|
Tác giả Phan Nam |
CÁNH
ĐỒNG THỜI GIAN
1.
Hôm
nay em thức giấc giữa bốn bề phẳng lặng. Hai hàng cây
giăng mắc lối em đi. Sợi tơ vàng óng ánh phơi màu nắng.
Ủ men nồng rực cháy với gánh lửa. Đôi chân em chênh
vênh trong men tình. Cánh cửa sổ phập phồng đo chiều
dài năm tháng. Thời xuân trẻ có trôi qua theo nàng?
2.
Tôi
tự hỏi thanh xuân nào rồi chẳng sẽ tuột dần. Sắc
thắm bình minh phôi pha như mắt sóng. Theo dấu mình ngưỡng
cửa vội long đong. Gió mùa về mang theo chút huyết mạch.
Sương hôm qua ngỡ còn treo trên cành. Tờ lịch cũ còn
gieo bao kỷ niệm. Xuôi theo lát cắt ước vọng nơi con
đường màu xanh.
3.
Hôm
nay em ngủ cho vơi nỗi đau nhân thế. Kiếp hồng nhan như
dòng nước qua cầu. Anh có trân trọng mỗi phút giây đi
về? Tim loạn nhịp kho kiến thức cũng lặng thinh. Hôm
nay em mơ màng được soái ca dắt bước. Ánh lửa hồng
còn đỏ trong gian bếp bình minh. Em thao thức cho xong cuốn
ngôn tình. Khi yêu thương đã chắp đầy từng dòng, từng
trang. Tay trong tay cùng vun xới cánh đồng thời gian…
Đà
Nẵng, 18.3.2016
THỔI
HỒN VÀO LỬA
đôi
bàn tay thắp lửa đốt cháy trái tim của lửa
những
giai điệu của đá, những giai điệu bất tử
khi
bàn tay người nhạc sĩ tài hoa cống hiến cả cuộc đời
lãng du
cho
con đường tôi, bạn và rất nhiều người đang đi
nỗi
tiếc thương vô hạn khi tâm hồn của đá cũng phải đến
lúc giã biệt cõi tạm, giã biệt trần thế
dẫu
biết đời người không thể là hữu hạn
khói
nhang rồi cũng phải hòa bóng phù vân
chỉ
còn nơi đây âm nhạc của bản lĩnh, của tâm hồn, của
niềm tin vang mãi trong từng khúc nhạc
nỗi
buồn rồi cũng sẽ chóng phai nhưng bàn tay ấy sẽ sống
mãi với thời gian
nghị
lực phi thường thắp sáng niềm tin qua bao thế hệ
con
đường vinh quang sống mãi trong từng bước chân
vĩnh
biệt anh: người “thổi hồn vào nhiều giai điệu lay
động trái tim hàng triệu người”
Đà
Nẵng, 17.3.2016
NGƯỜI
ĐÀN BÀ…
-
Kính tặng chị Bách Mỵ -
người
đàn bà đi nhặt ý tưởng của nỗi niềm chớp bóng
rọi
dòng thơ cuồn cuộn ảo mộng
cám ơn đời mỗi bình
minh thức giấc
gánh mặt trời an nhiên cõi gian trần
vài
nhân ảnh rụng lớp lớp chốn trùng quang
ký họa
thanh âm, vẽ vời nhân bản
lia bốn bề tròn trịa
khúc ca dao
tự thuở nào gửi trọn những riêng mang
sóng
dập vùi người đi lượm bản ngã
rỡ ràng phong ba,
phiêu bồng kho chữ nghĩa
mang nỗi niềm gieo tạc miền
nhân thế
nảy mầm yêu thương đỏng đảnh gọi bốn
mùa
phép
nhân hóa rụng luống cánh đồng
phép ký tự chuyển
về vùng sâu lắng
sự đột biến của bộn bề hạt
giống
sự hòa âm của tình ca đong đầy…
Đà
Nẵng, tháng 3.2015
PHAN
NAM