Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, November 28, 2017

NOEL KHÔNG CÓ CHÚA - Thơ Xuân Ly Băng

Có lẽ Xuân Ly Băng là nhà thơ công giáo được người yêu thơ biết đến nhiều nhất sau Hàn Mặc Tử. Mùa Giáng sinh, xin mời đọc bài thơ "NOEL KHÔNG CÓ CHÚA" của nhà thơ XUÂN LY BĂNG ( tức Đức Ông Linh Mục J.B. Lê Xuân Hoa ) 

  
                      Đức Ông G.B. Lê Xuân Hoa (nhà thơ Xuân Ly Băng)
                            

NOEL KHÔNG CÓ CHÚA 

NOEL !
Chúa đâu ở trong đền thờ 
Ngài đang nằm nơi cổng đền thánh 
Cao quá đối với Ngài 
Vì Ngài không bằng viên đá thấp nhất 
Sang quá đối với Ngài 
Vì tất cả Ngài 
Giá  không bằng vòng xích sắt
Đẹp quá đối với Ngài 
Vì da dẻ Ngài nhăn nheo
Không được mịn màng như màu sơn Bạch Tuyết

NOEL:
Chúa đâu ở đền thờ
Ngài đang nằm trên hè phố
Mưa gió bơ vơ
Nghe nhạc rượu say sưa
Và tiếng ly chén chạm nhau loảng xoảng
Ở một tầng lầu cao trên đầu Ngài
Làm Ngài tưởng nhớ
Hình ảnh một đống rác nham nhở
Ở ngoại ô
Và Ngài bị đánh vì mẫu xương khô

NOEL:
Chúa đâu ở đền thờ
Ngài ở trong tay một thiếu phụ
Tím bầm như miếng thịt trâu
Lạc lõng giữa đêm trường phố thị
Khi đại lộ lên ánh đèn nâu
Mẹ Ngài không tìm ra lối thoát
Đặt Ngài trên cống rảnh tanh hôi
Rồi bà biến mất

NOEL:
Chúa đâu ở trong hang đá
Ngài đang quỳ đó
Ở dưới đáy đền thờ
Bên anh và bên tôi
Ngài đã già cả
Rét run quần áo tơi tả
Ngài đang lo chốc nữa lễ hết rồi
Chống gậy lối nào cho xe người ta đừng tuôn ngã
Và đứa cháu thức dậy đòi quà
Biết lấy gì cho nó

NOEL:
Chúa đâu ở trong hang đá
Ngài đang úp mặt nơi nghĩa trang
Dưới chân Thánh Giá
Khi chiều buông
Khóc thét
Nỏ cần ai nghe
Vì chỉ một người nghe thì đã chết rồi
Còn lại bảy đứa bé mồ côi 
Sau một phát súng nổ

NOEL:
Chúa đâu ở trong hang đá 
Ngài đang chống nạng đi trên vỉa hè 
Lê la kiếp sống 
Mải nghe nhạc khúc hoà bình
Hay Ngài đang nằm dài trên chõng
Mỗi chuyển dịch đều nhờ đứa con côi
Mẹ nó sang sông hơn một mùa thu rồi
Nhìn tường nhà thương phế binh màu trắng
Thấy trắng cả cuộc đời
Cố gắng giữ nụ cười
Vì không khóc được nữa

NOEL:
Chúa đâu ở đền thờ
Ngài cũng không ở nơi hang đá
Ngài chen chúc trong xóm nhà lá
Hay lác đác dưới gầm cầu
Hay đội nón mê lặn lội dưới bùn sâu
Hay vác súng nặng hơn người đi lang thang giữa trời mưa gió 
Chịu đựng thật nhiều
Những mảnh đời không căn cước

NOEL ! 
Chúa đâu ở trong đền thờ 
Ngài cũng không ở trong hang đá 
Nếu không gặp Ngài trong tối tăm
Chẳng bao giờ thấy Ngài trong ánh sáng
Nếu không gặp Ngài trong nghèo khổ 
Chẳng bao giờ thấy Ngài trong cao sang 
Nếu không gặp Ngài ở dưới đất 
Chẳng bao giờ thấy Ngài cõi Thiên Đàng

NOEL !
Chúa đâu ở trong đền thờ 
Ngài cũng không ở trong hang đá 
Ta tìm Ngài và muôn năm không gặp Ngài
Nếu lòng ta không mở 
Cho những ai thiếu ánh sáng mặt trời 
Lây lất trong vũng đời u thảm
Của một xã hội thừa súng đạn và thiếu bánh cơm.

                                              XUÂN LY BĂNG



READ MORE - NOEL KHÔNG CÓ CHÚA - Thơ Xuân Ly Băng

CÒN LẠI MỘT CHÚT THU - Thơ Vũ Trầm Tư



Còn Lại Một Chút Thu
Vũ Trầm Tư

Lá thu rơi bên công viên buồn
Chiều mênh mông văng vẳng hồi chuông
Bước cô đơn đường hoa sứ trắng
Nắng cuối ngày thoang thoảng mùi hương

Một ít thu còn theo chân em
Cây ngọc lan vào mùa thay lá
Con đường quen giờ như xa lạ
Phố ngày nào người đã quên mau

Mưa lâm thâm ướt đôi vai gầy
Cuối tháng mười mưa vẫn bay bay
Một chút rét len vào áo mỏng
Đông về chưa, lạnh rớt quanh đây

Còn một ít thu bên lá cỏ
Bông cúc vàng vừa nở trên tay
Gom góp lại màu thu kỉ niệm
Mai xa rồi tiếc nụ tình phai

V.T.T.



READ MORE - CÒN LẠI MỘT CHÚT THU - Thơ Vũ Trầm Tư

NGUYỆT CẦM - Thơ Đoàn Vũ

Tác giả Đoàn Vũ


NGUYỆT CẦM

Đoàn Vũ

Nguyệt Cầm
rãi
khúc bi ai
nghĩ thương con  nước
miệt mài
đợi
trăng
tiếng ai
như tiếng chị Hằng?
có khi vầng nguyệt
muộn mằn
có khi?!...
dòng sông lưỡng lự
nhu mì
đa mang
ai
khúc ai bi-nguyệt cầm?...


Ðoàn Vũ – Hội viên hội Văn Nghệ Bình Thuận
Địa chỉ: 48 Trần Hưng Đạo, Phan Rí, Tuy Phong, Bình Thuận.
Điện thoại: 0915748434.
Email: vudoan0102@gmail.com.
READ MORE - NGUYỆT CẦM - Thơ Đoàn Vũ

CON ĐƯỜNG LÁT ĐÁ - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân



CON ĐƯỜNG LÁT ĐÁ
Lê Hứa Huyền Trân
(Tặng con đường Deoksugung)
       
Mỗi lần chúng ta đi trên con đường lát đá ở bờ hồ em lại lo sợ. Em cứ nghe người ta bảo rằng nếu một đôi tình nhân nắm tay nhau đi trên con đường đó thì nhất định chẳng bao lâu sau cặp đôi đó sẽ chia tay. Thường, anh không tin. Thường, em lại tin. Anh luôn bảo anh không tin vào những lời nguyền, việc duyên phận của mỗi người là do chính bản thân họ tạo nên, đi được với nhau hay xa rời nhau, tất cả đều là do chính bàn tay con người sắp đặt. Anh bảo rằng, cuộc sống lúc nào cũng như một viên kẹo the, khi mới ngậm vào miệng thấy ngọt ngào, nhưng lâu dần sẽ thấy tê buốt, ai không chịu nổi được thể nào cũng sẽ nhả viên kẹo ấy ra, nhưng không biết được rằng tới lúc cuối cùng, nó sẽ giúp mình thông cổ họng rất nhiều. Em ngây ngô hỏi anh :" chuyện về con đường lát đá và chuyện viên kẹo có liên quan gì tới nhau hả anh?". Anh cốc nhẹ vào đầu em:" Rồi em sẽ biết."
        HẸN HÒ
        Lúc mới yêu bao giờ cuộc sống cũng ngập tràn toàn màu hồng, cả việc nắm tay nhau cũng trở thành kì diệu. Lúc đó, cả em và anh, không quan trọng ai là tình đầu, ai là tình cuối. Không ràng buộc nhau bởi những lời thề hay những điều nặng nề trong cuộc sống, đó giống như một điều bất khả. Lạ một điều, khi mới yêu lúc nào cũng giản đơn. Người ta dễ dàng rung động chỉ với một cái nắm tay, dễ dàng đến với nhau chỉ với một lời tỏ tình và một ánh mắt hiểu ý, và cũng dễ dàng đỏ mặt khi ai đó trêu chọc ghép đôi. Thực thì một cô bé thích ngôn tình như em lúc nào cũng mơ mộng sẽ có một tình yêu bắt đầu như trong tiểu thuyết chứ không phải là cái hiện thực... có phần trần trụi như khởi đầu của chúng ta. Em có thói quen đi trên con đường lát đá mỗi khi tan trường. Đó là một con đường đặc biệt với một bên là bức tường đá bao bọc chạy dài xuyên suốt, còn bên kia là bờ hồ. Con đường đó không rộng, chừng đủ ba người đi cùng lúc. Sát mép bờ hồ là những gốc cây rẻ quạt đương mùa rơi lá. Từ khi người ta mở đường, ít ai đi con đường đó, đường mới rộng hơn, an toàn hơn chứ không gồ ghề như con đường lát đá ấy. Chỉ thi thoảng, em, và thi thoảng, anh.
Nếu anh biết nhường đường cho tôi đi trước hẳn anh sẽ là người ga lăng lắm đấy.
Nhưng tại sao tôi phải nhường cho em?
Ơ hay, vì tôi là con gái.
Thì sao?
Dẫu lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chẳng đẹp như em mộng mơ nhưng chưa bao giờ em nghĩ sẽ có những người nên đôi ngay trên con đường đầy trắc trở đó.
Sao anh lại thích đi dạo trên con đường này?
Vì anh muốn vượt trên lời nguyền mà nó đang mang. Chẳng phải đây là con đường rất yên tĩnh, rất đẹp sao? Sao người ta lại áp đặt nó là con đường của chia tay? Tội nó vậy.
Em hi vọng tình yêu chúng ta sẽ vững bền vượt qua lời nguyền đó. Em tin mình sẽ làm được.
Câu nói của em khiến anh bật cười. Nhưng cũng tin vào một tương lai ngày mai sẽ thực.
ĐÁM CƯỚI
Thế rồi chúng ta lấy nhau sau rất dài, rất dài những năm tháng nắm tay nhau đi trên con đường lát đá đó.
Người ta thường bảo “kết hôn là giai đoạn giết chết đi những mộng mơ của buổi hẹn hò nhưng là kết tinh của những năm tháng yêu nhau”, bởi thế nên em như giao kèo trước với anh:
Sau này dẫu em có già, có xấu anh vẫn luôn phải nắm tay em đấy.
Anh chỉ cười:
Sau này, dù em có như thế nào, anh vẫn luôn ở sau lưng em mỗi khi em cần.
Anh lúc nào cũng thế, không bao giờ trả lời đúng câu mà người ta hỏi. Anh lạnh lùng khoác lên mình một vẻ chẳng ai hiểu nỗi, chỉ có tình yêu là anh vẫn dạt dào. Cho tới khi cưới, em vẫn luôn bảo anh:
Đây là nơi mình đến với nhau, dù có bận rộn thế nào mỗi cuối tuần anh cũng phải đưa em đến đây nhé.
Anh không nói gì, chỉ có dấu chân mình in dấu mỗi ngày về.
PHAI NHẠT
Gần đây anh ít về. Công việc khiến anh bận rộn thêm, còn em mãi đắm chìm trong những cuốn sách và những công việc bề bộn ở nhà. Những công việc mang tên “một người vợ”. Thay cho những bông hoa hồng ngày nghỉ là những chậu cây cảnh khi rảnh anh lấy về chăm. Thay cho những bữa cơm dày công chăm chút, em đã quá quen với việc để cơm anh nguội lạnh vì không biết khi nào anh sẽ về. Thay cho nụ cười vừa thấy anh giờ đã quá quen với bờ môi nguội lạnh khi anh đi vội. Em và anh bắt đầu tự dành cho chúng ta những khoảng trống trong nhau. Tất cả như một bức hình, em, ở nhà, ở với thế giới của em, nơi em thích. Anh, đi làm, về nhà bằng những buổi lăn lộn mệt nhoài rồi ngủ.
Những ngày thứ bảy em vẫn đi trên con đường lát đá, bàn tay vơi bớt một bàn tay. Em để trên con đường ấy một nhành hoa, cứ mỗi tuần quay lại nhành hoa ấy cũng mất, chỉ có một nhành hoa khác chắc ai cũng yêu đoạn đường ấy như em để lại. Em bắt đầu cảm thấy quen dần với những lúc thiếu anh. Và em bắt đầu có người khác ngoài anh. Mình không chia tay vì ràng buộc nhưng cũng đã xa nhau vì em có người khác. Và, anh biết.
 LỜI HỨA
Không thể tin người đó phản bội em, em chỉ là vui chơi qua đường.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy em nức nở, nghĩ cũng thật ngược đời, em đi khóc với chồng mình bị tình nhân bỏ rơi.
Anh không nói gì, cứ như một người bạn, nghe em kể những buồn vui hờn giận, nghe kể cả những lần cãi nhau, cả những lần đi chơi cứ như giữa hai chúng ta không có quan hệ nào cả. Chỉ là người và người, họ đồng cảm nhau. Năm tháng trôi qua, anh vẫn ở bên hệt như chưa từng rời, vẫn đi làm, vẫn mệt nhoài, vẫn làm một người chồng danh nghĩa. Và em, đâu đó trong tim dấy lên nỗi yêu không thể nào hiểu rõ.
Mình đi dạo trên con đường lát đá ngày xưa được không anh?
Nhưng hôm nay là chủ nhật, đâu phải thứ bảy?
Em có hơi bàng hoàng, anh vẫn nhớ ước muốn của em sao? Vậy sao chặng đường em đã đi một mình mỗi thứ  bảy không có bóng anh sang? Hai người đi trên con đường lát đá mang nặng lời nguyền, trên chỗ em đặt nhành hoa, anh rút trong túi áo ra một nhành hoa khác. Vậy người đặt hoa mỗi chủ nhật…?
A thì ra người đã quên con đường lát đá năm xưa chỉ có em thôi. Và người phụ anh cũng chỉ là em. Ta đã từng hứa nếu một khi ta còn đi trên con đường ấy nghĩa là ta còn yêu nhau, anh không thể đi cùng em mỗi thứ bảy, nhưng anh đã một mình đi vào chủ nhật, đều đặn mỗi tuần. Anh đi làm cũng vì ai nhỉ, cũng vì em. Anh chịu đựng cũng vì ai nhỉ, cũng vì em. Và thì ra tình yêu của chúng ta giống một viên kẹo the thật, mới đầu có ngọt ngào, rồi đắng nghét nhưng cuối cùng lại giúp ta nhận ra nhiều thứ. Em quay đầu nhìn lại anh, anh vẫn đứng đó trên con đường lát đá xưa, đúng thế anh nhỉ, con đường không có lỗi, lỗi tại mình.
Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân

Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định
READ MORE - CON ĐƯỜNG LÁT ĐÁ - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân