TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Tuesday, August 23, 2016
KHI NGƯỜI VỀ - Thơ Nguyễn Đức Kim Long
Tác giả Nguyễn Đức Kim Long
KHI NGƯỜI VỀ
(Cho người con gái Tôn Nữ)
Cánh chim chiều ôm tình trôi mù biệt
Ta đứng trông theo sương khói đọng buồn
Khi người về có nghe hồn nuối tiếc
Một thoáng nhìn nhau vạn thủa còn thương.
Có phải bây giờ ngày xưa quên bỏ
Tuổi ấu thơ xanh trở giấc bập bùng
Nghe kỷ niệm vương trên từng ngọn cỏ
Qua gót chân người xa xót chờ mong.
Rồi mai sau dòng sông mờ vạn lối
Biết nẽo nào ta đứng đợi chờ ta
Đỉnh núi u trầm buông cười tiếng hát
Tiếng hát nào vọng chùng mải miết trôi xa.
Khi người về nghe mây sầu lãng đãng
Với vô cùng âm hưởng của thương yêu
Ta cất bước trong bóng chiều cuồng loạn
Réo gọi tên người lá cỏ trùng phiêu.
Nguyễn Đức Kim Long
Huế, 1974
ĐỌC "BỖNG NHỚ", THƠ NGUYỄN ĐỨC KIM LONG - Bình thơ của Châu Thạch
Nhà bình thơ Châu Thạch
ĐỌC “BỖNG NHỚ”, THƠ NGUYỄN ĐỨC KIM LONG
Châu Thạch
Tôi biết tác giả Nguyễn Đức Kim Long lần đầu
tiên qua bài thơ “Bỗng Nhớ” đăng trên trang web Văn Nghệ Quảng Trị do anh Phú
Đoàn gắn thẻ trên trang Facebook của tôi. Đọc xong bài thơ tôi ngồi ngẩn ngơ
vừa để cho những cảm nhận thấm thía vào lòng vừa cố tìm một dòng chữ diễn đạt
đại ý cảm nhận của mình. Khó quá, không tìm ra câu nào vừa ý cả. Có bao giờ quý
vị đi trên con đường mùa thu có mưa bay lất phất, có lá rụng đầy chân và có
tiếng chuông báo tử vang lên từ một nhà thờ đâu đó? Có lẽ tâm trạng ai trong
lúc nầy cũng buồn. Nhưng nếu quý vị thưởng thức cảnh kia trên một bức tranh?
chắc là thú vị vì đẹp vô cùng. Vâng, cả hai tâm trạng ấy đang xảy ra trong tôi
khi đọc bài thơ “Bỗng Nhớ” Vì sao thế? Xin hãy lần lượt đi vào từng vế một của
bài thơ:
Buổi sáng em đến záo đường
Mưa bay qua bàn tay tôi
Con đường lá vàng và zó
Cõi nào như cõi xa xôi
Mưa bay qua bàn tay tôi
Con đường lá vàng và zó
Cõi nào như cõi xa xôi
Con đường có mưa bay, có lá vàng thì rõ ràng đây
là buổi sáng mùa thu. Nếu vẽ một bức tranh có bóng em đi, có giáo đường, có mưa
bay, có lá vàng thì bức tranh ấy bình an và nên thơ biết bao. Nhưng câu thơ thứ
tư vụt biến hóa bức tranh thành ra trong mộng. Câu thơ “Cõi nào như cõi xa
xôi”làm hụt hẫng mọi niềm vui, biến ta như người nằm mộng trong đêm, đau thắt
lòng trong mộng vì thấy em đó nhưng em như là sương khói. Vế thơ đầu tiên dìm
ngay ta vào trong cõi mơ, cho ta cái khoái lạc của sự thanh thoát vì có mùa
thu, có giáo đường nhưng cũng khiến lòng ta mang niềm đau ray rứt khi chỉ được
nhìn thấy bóng em gần mà với tay không tới được. Câu thơ “Mưa bay qua bàn tay
tôi” là một tứ thơ hay tuyệt vì hình ảnh mưa bay mà lọt qua bàn tay nói lên tất
cả sự phù du, sự vô thường của cuộc đời. Một ngàn câu thơ nói về mưa bay ướt
tóc, ướt đầu, ướt môi, ướt áo nhưng chỉ câu thơ nầy nói “mưa bay qua bàn tay
tôi”. Câu thơ thật bình thường nhưng nó tự nhiên khuấy động tâm hồn vì nó khiến
cho lòng ta cảm như buồn rười rượi mà không biết do đâu.
Qua vế thơ thứ hai tác giả mới thổ lộ nỗi buồn
thật sự:
Buổi sáng em đến záo đường
Tiếng chuông nge buồn não nuột
Bước em từng bước ngại ngùng
Vọng chùng xuống đời zá buốt
Tiếng chuông nge buồn não nuột
Bước em từng bước ngại ngùng
Vọng chùng xuống đời zá buốt
Không hiểu vì sao em đến giáo đường mà “từng
bước ngại ngùng”. Có lẽ tình yêu bị ngăn trở nên nàng ngại gặp nhau tại đó, hoặc
là nàng cảm thấy tội lỗi vì lỡ yêu con người ngoại đạo. Cái tâm trạng đau buồn
đó của người con gái hay của người làm thơ hay của cả hai người không ai biết
được. Tuy nhiên ta thấy nỗi sầu loang ra trong tiếng chuông rồi vọng xuống cuộc
đời giá buốt và khiến bước chân em bước ngại ngùng thì phải gọi là một nỗi buồn
tê tái. Vế thơ thứ nhất cho ta thấy nỗi buồn chỉ là ảo ảnh, vế thơ thứ hai cho
ta thấy nỗi buồn đã trở thành hiện thực, trùm lên không gian, nhập vào lòng
người, làm chùng bước chân, chùng cuộc đời trong giá buốt. Tất cả nghệ thuật
sáng tác đó làm cho ta cảm nhận hết sự thiêng liêng ở nơi thờ phượng như làm
buốt thêm nỗi đau chất chứa trong hồn. Tuy nhiên cũng làm ta thấy được nỗi đau
đó có trong tâm hồn trắng trong và tinh khiết.
Vế thơ thứ ba là tiếng than rất nhẹ, rất nhẹ
nhưng thật xót xa:
Buổi sáng em đến záo đường
Mắt buồn nhìn đời thánh thiện
Em ơi có fải là
Một đời tôi bỏ quên xa
Mắt buồn nhìn đời thánh thiện
Em ơi có fải là
Một đời tôi bỏ quên xa
Vì sao tôi nói xót xa? Xót xa vì hình ảnh em đến
giáo đường cũng là hình ảnh “em hiền như Ma Soeur” với đôi mắt “nhìn đời thánh
thiện”. Vậy mà em buồn. Tất nhiên đời thấy nỗi buồn của em thì xót xa hơn trăm
nỗi buồn nhân thế. Tác giả không cần than khóc, chỉ cần nói “em đến giáo đường”
và em “nhìn đời thánh thiện” thì ai mà không cảm nhận được hết nỗi buồn trong
mắt của em. Thơ hay ở chỗ lời nhẹ nhàng mà nói lên hết tâm hồn sâu thẳm, ý sâu
xa mà tứ thật đơn sơ. Câu thơ “Em ơi có phải là/ một đời tôi bỏ quên xa” hỏi mà
như không hỏi, lững lờ hờ hững như bất cần nhưng lại đem đến nỗi buồn thê
thiết. Đó là tất cả hình ảnh buông tay và nhịn nhục, chấp nhận sự chia ly để bỏ
quên nhau một đời.
Và cuối cùng lại giáo đường, lại mưa bay qua tay
để tác giả nhận mình tội lỗi nhưng không phải tội lỗi với Chúa mà tội lỗi vì
suốt đời không quên được em:
Buổi sáng em đến záo đường
Mưa bay qua bàn tay tôi
Nhìn theo thấy mình tội lỗi
Vẫn còn thương nhớ một đời
Mưa bay qua bàn tay tôi
Nhìn theo thấy mình tội lỗi
Vẫn còn thương nhớ một đời
Hình ảnh em đến giáo đường và hình ảnh nước mưa
trôi qua bàn tay một lần nữa làm đậm bức tranh buồn. Mối tình không còn chi
nữa. Nhà thơ nhận sự thương nhớ của mình là tội lỗi. Đó là một ý niệm lạ làm
cho ý thơ sâu sắc. Yêu và nhớ với người đời là lẽ thường tình, không ai kết
tội. Trong Thiên Chúa, một nửa của mình là do Chúa định, nên yêu và nhớ không
phải một nửa của mình tất nhiên là tội lỗi. Tuy thế cảm nhận trong tôi là tác
giả thấy mình tội lỗi với em. Cái tội lỗi đó đời không bắt tội, em không bắt
tội và có lẽ Chúa cũng không bắt tội, chỉ có sự bén nhạy trong tâm hồn tác giả
khiến tự mình kết tội cho mình. Cái tội lỗi nầy chỉ cảm nhận qua thơ mà khó có
lời giải thích , chỉ có thể định nghĩa là cái tội “yêu”, tội “nhớ” và tội
“thương”
Bài thơ “Bỗng Nhớ” bềnh bồng, sâu thẳm, buồn nên
thánh. Bài thơ có cái hay thật khó diễn thành lời. Tôi đã viết như thế trong
phần bình luận dưới bài thơ đăng trên facebook vì thật sự bài thơ đã cho tôi
những phút giây vừa mơ và vừa tỉnh. Mơ là vì hình ảnh mùa thu, bóng dáng người
con gái trên con đường lá rụng đến giáo đường quá đẹp. Tất cả những hình ảnh
đều vẽ ước lệ, thấy như là mình đang đi trong mộng. Tỉnh là vì niềm đau của
tình yêu hằn sâu và bền bỉ trong lòng tác giả. Tiếng rên của người đau nhẹ như
tiếng tơ đồng nhưng nó ngân lạnh buốt trong không gian và lắng sâu trong
lòng mãi mãi khôn nguôi.
BỖNG NHỚ
Buổi sáng em đến záo đường
Mưa bay qua bàn tay tôi
Con đường lá vàng và zó
Cõi nào như cõi xa xôi
Buổi sáng em đến záo đường
Tiếng chuông nge buồn não nuột
Bước em từng bước ngại ngùng
Vọng chùng xuống đời zá buốt
Buổi sáng em đến záo đường
Mắt buồn nhìn đời thánh thiện
Em ơi có fải là
Một đời tôi bỏ quên xa
Buổi sáng em đến záo đường
Mưa bay qua bàn tay tôi
Nhìn theo thấy mình tội lỗi
Vẫn còn thương nhớ một đời
Nguyễn Đức Kim Long
Huế, 1974
Buổi sáng em đến záo đường
Mưa bay qua bàn tay tôi
Con đường lá vàng và zó
Cõi nào như cõi xa xôi
Buổi sáng em đến záo đường
Tiếng chuông nge buồn não nuột
Bước em từng bước ngại ngùng
Vọng chùng xuống đời zá buốt
Buổi sáng em đến záo đường
Mắt buồn nhìn đời thánh thiện
Em ơi có fải là
Một đời tôi bỏ quên xa
Buổi sáng em đến záo đường
Mưa bay qua bàn tay tôi
Nhìn theo thấy mình tội lỗi
Vẫn còn thương nhớ một đời
Nguyễn Đức Kim Long
Huế, 1974
Nhãn:
bình thơ,
Châu Thạch,
Nguyễn Đức Kim long
CHÙM THƠ VỀ MÙA THU - Đặng Xuân Xuyến
THU SỚM
Em hỡi! Mùa thu đã đến
chưa?
Có nghe se lạnh gió chuyển
mùa?
Có nghe thoang thoảng thơm cốm
mới?
Có thấy nhà bên rúc rích
cười?
Em nhỉ. Mùa thu đến thật rồi
Sương chiều bảng lảng rắc muôn nơi
Diều ai dìu dặt chòng chành nắng
Vắt vẻo em cười. Ơ... đã thu.
Làng Đá, Hưng Yên 18.09.2015
Đặng Xuân Xuyến
HƯƠNG THU
Ô kìa chiều
Ai thả nắng vương cây
Tóc rối ai bay
Mòn ai đuôi mắt
Điệu lý buông lơi tính tang khoan nhặt
Da diết bổng trầm xao xác sông xưa
Ta hỏi chiều
Thu đã về chưa
Mà lá vàng rơi khẽ nghiêng thật nhẹ
Mà gió mơn man vuốt ve thật khẽ
Biêng biếc trời chiều
Man mát hương sen.
Ta hỏi chiều
Sao rất đỗi thân quen
Tí tách bếp ai dẻo thơm cốm mới
Câu lý giao duyên ngập ngừng bối rối
Bồng bềnh người ơi
Mây tím lưng trời.
Hà Nội, chiều 07 tháng 08 năm 2014
Đặng Xuân Xuyến
.
CHIỀU THU
Bảng lảng chiều
Em thẩn thơ nhặt nắng
Tiếng chim kêu lảnh lót sau vườn
Chiếc lá mỏng cuộn mình rơi khẽ
Gió liu riu
Run rẩy khóm cúc vàng
Ngơ ngác nắng
Em thẩn thơ nhặt nắng
Hoa cúc vàng se sẽ trổ bông.
Hà Nội, đêm 12 tháng 09 năm 2013
Đặng Xuân Xuyến
BÀI THƠ CHO NGƯỜI TÌNH LỠ - Thơ Hoàng Yên Lynh
Nhà thơ Hoàng Yên Lynh
BÀI THƠ CHO NGƯỜI TÌNH LỠ
* Gửi Nh
Một thời văn khoa.
Ta về em cúi đầu lặng lẽ
Cứ tưởng lệ mừng đẫm đôi vai
Từ ta gác kiếm đời chiến bại
Thua cả ở đời cả tương lai.
Rồi cũng một ngày về cố xứ
Em buồn hiu quạnh đứng bên sông
Thuyền tình dang dỡ đời cô phụ
Không mưa mà trĩu nặng tơ lòng .
Em thời áo trắng bờ vai nhỏ
Giảng đường em kết mộng thành thơ
Ta đứng ngu ngơ chiều phố thị
Chờ em ta tập viết tình thơ .
Bỏ lại ngày xưa bỏ phố phường
Núi rừng ta bạc áo tha phương
Nhớ ai gom góp từng kỷ niệm
Trọn vần cung nhớ ngập cung thương.
Bài thơ ta viết riêng mình nhớ
Mong ai ước nguyện trọn tơ lòng
Về đây em đã sầu chiếc bóng
Nước đã qua cầu tóc đã phai.
Thời gian nhấn chìm câu ước thệ
Mấy ai trọn vẹn chuyến xe đời
Có trách gì nhau đời dâu bể
Ta về lặng lẽ cả hai ta
Cứ tưởng lệ mừng đẫm đôi vai
Từ ta gác kiếm đời chiến bại
Thua cả ở đời cả tương lai.
Rồi cũng một ngày về cố xứ
Em buồn hiu quạnh đứng bên sông
Thuyền tình dang dỡ đời cô phụ
Không mưa mà trĩu nặng tơ lòng .
Em thời áo trắng bờ vai nhỏ
Giảng đường em kết mộng thành thơ
Ta đứng ngu ngơ chiều phố thị
Chờ em ta tập viết tình thơ .
Bỏ lại ngày xưa bỏ phố phường
Núi rừng ta bạc áo tha phương
Nhớ ai gom góp từng kỷ niệm
Trọn vần cung nhớ ngập cung thương.
Bài thơ ta viết riêng mình nhớ
Mong ai ước nguyện trọn tơ lòng
Về đây em đã sầu chiếc bóng
Nước đã qua cầu tóc đã phai.
Thời gian nhấn chìm câu ước thệ
Mấy ai trọn vẹn chuyến xe đời
Có trách gì nhau đời dâu bể
Ta về lặng lẽ cả hai ta
Hoàng
Yên Lynh
CHÙM THƠ HỒNG TÂM
Tác giả Hồng Tâm
CON CỦA MẸ
Con là lẽ sống niềm vui
Mẹ mong con khoẻ cười tươi mỗi ngày
Bên nhau nắm chặt bàn tay
Dìu nhau qua hết tháng ngày nhé con
Mẹ mong con khoẻ cười tươi mỗi ngày
Bên nhau nắm chặt bàn tay
Dìu nhau qua hết tháng ngày nhé con
Dù cho thân mẹ héo hon
Cố nâng niu gót chân son ngọc ngà
Thương con không dám la cà
Ru quên ngày tháng khóc oà khổ đau
Cố nâng niu gót chân son ngọc ngà
Thương con không dám la cà
Ru quên ngày tháng khóc oà khổ đau
Thương con cầu phép nhiệm mầu
Thuốc tiên chữa hết cơn đau trong người
Cho con thấy rõ mặt trời
Và nhìn cuộc sống đẹp tươi muôn loài
Thuốc tiên chữa hết cơn đau trong người
Cho con thấy rõ mặt trời
Và nhìn cuộc sống đẹp tươi muôn loài
Để con thấy đàn chim bay
Và quen hơi ấm bàn tay mẹ cầm
Để con nghe tiếng thì thầm
Tiếng reo của hạt nảy mầm thành cây
Và quen hơi ấm bàn tay mẹ cầm
Để con nghe tiếng thì thầm
Tiếng reo của hạt nảy mầm thành cây
17/08/2016
ĂN NĂN
Bước vào ngưỡng cửa bốn mươi
Thời gian in dấu phai phôi sắc tàn
Bốn mươi. Đôi mắt mơ màng
Gieo con chữ làm hành trang cuộc đời
Thời gian in dấu phai phôi sắc tàn
Bốn mươi. Đôi mắt mơ màng
Gieo con chữ làm hành trang cuộc đời
Sống gần phân nửa đời người
Trải qua ác mộng cuộc chơi ái tình
Soi gương soi lại bóng mình
Nhận ra khuyết điểm trái tim khô cằn
Trải qua ác mộng cuộc chơi ái tình
Soi gương soi lại bóng mình
Nhận ra khuyết điểm trái tim khô cằn
Trải lòng thả giọt ăn năn
Từ tâm sám hối chờ ân huệ người
Tĩnh tâm nở đoá hoa cười
Mở lòng chào đón những người dễ thương
Từ tâm sám hối chờ ân huệ người
Tĩnh tâm nở đoá hoa cười
Mở lòng chào đón những người dễ thương
22/08/2016
Hồng Tâm
Hồng Tâm
Subscribe to:
Posts (Atom)