Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, July 3, 2018

TÌM BẬU - Thơ Trần Mai Ngân




TÌM BẬU

Bậu về - Sáo qua sông
Ta ở lại chạnh lòng
Hương Bậu còn trên áo
Sao bảo là dễ quên !

Bậu về có vấn vương
Đôi má thắm màu hường
Áo bà ba duyên dáng
Ta cứ đợi hoài thương...

Năm tháng trôi đi mãi
Bậu không lại nơi này
Nỗi nhớ ta đong đầy
Cũng đành chôn tuyệt vọng !

Chiều nay qua sông rộng
Tìm dáng Bậu thinh không
Đôi má thắm hồng đào
Môi cười đầy như mộng...

Bây giờ đang ở đâu
Bậu giờ đang ở đâu
Để dạ ta mãi sầu
Tìm nhau đến bạc đầu !

Trần Mai Ngân

READ MORE - TÌM BẬU - Thơ Trần Mai Ngân

NGUYỆN CẦU / THÁNG BẢY / MÙA THƯƠNG - Thơ - Ngọc Hùng





NGUYỆN CẦU 
                          
                                    Dấu binh lửa nước non như cũ
                           Kẻ hành nhân qua đó chạnh thương
                                                   (Chinh phụ ngâm)


Sáng nay ghé lại Cổ Thành
Thăm vùng chiến địa tan tành năm xưa
Trời trong, chẳng thấy mây mưa
Sao khách lai vãng giọt thưa giọt dày
Khói hương nghèn nghẹn vơi đầy
Tưởng người lính trận đến đây bỏ mình
Tàn cơn binh lửa chiến chinh
Nắm xương nhân thế tử sinh rã rời
Hùng tâm tráng chí một thời
Đã hòa vào đất cho đời lên xanh
Chân xưa sẩy nhịp quân hành
Hồn ơi!
Nương ngọn gió lành tiêu diêu


 THÁNG BẢY


Tháng bảy mưa rây sùi sụt
Rạt rào nhớ mượn thương vay
Trầm kha như tiếng thở dài
Ru đời ướt những phôi phai

Tháng bảy hoa lau lá vàng
Khói hương tìm về năm tháng
Cuối trời còn ai phiêu lãng
Buồn xưa vọng theo mây ngàn

Tháng bảy trầm ngâm suy tưởng
Phù du bao điều thâm sâu
Bóng người chìm trong màn ngâu
Nhạt nhòa một gam màu sầu

Tháng bảy thơ chừng lạc bước
Đăm chiêu chân níu lưng cong
Nghe bơ vơ trong lồng lộng
Vô thường đâu sắc đâu không!


 MÙA THƯƠNG

Đã về rưng rức trên cây
Đã hồng man mác đong đầy mắt nai
Đã xanh phiến lá thuộc bài
Đã loang tím mực những ngày chia tay

Sẽ đi gởi nhớ cho ai
Sẽ xa dằng dặc cho hoài vấn vương
Sẽ mơ trở lại địa đàng
Sẽ tìm áo trắng sân trường năm xưa

Để rồi vời vợi nắng mưa
Vui buồn quên nhớ gội mùa tắm sương
Nhìn hoa rưng rức bên đường
Lòng ai man mác mùa thương
… Phượng về!

NGỌC HÙNG

Tg:LÝ NGỌC HÙNG, 148 LÊ LỢI phường 7, Tp MỸ THO, TIỀN GIANG. 
Email: <hoa.huynh45@gmail.com>
           
READ MORE - NGUYỆN CẦU / THÁNG BẢY / MÙA THƯƠNG - Thơ - Ngọc Hùng

NGÀY MAI, EM LÀ CÔ DÂU MỚI - Truyện ngắn - Lê Hứa Huyền Trân


Tác giả Lê Hứa Huyền Trân


NGÀY MAI, EM LÀ CÔ DÂU MỚI
Truyện ngắn
LÊ HỨA HUYỀN TRÂN

            Người ta thường nói muốn quên một người thì cần một khoảng thời gian gấp đôi thời gian yêu người đó, thế nên tôi đã chẳng lấy gì làm lạ khi sau từng ấy năm tôi chẳng thể quên em. Vì dường như kí ức về em quá ấm áp, tưởng chừng lại quá xa xôi, nó vương vít đến nỗi muốn đưa tay ra sờ cũng không được, muốn xua tan cũng không được, cứ quay về rồi đọng lại quanh đây.
            Tôi đã có một người yêu khác, cũng yêu thật lòng, người ta vẫn hờn trách tôi bất công vì còn thương em. Nhưng người ta không bao giờ hiểu được giữa yêu và thương là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau. Thương một người là cảm thấy có tình cảm với người đó, nuối tiếc những lỗi sai, ấm áp vì hạnh phúc nhưng đến một lúc nào đó cần rời xa thì sẽ xa. Còn khi đã yêu một người thì dẫu có chuyện gì xảy ra, gần như là ích kỉ, ta vẫn tha thiết muốn ở bên.
            Em là mối tình đầu của tôi. Mối tình  đầu thường khó quên nhưng chẳng mấy khi thành. Sẽ chẳng nhớ về em nếu ngày hôm nay tôi không nhận được chiếc thiệp cưới. Hà Nội buổi trưa nóng như  đổ lửa. Tôi, em và người sẽ là chú – rể, trong quán café thuở sinh viên yêu nhau tôi vẫn dẫn em đi.
           -Anh dẫn em vào lễ đường nhé.
           Tôi không nói gì chỉ im lặng. Con gái làm cô dâu thường được cha dẫn đến trao cho chú rể nhưng vì cha em đã mất từ sớm, lại là con gái độc nhất, họ hàng người thân đều không có nên em muốn tôi thay cha, làm người đàn ông trụ cột dẫn em vào lễ đường theo đúng lễ nghi. Thực ra tôi cũng chẳng lạ lắm khi em nhờ tôi. Trong suốt khoảng ba năm yêu nhau, tôi đã lên nhà em không ít lần, thậm chí cho tới giờ, mẹ em vẫn luôn xem tôi là con cái trong nhà. Mỗi khi đi công tác ngang qua nhà tôi vẫn hay tạt ghé thăm, vẫn gọi là “ mẹ” nhưng với một danh nghĩa khác, vẫn lên phụ giúp khi nhà có giỗ chạp, thậm chí còn ghé nhà em nhiều hơn em về nhà chính mình.
           -Hôm qua mẹ có gọi anh và có nói chuyện đó. Được chứ, anh phải lo cho em gái mình đến nơi đến chốn.
           Em chỉ cười, người kia cũng cười, chỉ có tôi trong lòng đang dấy lên nỗi nôn nao cồn cào gì đó khó tả. Ba năm, nó không phải khoảng thời gian quá dài đối với một số người nhưng đối với chúng tôi ngày ấy nó gần như là cả một cuộc đời. Một người con gái bé nhỏ phải gồng gánh cả gia đình với một người con trai lúc nào cũng bị gia đình ruồng rẫy. Cuộc sống là những chuỗi ngày khổ ải tìm tới và nương tựa vào nhau. Những khó khăn trở nên nặng nề hơn nhưng nhờ bên nhau mà tưởng như xóa đi tất cả. Rồi chúng tôi thương nhau nhiều đến mức tôi chấp nhận trở thành người đàn ông của riêng em thay em gánh vác và làm trụ cột gia đình. Còn em, em trao cho tôi một mái ấm mà bấy lâu tôi vẫn thiếu.
            Tôi là một phần của gia đình em suốt ba năm, làm đủ mọi việc và trách nhiệm mà một người đàn ông cần gánh vác cho tới mùa hè năm ấy. Mọi thứ bắt đầu khó khăn hơn với tôi, tôi trở nên nông nỗi, tôi bắt đầu uống rượu. Những chén rượu ban đầu mang tính chất công việc dần trở thành thói quen. Nó không làm tôi phá tan gia đình cũng không làm tôi mất tự chủ làm những điều không đúng đắn mà nó làm tôi nói những lời làm tổn thương em. Dẫu thế, em vẫn ở cạnh tôi. Ba năm, là quá nhiều, không chỉ thế, những người đến với nhau vì thương tổn, vì thiếu thốn và tìm được ở nhau nhờ sự bù đắp thì rất khó để xa nhau. Tôi còn nhớ khi tôi nói những lời làm em đau lúc say em chỉ khóc và đưa tay sờ lên bụng tôi.
          -Anh đừng uống nữa. Em không muốn anh phải đau.
          Tôi chợt hiểu em sợ mất tôi vì ba em vì đau gan mà mất, cũng do uống quá nhiều rượu. Nhưng hiểu và làm là hai điều hoàn toàn khác nhau, ngày chúng tôi tính bàn chuyện kết hôn tôi đã khước từ:
         -Tôi không muốn lầy em, đàn ông con trai mới bắt đầu sự nghiệp, ai lại…
Nhưng tôi đâu hiểu vì yêu tôi em đã thành người con gái nửa chừng xuân.
Thế rồi chúng tôi xa nhau không lí do, tôi vì hổ thẹn, em vì đau lòng. Dẫu tôi vẫn ghé nhà em làm điều mà một người trụ cột vẫn hay làm chỉ có điều tôi tránh em. Thế rồi sau năm năm em liên lạc lại với tôi và nhờ tôi dẫn em vào lễ đường. Tôi không từ chối nhưng lòng cũng man mác buồn, cảm giác mất đi một người mình đã từng yêu thương nó lạ lắm.
            Ngày em cưới, tôi nắm tay em bước vào lễ đường. Bộ váy cưới trắng tinh và chiếc khăn voan trắng có phần che nửa mặt. Bàn tay em nắm lấy tay tôi, tôi dắt em đi nhưng nào phải là chú rể, cái nắm tay ấy chẳng còn ngọt ngào mà chỉ còn ấm áp từ người sắp- sửa- phải- trao- đi. Tôi và em, ai cũng mỉm cười, tôi chợt nhận ra nụ cười em vô cùng hạnh phúc, lúc này trái tim tôi nhẹ tênh, nếu không thể cho nhau được nụ cười ấy, xa nhau như giờ có lẽ sẽ tốt hơn. Tôi trao tay em cho chú rể và ngồi xuống cạnh người tôi yêu. Em lồng tay em vào tay tôi:
       -Mai này em cũng sẽ là cô dâu đẹp như thế nhé?
Tôi mỉm cười:
      -Nhất định rồi.

Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân,
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định.



READ MORE - NGÀY MAI, EM LÀ CÔ DÂU MỚI - Truyện ngắn - Lê Hứa Huyền Trân

MỖI MÙA PHÁO HOA... - Phan Nam


Mỗi mùa pháo hoa…

1. Lần đầu tiên được xem pháo hoa cách đây mười năm qua sóng truyền hình, khỏi phải nói tâm trạng của gia đình tôi nôn nao, háo hức lạ kỳ. Giây phút đếm ngược chờ bản hòa ca của của âm thanh & ánh sáng tỏa sáng trên bầu trời Đà Nẵng trong cái đêm hôm ấy để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu bé như tôi dẫu chỉ ngắm nhìn qua khung hình tivi nhỏ bé. Đến khi tôi chọn thành phố xinh đẹp bên bờ sông Hàn làm nơi neo đậu cảm xúc, tôi mới vỡ lẽ thành phố này còn nhiều điều đặc biệt, cảm xúc hơn thế. Tôi tình cờ bắt gặp xúc cảm buổi ban đầu ấy qua khúc thơ của tác giả Huỳnh Văn Chính được viết trong đêm khai mạc lễ hội pháo hoa quy mô, đặc sắc nhất miền Trung và của cả nước bấy giờ, lòng người không khỏi rung động, xuyến xao: “Tôi không nén được lòng mình xúc động/ Giữa dòng người trẩy hội đêm pháo hoa/ Thôi gạt bỏ chuyện giàu nghèo danh phận/ Hãy nhìn lên… cả thành phố vỡ hòa”. Nhà báo Nguyễn Đức Nam chia sẻ những dòng tâm sự giản dị đời thường những cũng rất đỗi ý nghĩa, hi vọng mỗi mùa mùa pháo hoa đi qua soi sáng tâm hồn những rung động thẩm mỹ hết sức tốt đẹp. Ở đó mỗi người dân thành phố là mỗi đóa hoa tô điểm thành phố ngập tràn sắc hoa, chính những con người ấy góp nên thành công rực rỡ của đại tiệc âm thanh ánh sáng vang vọng trên bầu trời thành phố. Từ cô chú công nhận quét đường đến lực lượng công an, quân đội, bảo vệ dân phố đang làm nhiệm vụ, người giữ xe, người bán nước bên vệ đường, nhân viên, cán bộ công ty điện lực; các nhà báo, phóng viên miệt mài đưa tin về lễ hội; những nghệ sỹ biểu diễn, cống hiến hết mình trên sân khấu đến mỗi người dân nở nụ cười hiền lành, thân thiện hòa cùng du khách vui niềm vui chung, mong ngóng thời khắc “cả thành phố vỡ òa”. Đứng trong dòng người chiêm ngưỡng vẻ đẹp pháo hoa, mỗi dòng thơ là mỗi dòng cảm xúc tuôn trào tự sâu đáy lòng được tác giả thổn thức chấp bút: “Tôi ngây ngất đêm Sông Hàn huyền thoại/ Nàng Tiên Sa xõa mái tóc phiêu bồng/ Bỗng rực rỡ sắc màu muôn tinh tú/ Ngỡ bồng lai mở hội giữa tầng không/ Cám ơn bạn dù đường xa vạn dặm/ Đã về đây vì tiếng gọi Sông Hàn/ Đã về đây nối nhịp cầu thân ái/ Cho dư âm đại tiệc pháo hoa vang! (Cảm xúc sông Hàn, thơ Huỳnh Văn Chính). Tôi hình dung mỗi ngọn cây, bụi cỏ, con nước cùng góp sức tô điểm những vũ điệu không hồi kết của đại tiệc pháo hoa. Rung động thẩm mỹ là có thật. Khát khao cống hiến cho cái đẹp là có thật. Khát khao chiêm ngưỡng cái đẹp là có thật. Hi vọng về ngày mai tươi sáng là có thật. Vì thế khó ai có thể lột tả hết cảm xúc của mình mỗi khi tiếng pháo khắc khoải âm âm bên tai, bức tranh ánh sáng nối đuôi nhau hiện lên và tan biến trên bầu trời, dẫu chỉ là khoảnh khắc cũng đủ chạm vào trái tim, vào hồn người.
2. Cô bạn có nhiều bài viết hay về sự kiện pháo hoa cũng như những kỷ niệm tươi đẹp về đất và người Đà Nẵng, mỗi lần đọc bài viết của bạn, không hiểu sao trong tôi trào dâng trào, đan xen những xúc cảm khác nhau, vừa lạ vừa quen, vừa chân thật lại vừa đặc biệt. “Trong đời sống, những gì lặp đi lặp lại thường dễ khiến xung quanh nhàm chán. Song, vẫn có những thứ lặp lại, mỗi lần “đến hẹn lại lên” sẽ khiến số đông hứng khởi và chờ đợi nhiều hơn. Cảm giác này hao hao giống tâm trạng của một chàng trai nóng lòng gặp lại ý trung nhân sau lần đầu chạm mặt” (Huyền thoại những cây cầu, Phạm Thị Hải Dương), đấy là những dòng chia sẻ của bạn về lễ hội pháo hoa DIFF 2018, chắc hẳn mỗi người đều cảm nhận nét tươi mới, trẻ trung, ngọt ngào nhưng cũng không kém phần hiện đại, phá cách được gửi gắm qua mỗi con chữ. Pháo hoa, phục vụ công chúng, mọi tầng lớp nhân dân, bất kể “giàu nghèo danh phận” như câu thơ của tác giả Huỳnh Văn Chính, nhưng để cảm nhận hết vẻ đẹp, lột tả hết vẻ đẹp ấy thông qua con chữ thực khó muôn phần. Nhưng ở đây, rất nhiều tác giả, nghệ sỹ tâm huyết viết về lễ hội pháo hoa tự sâu gan ruột của mình góp vào bức tranh đa sắc màu, để mỗi mùa pháo hoa đi qua còn chút gì để nhớ để thương. Trong bài “thơ về pháo hoa sông Hàn”, nhà thơ Ngô Minh viết: “Anh là đêm sông Hàn hoa nở/ Hoa pháo mâm xôi/ Hoa pháo cẩm tú cầu/ Hoa pháo mặt trời/ Hoa pháo mặt trăng/ Hoa pháo nở như tình yêu chớp giật/ (…) Anh là đêm sông Hàn/ Hoa em nở/ Buốt tim”, tình yêu như ngọn sóng triều dâng, và khi pháo hoa bừng tỉnh, tình yêu ấy càng lấp lánh nhiệm màu qua từng con chữ. “Nhắc ai nhớ hẹn tháng Ba/ Gặp nhau đêm hội pháo hoa Sông Hàn/ Tháng Ba xuân thắm chưa tàn/ Pháo hoa quốc tế Sông Hàn hẹn ai”, nhà thơ Hải Như với dòng thơ những ngày đầu đặt chân đến thành phố bên sông Hàn cũng kịp ghi lại đôi dòng kỷ niệm với đất và người Đà Nẵng, mặc dầu bây chừ lễ hội không còn tổ chức vào tháng ba, nhưng tiếng pháo báo hiệu non sông liền một dải, đất nước thống nhất vẫn vẹn nguyên như hôm nào. Mỗi mùa pháo hoa ngân vang trên bầu trời thành phố, những ca khúc lại hiện về thực rõ, thực đẹp, đôi khi chúng ta ngắm nhìn vẻ đẹp của pháo hoa không phải bằng mắt nữa mà lắng nghe bằng trái tim, dùng trái tim để cảm nhận: Đà Nẵng đẹp như mơ (Đinh Gia Hòa), Lung Linh sông Hàn (Quỳnh Hợp), Sắc màu Đà Nẵng (Trần Ái Nghĩa), Đà Nẵng pháo hoa khúc tình ca (Thanh Sử)… Pháo hoa đắm chìm giữa đời thường, cất lên tiếng nói của đời sống, chiếm trọn tình cảm của người dân. Và mỗi mùa pháo hoa đi qua, huyền thoại lại bắt đầu: “Đêm pháo hoa tôi, bạn và thơ/ xuống đường cùng sông Hàn, cầu Rồng Đà Nẵng/ không gian đêm rỡ ràng tỏa nắng/ tôi, bạn và thơ làm sao im lặng/ khi hồn mình thăng hoa mênh mông…” (Pháo hoa, thơ Lê Anh Dũng).
Tản văn: PHAN NAM


READ MORE - MỖI MÙA PHÁO HOA... - Phan Nam

LỐI NÓI KHOA TRƯƠNG TRONG KHẨU VĂN CỦA NGUYỄN QUANG LẬP - Nguyễn Ngọc Kiên


               Tác giả Nguyễn Ngọc Kiên


LỐI NÓI KHOA TRƯƠNG TRONG KHẨU VĂN CỦA NGUYỄN QUANG LẬP

1. Định nghĩa khoa trươnghyperbole
Khoa trương tiếng Anh là hyperbole là một từ có xuất xứ từ tiếng Hi Lạp, được từ điển Oxford giải thích như sau: “Lời nói cường điệu nhằm một tác động đặc biệt và không để được hiểu theo đúng nghĩa đen. Thí dụ: I’ve invited millions of people to my party: Tôi đã mời hàng triệu người đến dự bữa tiệc tôi thết”[7, tr. 828].
Trong tiếng Việt, khi cần nhấn mạnh làm nổi bật đặc trưng, tính chất của đối tượng, người ta cố tình nói quá sự thật; việc nói quá ở đây có thể là phóng to hoặc thu nhỏ đối tượng cần miêu tả. Lối  nói này được gọi là khoa trương. Khoa trương còn có các tên gọi khác, như: cường điệu, phóng đại, ngoa dụ.
Ví dụ, khi Nguyễn Quang Lập vẽ chân dung nhà văn Nguyễn Minh Châu:
(1) Nghe nói Nguyễn Minh Châu nói chuyện người ta kéo đến đông lắm, mình hãi quá, nhìn đâu cũng thấy mắt là mắt, giống như người ta sắp ăn thịt mình, hãi chết.
2. Một số quan niệm về khoa trương
2.1. Quan điểm của các nhà Việt ngữ về khoa trương
Trong cuốn “Phong cách học và đặc điểm tu từ tiếng Việt” tác giả Cù Đình Tú cho rằng, khoa trương là cách tu từ dùng sự cường điệu qui mô của đối tượng được miêu tả so với những biểu hiện bình thường nhằm mục đích nhấn mạnh vào một bản chất nào đó của đối tượng được miêu tả.
Khi sử dụng cũng như khi phân tích khoa trương không được dừng lại ở sự “quá lời”, “sự phóng đại” bởi vì cường điệu qui mô chỉ là phương tiện, là công cụ biểu đạt: phải hướng tới mục đích của sự biểu đạt là nhằm làm rõ hơn bản chất của đối tượng. Theo ý nghĩa đó thì khoa trương không phải là nói dối, nói sai sự thật mà làm nổi rõ một bản chất nào đó của đối tượng.
Bàn về phong cách, Cù Đình Tú cũng nhấn mạnh: cả hai chức năng nhận thức và chức năng biểu cảm hiện ra rõ nét trong khoa trương cho nên khoa trương thích hợp với nhiều phong cách: phong cách khẩu ngữ tự nhiên, phong cách chính luận, phong cách ngôn ngữ văn chương. Đứng về mặt thể văn, khoa trương thích hợp với các loại văn: châm biếm, trữ tình, anh hùng ca.
Theo tác giả Đào Thản trong “Lối nói phóng đại trong tiếng Việt” thì phóng đại (còn gọi: khoa trương, thậm xưng, ngoa ngữ, cường điệu) là dùng từ ngữ hoặc cách diễn đạt để nhân lên gấp nhiều lần những thuộc tính của khách thể hoặc hiện tượng nhằm mục đích làm nổi bật bản chất của đối tượng cần miêu tả, gây ấn tượng đặc biệt mạnh mẽ. Khác hẳn với nói điêu, nói khoác về tính chất, động cơ và mục đích, phóng đại không phải là xuyên tạc sự thật để lừa dối. Nó không làm cho người ta tin vào điều nói ra, mà chỉ cốt hướng cho ta hiểu được điều nói lên.[2, tr.2]
Cơ sở của phóng đại là tâm lí của người nói muốn rằng điều mình nói ra gây được sự chú ý và tác động cao nhất, làm người nhận hiểu được nội dung và ý nghĩa đến mức tối đa.
Các tác giả Đinh Trọng Lạc, Nguyễn Thái Hòa thì cho rằng, ngoa dụ còn có tên gọi phóng đại, khoa trương, thậm xưng, tức là phương thức cường điệu một mức độ, tính chất, đặc điểm nào đó của sự vật.
Ngoa dụ xuất hiện trong khẩu ngữ gần như là một biện pháp tăng cường biểu cảm. Chẳng hạn: rét như cắt ruột, vui nổ trời, quét sạch bong, ngon dễ sợ, đánh nhừ đòn, gầy trơ xương, chết một cái, giàu nứt đố, lười chảy thây, nhanh như điện, sôi gan tím ruột, đẹp khủng khiếp, mày đáng lột da, nói bán trời không văn tự v.v…
 Chẳng hạn, tác giả viết về “tâm sự” của Hoàng Phủ Ngọc Tường:
(2) Mình rót rượu, hai anh em ngồi uống, anh uống một hơi cạn chén, dằn nhẹ cái chén, nói Lập có biết mình ước gì không…Mình ước được yêu vợ cho tới bến, ước được một trận say, được nói một câu tròn vành rõ chữ… thậm chí ước được đi ỉa một mình không người săn sóc… chỉ ước có rứa thôi mà trời kiên quyết không cho…
Như vậy, theo cách hiểu của chúng tôi thì, khoa trương hay phóng đại của Hữu Đạt bao gồm cả “nói giảm” và “nói quá sự thật”. Điểm này khác với phóng đại của Đào Thản chỉ bao gồm “phóng to sự vật”.
2.2. Quan điểm của tác giả về khoa trương
Theo quan điểm của chúng tôi thì, khoa trương hay còn gọi là nói quá, là phép tu từ cường điệu quy mô, tính chất, mức độ của những sự vật, hiện tượng miêu tả. Khoa trương có tác dụng làm nổi bật những ý cần diễn đạt. Tuy nói quá nhưng vẫn phản ánh được và đúng bản chất của sự vật hiện tượng. Khoa trương luôn mang đậm phong cách và dấu ấn của cá nhân hoặc cộng đồng sử dụng ngôn ngữ.
Nói chung, người viết bài này hoàn toàn tán đồng với ý kiến của các nhà ngôn ngữ học về khoa trương. Chúng tôi cũng rất tâm đắc với nhận xét của Đào Thản khi tác giả ví von một cách rất hình ảnh: “Phóng đại được dùng như một biện pháp cần thiết, không thể thiếu trong nhiều phong cách ngôn ngữ khác nhau, chỉ trừ phong cách ngôn ngữ khoa học. Tuy nhiên trong khoa học lại không thể thiếu các phương tiện và thiết bị phóng đại như kính hiển vi và các khí cụ quang điện khác.
Và chính cái điều tưởng như nghịch lý này lại có thể giúp chúng ta hiểu rõ thêm ý nghĩa và tác dụng của phóng đại trong ngôn ngữ” [2, tr.2]
Chúng tôi cho rằng, khoa trương luôn mang trong mình nó hai chức năng: chức năng nhận thức và chức năng biểu cảm hay chức năng thẩm mĩ. Chẳng hạn, tác giả viết về thằng bé 7 tuổi con của Trung Trung Đỉnh:
(3) Thằng này cực giỏi, 7 tuổi đã thuộc hết tên cầu thủ giải bóng đá ngoại hạng Anh, lên đến 10 tuổi thì cầu thủ giải Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Đức, Hà Lan nó đều thuộc hết, còn biết lai lịch cầu thủ đến tận chân tơ kẻ tóc. Kinh.
3. Cách phân loại khoa trương
3.1. Phân loại khoa trương theo ý nghĩa
Căn cứ vào ý nghĩa có thể chia khoa trương thành hai loại: khoa trương phóng to và khoa trương thu nhỏ
 3.1.1. Khoa trương phóng to
Khoa trương phóng to là cố ý làm cho sự vật to ra, đem đặc trưng, số lượng, trạng thái, tính chất, đặc trưng của sự vật làm cho nhiều lên, nhanh hơn, cao lên, dài ra, mạnh hơn. Ví dụ:
(4) Ba Đẻn ra sân cả vạn người hò hét khản cổ, người hét Đẻn ơi cố lên; người hét sút đi Đẻn ơi, bên trái bên trái, suýt đi; người hét Đẻn ơi coi chừng thằng Hiển, nó bám sau lưng mày đấy; người hét thằng Thắng chơi đểu em đấy, cẩn thận cẩn thận; người hét đạp một phát vào mắt cá nó đi, Đẻn ơi sao hiền thế hả em… đinh tai nhức óc nhưng mà sướng củ tỉ. Chỉ thế thôi, vô ra vẫn thằng cha Ba Đẻn, chẳng có ai. Đời này trên có Bác Hồ dưới có Ba Đẻn thế là đủ sung sướng rồi, world cup world keo mặc kệ, hầu như ai cũng nghĩ giống mình, chỉ Thanh Thảo là không.
(5) Cô vợ xinh đẹp, diễn viên tài hoa không cách gì rời ông chồng được nửa bước.
(6) Ông này không yêu vợ, cũng chẳng coi vợ là tài sản quí báu gì, vợ chỉ là cô Osin giúp việc, thỉnh thoảng ngứa máu bò vào phất một phát rồi kéo quần đi ra, dửng dưng như không.
(7) Hễ thắng được trận nào thì khoe rầm trời, chiêu đãi tùm lum, thắng một triệu chiêu đãi hai, ba triệu.
3.1.2. Khoa trương thu nhỏ
Khoa trương nhỏ là thu nhỏ sự vật; tức là cố ý đem số lượng, đặc trưng, tác dụng, mức độ của sự vật làm cho nhỏ đi, ít đi, chậm lại, thấp đi, ngắn lại, yếu đi. Chẳng hạn, tác giả viết về một bạn văn đàn anh:
(8) Nghĩ bụng được anh cho bắt tay cũng phúc phận lắm rồi, ai ngờ anh tiếp đón y chang tiếp đón kẻ sĩ ngang cơ, nói năng nhất mực mình mình Lập Lập, tuyệt không một gram khinh thị.
Hay ta hãy xem mấy nét  chấm phá về nhà văn Nguyễn Minh Châu:
(9) Anh cười khì khì, nói cáí tính mình nó khỉ  thế, sợ từ con giun con dế sợ đi, đã thế lại còn đi viết văn, bố khỉ.
(10) Anh Châu cười khì khì, xuýt xoa nói chà chà, cái thằng tài, mình không bằng cái móng tay của nó.
Chú thêm: Sự phân chia này nhiều khi mang tính tương đối và không thật rạch ròi. Chẳng hạn: ví dụ (10) “bằng cái móng tay” là khoa trương thu nhỏ, người Việt hay sử dụng và nhiều khi không nghĩ là đang khoa trương, vậy; nó là khoa trương ở mức độ thấp. Trên bề mặt có sử dụng “không bằng”, vậy nó là khoa trương gián tiếp (có sử dụng từ so sánh).
 Xem hình vẽ (3 trong 1)



3.1.3. Khoa trương thời gian

Khoa trương thời gian là đem hành động xảy ra sau nói thành hành động xảy ra trước và ngược lại. Cũng có thể hai hành động đồng thời xảy ra. Chẳng hạn, anh kể về các bạn văn của anh:
(11) Thằng Việt Hà hay lắm, hễ mở mắt là mở mồm, nói rền rĩ từ sáng đế tối không biết mệt. Mình thuộc loại lắm mồm mà hễ gặp nó là tự nhiên mất điện liền.
(12)  Ngô Minh làm được vài ly, bắt đầu cười sật sật thì Trần Vàng Sao đến, chưa thấy mặt đã nghe tiếng, nói ua chầu chầu tui nghe ông viết tui trên báo Thanh niên, lo thắt ruột, không biết cha ni viết cái chi, té ra đọc xong sướng quá trời luôn.
Có những chuyện thoạt nghe rất không logic, song người Việt vẫn chấp nhận lối nói này:
 (13) Nó k ể một hôm ông trưởng đoàn nghi nó tằng tịu với vợ ông, định đuổi đi, chưa kịp mở mồm vợ ông đã vả cho một vả rụng hai cái răng cửa.
(14) Cuộc sống đã đổi thay, trí khôn đàn bà cũng đã thay đổi, họ biết lấy mấy ông giàu có nhờ trốn thuế nhờ tham nhũng phúc chưa kịp hưởng hoạ đã gần kề, hãi lắm.
Anh kể về cách làm báo Bóng đá trong mùa World cup:
(15) Bóng lăn được nửa trận đã tán xong cả thế trận, hết hiệp 2 biết kết quả tán thêm vài ý, viết vài câu kết thật có cánh coi như xong một bài. Nhược bằng kết thúc trận đấu có nhiều bất ngờ thì phải khôn ngoan xoay trở sao cho không phải viết lại mà vẫn đúng y như thế trận.
3.2. Phân loại khoa trương theo hình thức
Căn cứ vào hình thức có thể chia khoa trương thành mấy loại chính sau:
 3.2.1. Khoa trương trực tiếp
Khoa trương trực tiếp là lối nói khoa trương mà trong đó không sử dụng bất cứ hình thức tu từ nào, vì vậy nó còn được gọi là khoa trương thuần túy. Ví dụ:
(16) Nó nói, các ông đừng cản tôi, một là vâng theo lời Bác, hai là vâng theo lời vợ, kiên quyết không vâng theo lời mấy thằng nhà văn ba lăng nhăng các ông.
(17) Một ông họa sĩ ghi âm vợ nói chuyện với bồ, cứ đến giờ cơm lại bắt con cái bật lên cả nhà nghe cho vui. Cô vợ ăn không được, ngủ không được, hộc máu mồm suýt chết.
 (18) Vui nhất là anh Tô Nhuận Vĩ đến, cứ tưởng sau entry Bạn Văn 3 anh cạch mặt mình cho tới khi xuống lỗ hoá ra anh đến.
(19) Với nhiều người Liên Xô là nhất, Mỹ chỉ là cái đinh gỉ. Kuwait, Honduras còn vào được World cup mà Mỹ chẳng thấy khi nào ló mặt vào, đúng là con hổ giấy hi hi
3.2.2. Khoa trương gián tiếp
Là lối nói khoa trương trong đó phải sử dụng các biện pháp tu từ khác, vì vậy nó còn được gọi là khoa trương “dung hợp”. Có mấy loại chính sau:
  + Sử dụng so sánh tu từ có từ so sánh
(20) Vé khan hiếm đắt như sâm.
(21) Đến khi Bỉ gỡ hoà 3 đều mọi người vẫn tin Liên Xô sẽ thắng, dè đâu thua chung cuộc 4-3, mọi người nhìn nhau ngẩn ngơ, buồn hơn chấu cắn.
(22) Khoang máy lạnh người ta không cho hút thuốc lá, ba thằng đều ghiền nặng cả, rượu bia mà không có điếu thuốc chẳng khác nào đau ốm phải uống thuốc Bắc.
(23) Hễ nghe có khách, lãnh đạo Hội mặt xanh như đít nhái, cái mặt cười y chang cái mặt trâu ngửi l., tội lắm.
(24) Kinh nghiệm cho hay, ông nào lắm tiền nhiều của, có bao bì ngon lành, ra đường cua gái nhanh như chớp mắt thì về nhà càng ghen vợ dữ tợn.   
(25) Yêu vợ như ông nhà văn T. cũng gọi là xưa nay hiếm. Lấy nhau đã gần ba chục năm mà mỗi lần nhìn vợ mắt ông cứ đắm đuối như thôi miên thì phục quá.
(26) Đã đành vợ là cơm nguội- vợ là cơm nguội nhà ta. Nhưng là phở tái thằng cha láng giềng- cơm nguội để dành mấy chục năm chán lắm, ăn thì chả ăn nhưng hễ ai động đến thì lồng lên như sói.
(27) Nó là thằng thiên kinh vạn quyển, lại nghiện đọc báo như nghiện thuốc phiện, thành ra chuyện trên trời dưới biển thứ gì cũng biết một ít, hễ động đến là nói, lắm khi thật nhức đầu nhưng không có nó cũng buồn.
(28) Xưa nay đều vậy, phim trường nước ta thằng có tài thì xón tiền như đái dắt, thằng bất tài, giỏi múa mép thì ôm tiền cả mớ, quyết làm giàu trước khi làm phim
+ Sử dụng hoán dụ biểu thị khoa trương.  Ví dụ:
(29) Nhà có người đi Tây thì cả làng cả tổng đều biết
+ Sử dụng ẩn dụ (so sánh không có từ so sánh) biểu thị khoa trương.  Ví dụ:
(30) Lập tức chị gọi máy, nói này, thằng già kia bướm tao ngàn vàng khôn chuộc, một cái huy chương rởm của mày mà đòi đổi à, ngu thế.
Câu này có thể hiểu là: bướm tao đắt như (ngang với) ngàn vàng.
(31) Thằng Cún nói mới hiệp một sao bố bảo thua, anh nhăn nhó nói thua, con ơi thua, Brazil mạnh như trời làm sao thắng được nó. Đến khi Hà Lan thắng Brazil 2-1 anh nằm dạng chân tay giữa sàn nhà cười khà khà, nói tóm lại thằng Cún nhà tao vẫn thiên tài.
Câu trên có thể hiểu: thằng Cún nhà tao vẫn là một thiên tài
3.2. Phân loại khoa trương theo mức độ
3.2.1.  Khoa tương ở mức độ thấp
Là cách nói quá đi so với cái có thật trong thực tế. Sự cường điệu tuy có thể nhân lên tới hàng trăm hàng nghìn hàng vạn lần, nhưng vẫn chưa đến mức phi lí, vẫn chấp nhận được. Chẳng hạn: vô cùng vĩ đại, hết sức khó khăn, trăm công nghìn việc, (làm) một loáng là xong, trong nháy mắt, ba chân bốn cẳng. Ví dụ:
(32) Đàn bà cô nào máu lắm cũng chỉ yêu được một lúc năm bảy anh là cùng, đa số chỉ chăm chỉ về nhà ăn cơm, thi thoảng mới tạt ngang kiếm bát phở rồi lại ba chân bốn cẳng chạy về nhà ăn cơm hay cho cơm ăn. Thế thôi.
 (33) Nước mình chủ yếu làm nghề nông, dân quê ai cũng mê có con trai, sức dài vai rộng gánh vác việc nhà không nói làm gì, dân phố cũng thích có con trai, lắm kẻ vừa đẻ đứa con gái đã lo phát cuồng, tìm hết sách nọ sách kia, thuốc này thuộc nọ, cứ làm như không có con trai thì tan cửa sập nhà.
(34) Mấy ông bà nhà văn, viết sách báo thì một mực nói không nên trọng nam khinh nữ, trai gái gì cũng là con, con nào ngoan hiền, giỏi giang đều quí cả, nhưng nếu đẻ rặt con gái thì mặt mày ỉu xìu, thở vô thở ra như sắp vong gia bại sản không bằng.
3.2.2. Khoa trương ở mức độ cao
Khoa trương ở mức độ cao là cách nói nói quá sự thật mmột cách quá đáng, đến độ phi lí không thể tin được. Chẳng hạn: không cánh mà bay),  một bước lên giời), một chữ bẻ đôi cũng không biết, một ngày dài hơn thế kỉ, ngàn cân treo sợi tóc, ba đ ầu sáu tay. Ví dụ:
(35) Mình nghĩ mãi không ra làm sao một lúc có thể làm được môn nghệ thuật cao sang kia, trong khi một nốt nhạc bẻ đôi cũng không biết.
 (36) Nó ngồi ngâm, nhìn giàn thiên lí tuyệt hảo của vợ đang phơi ra mà không làm gì được, tức muốn chết. Nó than, người ta nói một ngày tù nghìn thu ở ngoài, mình thì một phút ngâm hạ bộ nghìn thu ở ngoài, khổ ơi là khổ.
(37) Ông Tường nước lọc vào lời cũng ra, lại toàn lời vàng ngọc.
(38) Tuổi lấy chồng của con gái ngày mỗi cao, xưa quá hai mươi đã sợ ế chồng lo sốt vó, nay nhiều cô ba mươi tuổi vẫn nhởn nhơ như tuổi đang xuân, chưa đến bốn mươi chưa lo ế.
3.3.3. Khoa trương ở mức độ cực cấp
(39) Xưa Ái Vân nổi tiếng đẹp nhất nước hát hay đóng phim Chị Nhung đẹp như tiên sa coi như một siêu sao. Tụi mình chỉ dám đứng ngước lên ngưỡng mộ không khi nào dám nghĩ sẽ được gặp Ái Vân một lần.
(40) Biết là anh Sách quá rõ hoàn cảnh của mình, đến hay không đến anh chẳng trách nhưng vẫn ân hận vô cùng.
(41) Mình nghe Thanh Thảo kể tên các danh thủ nước ngoài dễ dàng như lấy từ túi áo ra nể phục anh vô cùng.
(42) Có những khi giữa nghệ thuật và chơi ngông chỉ cách nhau một sợi tóc, người hám chơi ngông nhân danh nghệ thuật  bày trò thiên thối không nói làm gì, kẻ không bíêt cũng a dua, bày hết trò này sang trò khác vô cùng rởm đời.
(43) Tất nhiên thời nào gái đẹp, gái nổi tiếng đều hot cả, thời bao cấp cũng thế, nhưng thời này gái mậu dịch được trọng vọng nhất, hầu như họ không có đối thủ trong tình trường.
3.3.4. Khoa trương ở mức độ huyễn tưởng
Là khoa trương về những chuyện không có thật hoàn toàn do tác giả tưởng tượng ra
(44) Hồi đó mình biết mê bóng đá rồi nhưng chẳng biết tí gì bóng đá thế giới, có nghe nói đến bóng đá Brazin, đến ông Pele như nghe như chuyện trên trời, nói thật cũng chẳng mấy quan tâm,
(45) Cũng như anh Sơn ( Trịnh công Sơn), anh Tường không biết cơ man các em xinh đẹp mê đắm, rốt cuộc cũng chỉ trăng gió vu vơ thôi, chẳng đâu vào đâu.
(46) Về đến nhà thấy nhẹ cả người, y chang mình vừa bị người ngoài hành tinh bắt cóc vừa thả cho về.
       (Còn nữa, kì sau đăng tiếp)

                  Nguyễn Ngọc Kiên

TÀI LIỆU THAM KHẢO

1. Cù Đình Tú (2007), Phong cách học và đặc điểm tu từ tiếng Việt, Nxb Giaó dục.
2. Đào Thản (1990), Lối nói phóng đại trong tiếng Việt, Tạp chí Ngôn ngữ.
3. Đinh Trọng Lạc (2005), Phương tiện và biện pháp tu từ tiếng Việt, Nxb Giaó dục.
4. Đinh Trọng Lạc, Nguyễn Thái Hòa (2006), Phong cách học tiếng Việt, Nxb   Giaó dục.
5. Hữu Đạt (2001), Phong cách học tiếng Việt hiện đại, Nxb Đại học Quốc gia Hà Nội.
6. Nguyễn như Ý (2002), Từ điển giải thích thuật ngữ ngôn ngữ học, Nxb Đại học Quốc gia Hà Nội.
7. Viện Ngôn ngữ học, Từ điển Anh Việt, NXB Khoa học Xã hội

NGUỒN TƯ LIỆU TRÍCH DẪN

Nguyễn Quang Lập, (2009), Kí ức vụn, Nxb Hội nhà văn
Nguyễn Quang Lập, (2011), Chuyện đời vớ vẩn, Nxb Văn học
Nguyễn Quang Lập, (2011), Bạn văn, Nxb Trẻ

KÌ SAU ĐÓN ĐỌC

2) Các phương tiện tu từ và biện pháp tu từ biểu thị khoa trương trong khẩu văn của Nguyễn Quang Lập
3) Sử dụng thành ngữ khoa trương trong khẩu văn của Nguyễn Quang Lập


READ MORE - LỐI NÓI KHOA TRƯƠNG TRONG KHẨU VĂN CỦA NGUYỄN QUANG LẬP - Nguyễn Ngọc Kiên