảm này, bắt buộc người quyết định cũng là tôi!!!

o O o    o O o    o O o   o O o

Lần chót đi ăn tối với nhau, anh chở tôi về lại chỗ tôi làm.  Anh tắt máy, dừng xe.  Tối hôm đó, anh ngồi thừ ra, như có điều gì khó nói.  Bất chợt, anh chồm người qua phía tôi, ấp úng nói một hơi dài:
“I love you, I love you, I love you…., Nguyệt! ”,
Vừa nói, vừa chồm người qua định hôn tôi. Tuy bất ngờ, nhưng phản ứng tự nhiên và cũng muốn tránh né; tôi đã quay mặt đi.  Môi anh phớt nhẹ vào má, vào cổ tôi. Tôi mở cửa xe, bước ra.  Tíc tắc trước đó, tôi bắt gặp ánh mắt buồn bã, đau khổ, thất vọng não nề của Tuấn….  Tôi đi vội vã như chạy trốn, không nhìn lại.  Bỏ lại anh ngồi thẩn thờ ở đằng sau.  Chẳng biết tại sao tôi lại làm như thế?  Tôi trốn chạy ư?  Tôi trốn chạy gì?!

Chân Bước Ra Đi

Bạn từng làm như thế chưa?
Trong lòng muốn ở nhưng chân bước ra đi
Tôi đã làm như thế một lần
Vội vã ra đi, không một lời từ giã
Dẫu biết rằng, bỏ lại sau lưng
….một người đang đau lòng, buồn bã!

Chẳng biết sao tôi lại làm như thế?
Lý trí lúc nào cũng mạnh hơn trái tim tôi?
Ôi! Trái tim! Một trái tim mềm yếu đê hèn!
Sáng hôm nay, nghe nhạc tình rũ ướt
Thấy lòng mình lướt thướt quá đi thôi!
Có những lúc tự dưng buồn quá đỗi
Kỷ niệm xưa như thác lũ kéo về
Nếu trời mưa, tôi sẽ gọi cho anh
Chuyện gì xẩy ra tôi chẳng cần biết tới
Ở bên anh quên hết chuyện bên lề

Nhưng may quá, hôm nay trời nắng ấm
Âm thầm… ru ngủ chuyện xa xăm

Như Nguyệt

*********

Chưa Hề Nói Yêu Anh

Vội vàng quay mặt bước đi
Tình ta dang dở tiếc chi anh à
Ta đang ở cõi ta bà
Không còn gặp nữa, đừng buồn nha anh…
Nước mắt rơi rớt nhạt nhòa
Yêu anh, tình ngỡ mù lòa... nhưng không
Dù lòng có rối bòng bong
Tình chưa đủ nặng, nhẹ bông ấy mà
Một năm chưa đủ mặn mà
Tay còn chưa nắm… thôi thà xa nhau
Chưa đậm mà đã xót đau
Nếu ta tiếp tục, còn đau thế nào?
Thương anh tình bạn ngọt ngào
Đừng gặn, đừng hỏi… phải em dối lòng?!
Dối lòng!  Vâng em dối lòng!
Ừ thì đành dối…. chưa từng yêu anh!

Như Nguyệt

******************

Ngày hôm sau, vừa bước vào văn phòng làm việc, cô thư ký trao cho tôi một chồng tin nhắn:
"Từ sáng đến giờ, anh Tuấn gọi cho chị nhiều lần! Hình như có chuyện gì quan trọng lắm đó chị Nguyệt!"

Trong mười ngày liên tiếp, ngày nào Tuấn cũng gọi điện thoại tìm tôi. Cho dù có thấy nhớ, có thấy buồn cách mấy, tôi vẫn nhất quyết không trả lời điện thoại của anh!  Sau đó, có lẽ mất kiên nhẫn, không còn hy vọng; Tuấn không gọi cho tôi nữa!

Làm sao tôi có thể quên anh được?! Đôi khi tôi tự trách mình đã chấm dứt một cách quá đột ngột! Tôi nghĩ tôi có thể phản ứng đẹp hơn. Nếu tôi ngồi nán lại, tìm lời phân giải, an ủi Tuấn thì Tuấn sẽ “feel” better chăng?! 


Trong cuộc đời ô trọc này, khó mà tìm được một người đáng quý như Tuấn.


Tuấn là người thành công trong xã hội. Anh tôn trọng tôi. Chúng tôi tương xứng với nhau, hiểu nhau nhiều. Anh đã mang đến cho tôi những niềm vui bất tận. Thế mà tôi lại không ‘say goodbye’ với anh cho đàng hoàng, tử tế.  Rồi tôi đâm ra suy nghĩ xa xôi, tôi cảm thấy tiếc đã đi lấy chồng quá sớm! Chồng tôi từ tiểu bang khác về gặp tôi là cưới tôi ngay. Thời gian cưới nhau quá sớm làm tôi thiếu hẵn những giây phút hẹn hò lãng mạn của những đôi tình nhân trẻ trước khi về chung sống với nhau! Có thể quen Tuấn, những thiếu thốn tình cảm lãng mạn ấy được bù đắp bằng những lần gặp gỡ, chuyện trò, những bữa ăn thơ mộng?! Tôi không tránh được sự mâu thuẫn của chính mình: một mặt tôi rất cảm kích sự có mặt của Tuấn trong cuộc đời mình, nhưng mặt khác, tôi muốn giữ tình cảm giữa hai chúng tôi sao cho vừa lãng mạn nhưng lại vừa trong sáng, gần gũi nhưng không xác thịt!  Làm sao để tôi có thể tận hưởng được một tình bạn êm đềm mà vẫn không hổ thẹn với chồng con?!  Thật là quá khó!!!  Tôi có tham lam quá đáng lắm không?

Thương nhất là cái tính "quân tử Tàu" của anh! Tuấn yêu tôi biết là bao nhiêu, thế mà vẫn phải đè nén, giấu kín nỗi lòng mình! Nếu anh không thuộc loại quân tử Tầu, không tôn trọng tôi quá đáng, không cố gắng gìn giữ cho tôi, chắc tôi cũng bị “thua” rồi, “đầu hàng” vô điều kiện rồi, hihihiiii.


Tuấn muốn tôi “tình nguyện” ngã vào vòng tay anh, làm sao mà tôi dám? Tôi là người đàn bà Việt Nam mà.  Tam tòng tứ đức vẫn còn từ trong máu... Bị nhét vào đầu óc là đàn bà, con gái phải thế này thế kia ngay từ hồi còn bé tí mà; nên cho dù muốn, muốn được bình đẳng như đàn ông, muốn là một người tự do, phóng khoáng khi sống ở trên cái đất nước văn minh này, mà làm sao tôi dám, tôi ... chẳng thể nào. 

(Còn tiếp.)

Quách Như Nguyệt 

READ MORE - Truyện ngắn và thơ MỘT CHUYỆN TÌNH LÃNG ĐÃNG (Kỳ 4/5) - Quách Như Nguyệt