Nhà thơ Huy Uyên
Quảng-trị,
về thôi !
Về thôi sao buồn như muốn khóc
em một phương và anh một phương
bên đó con đò chờ đợi nước
còn bên anh cả một trời buồn.
Hẹn hò chi để giờ vương vấn
Quỳnh về rồi thoáng hơi thở đêm
em đi biết bao giờ quay lại
để riêng anh tìm mãi bóng mình.
Giá đời hai ta buồn hơn núi
khi chia tay đỏ mắt cây rừng
em một bước anh đau một bước
trái tim đời bao xiết rưng rưng.
Khi đi mà sao em không nói
hẹn hò chi rồi lãng quên thôi
anh đau thương đưa tay vẫy gọi
giữa thinh-không một đám mây trời.
Về thôi em về thôi da diết
áo người bay che gió ngang trời
vết thương xưa chảy hoài tưởng tiếc
day dứt chi nỗi ngậm ngùi trôi.
Biết em rồi chiều nay về thôi
như lá bay đi như là mây
anh, anh mãi đau đời thú
em xao xuyến ơi bóng một người !
Về
DMZ
Người hỏi về chi chiều thay lá
bên thềm lạc ngựa chẳng còn reo
vườn trước chừng như lười chải tóc
và nắng cũng rưng rưng phai nhiều.
Ngả chia lối cũ thời chinh chiến
cỏ dại héo mòn bóng cố-nhân
đâu đây thoáng giọng cười của quỉ
trải qua binh lửa với căm hờn.
Đừng động chi đời-rêu-ngủ-khó
mốc meo bờ lạnh gió ôm thành
sóng xưa bổng xù màu giận dữ
lính xưa hề vác súng qua sông.
Mây đã bay rồi hoang phế xuân
ngả qua biên ải nhớ thu vàng
sỏi đêm trở dậy rêm mình lạnh
thành cổ chìm sầu bóng ma hoang.
Đêm đem giá buốt hồn chinh chiến
từ em chẻ tóc đến bây giờ
hờn căm trở dậy đau đời máu
nên đã chảy ngang trời bơ vơ.
Người hỏi về chi chiều thay lá
xác ai bên hào xưa đêm nay
có chăng để lại sầu cho cỏ
thương tiếc ngậm ngùi, nước mắt cay.
Thơ
tặng quê nhà
Quê hương tôi là những chiều sóng vỗ
gọi người về từ cuối hạ sang thu
là những đêm đông tối trời trở gió
là mùa xuân lành lạnh phủ sương mù.
Nắng-Hạ-Lào choàng tay mưa rét cắt
những đường làng nho nhỏ vây quanh
áo mẹ vá năm nào ra giếng giặt
quê hương sao năm tháng đoạn đành.
Chén cơm cha trần mình trên đám ruộng
giọt mồ hôi lả tả thấm bao đời
ơi xóm thôn cả một đời nghèo túng
đợi gió về gom nhặt lá vàng rơi.
Trên sông làng vạn chài thả cá
khói lam chiều không đủ thoát mái tranh
và những hàng tre chiều êm ả
và những nương khoai vừa mới lên vồng.
Bà con buồn mỗi năm về nước lũ
tiếng người kêu đầu xóm giọng ơi à
người đi rồi bỏ quên thôn xóm cũ
quên cơm nghèo với giọt nước mắt pha.
Một chút nắng xuân sang đầu ngỏ
đợi người về bao ngày tháng chờ mong
quê ơi mãi một đời thương nhớ
tình quê xưa in dấu mãi trong lòng.
Bến-Đá chiều hồi cư 1972
Khi tôi về nắng phai màu, gió lạ
hồn thấm buồn theo muôn mũi kim châm
bà con bên những xương khô chồng chất
những nhà tan, cửa nát bên đường.
Người vốn cũ một đời cay xót lệ
mòn mỏi đi theo chinh chiến dài lâu
ngày đêm chôn phận đời gian khổ
nắng mưa trôi theo những buổi đau sầu.
Đứng lại nhìn người thân buồn bã khóc
lòng ngậm ngùi còn chi nữa làng xưa
trâu không người cày bỏ đi ngơ ngẩn
mẹ khóc thương cha chết lặng bên mồ.
Khi tôi về tường trơ mái đổ
hàng tre xanh cúi rạp trong chiều
người từ đây không nhà khô cửa
dựa đời nhau bên mái lá liêu xiêu.
Vẫn không nói hết lời cay đắng đó
đành ngước nhìn nước mắt đau thương
vẫn hai bàn tay cả đời gian khó
đời hắt hiu soi xuyên giọt nắng phai tàn.
Và Bến-Đá ngày về quạnh nhớ
tình bay đi theo từng đoạn kinh cầu
lòng nguội lạnh bên chiều hò hẹn
để ai thương người súng đạn bắn đời nhau.
Hẹn
về cùng Bến-Đá
Hẹn trở về một ngày cùng Bên-Đá
bên hàng tre sông cũ chiều xưa
bên thuyền chài tháng ngày tôm cá
bên đụn rơm gốc rạ sang mùa.
Ngày em đi bàn tay quên vẫy
cẫu làng xưa bao năm đợi chờ
xóm chợ buồn xuân hạ đông thu
xơ xác nghèo quán tranh mái lá.
Bên đê nghé ọ ơi mùa vụ
có hay chăng buổi ấy người về
đợi chờ mỏi mòn mùa mai nở
bạc xiêu lòng theo tiếng gọi quê.
Em xót sao làng mình nghèo biết mấy
con đường từng che bóng em đi
thế mà đã bao mùa xa ngái
đành đoạn rồi từng khúc phân ly.
Làng quê giờ đầu thôn xóm dưới
bước đông vui rộn rã tiếng cười
bên mái tranh vọng tiếng à ơi
nhà nhà lung linh ánh đèn xuân mới.
Khi tôi về trong ráng chiều mở hội
bà con làng vui hát ca vang
trong ánh nắng mai rạng rỡ huy hoàng
ở nơi xa nào em có biết.
(Quê hương trăm ngả chiều xa xứ
biết có ngày nao buổi quay về)...
Quê
cũ
Em quay lại với biển xanh cát trắng
cùng nhẹ bay theo tà áo trời chiều
qua rồi mưa rơi trên đồi không kịp nắng
tóc em bay theo dài một miền yêu.
Qua Bến-hải bạc lòng với Hiền-lương
về Đông-hà,Điếu-ngao nồng cay bánh ướt
lên Dakrong mấy nhịp cầu treo,
chưa tới đường-mòn
trao tim cho người mà quặn đau sửng sốt.
Khe-sanh chiến-trường
bao người ra đi
đạn bom một thời Cồn-tiên, Dốc-miếu
về cửa Tùng rừng phi lao sóng vỗ
cát thầm thì như muốn nói điều chi.
Mùa hè phố pha bụi đỏ
những cột đèn Gio-linh ngủ pha sương mờ
lâu rồi quay về quê cũ
đã xa Trung-lương ngày tháng năm xưa.
Bỏ tình cho ai đường 9
qua rồi buổi cũ hẹn hò
hỏa châu rơi thương đường ra mặt trận
bước ai đi quên dấu đạn quân thù.
Về quê cũ mà lòng đau muối xát
người một thời cùng đò qua sông
chiến trường điêu linh còn mất
máu ai đổ đây xa xót trong lòng.
Gởi theo người bao đoạn sầu buổi trước
về bên sông mà nước mắt chảy cùng sông
qua đi bao tháng năm xuôi ngược
quê ơi ngày về bao đợi mong...
Huy Uyên