Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, December 14, 2012

BÓNG ĐỔ ... NGÃ VỀ - thơ Vĩnh Thuyên




Và một lần vô tình em đốt
Ngỡ thành tro lại hoá thành thơ
Chiều vắng em lang thang khắp phố
Phố không đèn bóng đổ ... nơi đâu?

Anh muốn đổi những điều bất hạnh
Trời cho em anh sẽ dỗ dành
Nhóm thành lửa sưởi đông bớt lạnh
Cây lìa cành lá khóc vu vơ

Thơ anh viết ai mua đâu bán
Nét nhạt nhoà chữ ngả câu nghiêng
Ngã nào về ... mắt sâu đêm cạn
Mấy đông rồi mình chẳng gặp nhau
VĨNH THUYÊN

duongvinhthuyen@gmail.com
READ MORE - BÓNG ĐỔ ... NGÃ VỀ - thơ Vĩnh Thuyên

Kha Tiệm Ly – BÀI PHÚ TẶNG VỢ

Tác giả KHA TIỆM LY



Có chồng cho đáng tấm chồng,
Uổng công trang điểm má hồng răng đen.

Thương ôi!

Mang hình liễu đổi cùng cuộc truân chuyên,
Đem má phấn thách với đời lam lũ!
Không thẳng hướng leo để bám vào cội bách, cội tùng,
Lại chệch hướng bò nhè len nhằm cỏ hôi, cỏ cú!

Thương cho hiền nội,

Nhà chồng nặng gánh nên mỏi rụi hai vai,
Đàn con dễ nuôi mà ê rần đầu vú!
Chiếc áo  thô nào chỉ có bâu sờn,
Bầu sữa héo đâu riêng gì con bú! (!)
Ngày ngày cơm cơm, áo áo đã dập vùi cái tuổi thanh xuân,
Năm năm uống uống ăn ăn, làm bóp nát một thời hoa nụ!
Gánh gồng sớm tối, da đen thui nhìn tưởng ông lò,
Bươn bả quanh năm, mặt nhăn nhíu tưởng đâu bà cụ!
Nhằm gặp thằng chồng nhếch nhác, nên tháng năm đành chịu má môi phai,
Trót sinh đám trẻ dại khờ, mà ngày tối quản chi sương nắng phủ!
Ở nhà rách, mặc thây cùng kèo cột liêu xiêu,
Hứng mưa nam, kệ xác với cơn ho lụ khụ!
Thiếu li- pít nên da dẻ xanh dờn như thể chàng hiu,
Chẳng  prô- tên mà hình vóc ốm tong khác chi cá hố!
Vì vướng tình con mà hình hạc gầy mòn,
Bởi nặng nghĩa chồng mà  xương mai héo rũ!
Bước chân chẳng nghỉ dù cho đường phố đèn lên,
Giọng rao vẫn buồn thoảng như rừng khuya gió hú!

Có điều,

Ngó tới ngó lui mà tủi, vì không bì bằng đàn chị đàn em,
Suy đi nghĩ lại thêm buồn, bởi chẳng sánh được nhà cô nhà chú!

Mặc dù,

Sợ đàn lạc điệu, đành lâu lâu đem khảy đôi lần,
Quen dạ mắn con, nên thoảng thoảng cứ lòi một trự!


Bởi vậy,

Chủ nợ bạc nằm bạc đứng, lố nhố đầy nhà,
Đàn con đứa thấp đứa cao, tròm trèm nửa lố!

Chỉ vì,

Tay bà Nguyệt làm rối tơ duyên.
Đầu thằng chồng chứa đầy đậu hủ:
Văn viết đọc nực mũi đồ ôi,
Thơ làm nghe khẳm mùi dưa khú!
Ôm bụng đói, mà không chịu quăng cái sỉ, cái liêm,
Ở nhà tranh, lại chẳng thèm làm móng diều, mỏ cú!
Trăm điều chẳng chọn, mà mót bòn ba mớ sỉ sỉ liêm liêm,
Khối sự đều hay, lại quơ quào mấy câu thơ thơ phú phú! 

Đâu có biết,

Vạn ngày giữ lòng sĩ khí, chẳng bằng nửa giờ con đĩ ngửa mông,
Một đời làm kẻ thanh liêm, khôn sánh một bận hoa khôi phạch vú!

Thà rằng lấy củ khoai củ sắn, lột nó mà ăn, còn có lúc no đầy,
Chẳng hơn rớ thằng sỉ thằng liêm, cho họ chẳng thèm, lại thường khi đói rũ!

Nhìn kia!

Mặt thằng liêm lép xẹp, ốm tỏng ốm teo ,
Trôn con đĩ no tròn, mập ù mập ú!

Sực nhớ câu,

Biết nhàn thì nhàn,
Biết đủ thì đủ!
Có ai ba họ nghèo hèn?
Mấy ai ba đời giàu sụ?
Vi phú bất nhơn,
Vi nhơn bất phú!
Thà ăn rau mà lỗ đit thông hơi,
Hơn ăn thịt mà cái đầu nung mủ!
Khi nhắm mắt, bao của tiền cũng để lại thế gian,
Phút xuôi tay, chỉ hồn xác được mang về âm phủ!
Diêm vương nào kị đứa dái nát cu đen,
Quỉ sứ đâu tè thằng mặt to bụng bự!                                         

Mình ơi!

Bởi anh cứ lây nhây mà việt vị cả đời,
Vậy em chớ cù cưa hãy phạt đền một cú!

KHA TIỆM LY
khatiemly@gmail.com

Nguồn: Tuyển thơ ĐẤT ĐỨNG 3, NHIỀU TÁC GIẢ, NXB Hội Nhà Văn, do nhà thơ VĨNH THUYÊN - một thành viên trong Ban Quản Trị trang web ĐẤT ĐỨNG (www.dadung.com)  - gởi tặng VNQT.


READ MORE - Kha Tiệm Ly – BÀI PHÚ TẶNG VỢ

Hoàng Yên Linh - ĐÔNG HÀ MỘT CHÚT TÌNH RIÊNG



Đông Hà ơi!
Con sông quê vẫn tràn nỗi nhớ
Tôi gọi mãi con đò
Ai đưa tôi bên ni qua bên nớ
Nối đôi bờ hai bến đò xưa.

Em lấy chồng
Thời gian qua đã bao mùa sương nắng
Trong bến đời
Có bến nào bến đục bến trong.

Tôi lỡ hẹn rồi đời bão tố mưa giông
Mà con sông xưa vẫn chảy xuôi dòng
Bên lở bên bồi chạnh lòng người trở lại.

Bến xưa đò nối đôi bờ
Tôi về ngóng đợi ngóng chờ mình tôi
Đò ơi tôi gọi đò ơi
Sông xưa bến cũ lẽ loi tôi về ...

Tôi đã già tóc đã úa màu phai
Vẫn ươm mơ một mái tóc thề
Ngỡ đôi ta như thời vụng dại
Ghép lời yêu sao vẫn mãi chưa tròn

Tôi tìm về bên phố lạ người đông
Bạn bè xưa đã ngàn trùng khuất bóng
Con phố xưa liêu xiêu người trở lại
Nhớ một thời áo trắng tóc ai bay.

À ơi  khúc hát à ơi
Thương ai mắt biếc môi cười nón nghiêng
Biết rằng thôi chẳng là duyên
Cũng xin giữ lại tình riêng ... Cuối đời.

Đông Hà ơi tôi lại ra đi ...


HOÀNG YÊN LYNH
hoangmylinh@live.com
READ MORE - Hoàng Yên Linh - ĐÔNG HÀ MỘT CHÚT TÌNH RIÊNG

CHÙM THƠ XƯỚNG HỌA DU LỊCH CPC - Võ Làng Trâm và thi hữu


                    
 Tác giả ở cửa khẩu Mộc Bài Tây Ninh

  
THĂM CAMPUCHIA

Thong thả về hưu được rủ đi
Tham quan xứ bạn thú hơn gì!
Phnom Penh đài * mới tình luôn nhớ
Siem Reap đền ** xưa sử mãi ghi
Phố thị lên đời - đua đổi mốt
Nông thôn an phận - chẳng ham chi ***
Dẫu rằng công nghiệp còn manh mún
Đất nước hồi sinh quả diệu kì!

                       Phnom Penh, 9/12/2012
                              Võ Làng Trâm

* Tượng đài hừu nghị VN-CPC  ghi ơn quân tình nguyện VN đã hy sinh giúp bạn tránh họa diệt chủng Pôn Pốt
** Đền Angkor Wat , Angkor Thom. . .
*** Dân quê CPC sống kham khổ với nghề nông lạc hậu, họ quan niệm sống thoát nạn diệt chủng là sướng rồi không mơ ước gì hơn (theo hướng dẫn viên)
  

Các bài họa:

MỘT CHUYẾN ĐI

Thú vị làm sao, một chuyến đi 
Chẳng còn mơ tưởng, ước ao gì
Đền đài tĩnh mặc, thời gian khắc
Di tích bi hùng, sử sách ghi
Diệt chủng đồng bào? - đâu thấy nữa
Cáp duồn bè bạn?- chẳng còn chi!
Qua bao biến cố đầy bi đát
Cuộc sống hôm nay đẹp lạ kỳ!

                                       Sông Thu


MỘT LẦN ĐI

Làng Trâm vinh hạnh có lần đi
Nước bạn kề ta thích những gì?
Chụp ảnh đền đài luôn khắc nhớ
Quay phim cảnh vật mãi lưu ghi
Nông thôn vất vả còn nghèo lắm
Phố xá giàu sang chẳng thiếu chi
Diệt chủng qua rồi nay đổi mới
Khmer đứng dậy quả thần kì!

                               12-12-2012
                               Hoàng Từ


NON SÔNG GẤM VÓC

Thế giới vòng quanh rất thích đi
Tuy nhiên ngẫm lại chẳng mê gì
Quê cha biển rộng lòng yêu mến
Đất mẹ sông dài dạ khắc ghi
Đà Lạt đồi xanh-luôn tưởng mãi
Phnom Penh đền xám-có mong chi !
Xin mời bạn hữu cùng thăm viếng
Non nước Việt Nam đẹp diễm kỳ !  

                                    Như Thu


THĂM CHO BIẾT

Ai ơi xuất ngoại gắng mà đi
Chùa Tháp, Xứ Ta xem khác gì
Diệt chủng giết người bia miệng nhắc
Sinh tồn cứu nước tượng đài ghi
Phố sang, chùa rộng, xem vui đấy
Quê đói, lều hoang, thấy buồn chi !
Nông nghiệp thô sơ, hàng ngoại nhập
Tự cường kinh tế mới ly kỳ. 
                                      
                                         Người Nay



CHƯA ĐẾN CAMPUCHIA

Nghe huynh kể lại muốn cùng đi
Để thấy Ang Kor có những gì
Điện,Tháp lưu truyền muôn vạn thủa
Đền,Chùa dấu ấn mãi còn ghi.
Ngày xưa xứ ấy nhiều di tích
Đến tận bây giờ đã biết chi.
Rất đẹp nhiều người lưu kỷ niệm
Còn mình chửa biết cũng hơi kỳ.

                             Lương Thế Hùng

VÕ LÀNG TRÂM biên tập

READ MORE - CHÙM THƠ XƯỚNG HỌA DU LỊCH CPC - Võ Làng Trâm và thi hữu

DA DIẾT QUÊ NHÀ ... - Phạm Xuân Dũng


          (Nhân đọc tập thơ "Chiêm bái quê nhà" của Trần Bình)

Nhà thơ TRẦN BÌNH đọc thơ tại buổi ra mắt tập thơ CHIÊM BÁI QUÊ NHÀ của anh.
                            
       Mấy năm trước, một sự kiện gây tiếng vang trong làng văn nghệ Quảng Trị khi phu nhân nhà thơ Trần Bình có một quyết định mang tính đột phá: thịt một con heo gần bốn mươi cân sau bao ngày rau cám để tài trợ chính cho tiệc thơ chồng ngay tại quê nhà làng An Nhã, xã Do An, huyện Do Linh.   
                 
      Giữa thế kỷ 21 trong tình cảnh suy thoái kinh tế toàn cầu, gạo châu củi quế, lạm phát thơ, lại có một người vợ quê chịu thương chịu khó dũng cảm hiến tặng cả một gia tài không nhỏ cho một cuộc chơi mà thiên hạ cho là phù phiếm khiến nhiều người choáng váng và phát ngộ khi nhìn nhận lại thi ca. Nhà báo Lê Đức Dục bình luận sự kiện văn nghệ này bằng giọng hài hước, hân hoan pha chút ngậm ngùi: "Tôi cũng là người làm thơ, đăng tải nhiều nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người vợ Trần Bình dám đem heo đãi  thơ. Giá như ngày trước, tôi cũng được vợ tôi tặng cho một đùi gà vì thành tích làm thơ thì chắc bây giờ tôi đã là một nhà thơ thành đạt. Điều đáng nói ở đây, tôi nhấn mạnh, chưa phải là thơ mà là cách ứng xử với thơ!" Quả thật, tiệc thơ Trần Bình đã thu hút nhiều bạn bè, anh em văn nghệ trong và ngoài tỉnh. Còn ở quê nhà thi sĩ, vốn quan niệm truyền thống thường tình thịt heo là để việc làng thì từ đây đã có thêm một ý nghĩa khác: việc thơ !
       
       Dễ nhận ra trong thơ Trần Bình là tình quê da diết. Những bài thơ chiếm được cảm tình người đọc thường giống nhau ở chỗ mộc mạc, lấm láp chân tình. Trong "Cò ơi thao thiết", anh viết:

            Gian khó đè lên hai đầu quang gánh mẹ tôi
            Triêng thúng cả một mùa màng ra chợ
            Cha cúi gập mình trên những đường cày ải vụ
            Cái nghèo, cái khổ  
            đeo bám còng lưng!

            Bước chợ đường quê mẹ nuôi chúng tôi khôn
            Cha nhường phần ngon che chiều nhỏ dại
            Vô tư vốc nghịch, ăn đất nằm rơm
            Chúng tôi lớn lên những điều mê mải ...

       Đứa con làng quê trong thơ Trần Bình bao giờ cũng là đứa con  dại ngộ dẫu lớn khôn, thành đạt đến mấy vẫn thấy mình có lỗi, vẫn thấy mình mắc nợ với quê hương:

           Mẹ ơi!
           Sáng nay về tạ lỗi mùa màng
           Mẹ cha mồ yên, mả vắng
           Con bỗng thèm một gốc quê da diết nắng
           Con bỗng thèm một lời ru...

           Cò ơi thao thiết
           Cò ơi tìm về ...

        Người mẹ quê trong thơ Trần Bình cứ thúng mủng gánh hai đầu tao loạn, băng qua biết mấy chiến chinh, ly tán, để dắt dìu, che chở đàn con. Người đọc dễ đồng cảm với người mẹ nhà thơ chân chất và cao quý vô ngần:

           Mạ tôi cả ngày dang nắng
           Còng lưng trưa má, ruộng lầy
           Đi qua tháng ngày cùng cực
           Rách lành no đói lắt lay

           Chiến tranh một thời bom đạn
           Người quê ly loạn khắp vùng
           Đèo bòng mạ tôi thúng mủng
           Ôm đùm che chắn các con
                                        (Mạ tôi 1)

         Cũng vì da diết tình quê nên khi có dịp đi xa, Trần Bình luôn nặng lòng với những gì là quê cha đất tổ, là chôn nhau cắt rốn, là thương cội nhớ nguồn và lấy đó làm thước đo phẩm giá con người. "Đồng hương" cũng là nơi bộc trực Trần Bình :

        Có cả một hội đồng hương làng ở phố
        Những bạn bè thành đạt của tôi
        Cái sự đổi đời từ thôn ra thị
        Nghe cứ như là chuyện chơi

        Nghiêng chén tràn đêm say phố
        Bên em mắt lúng liếng cười
        Ước ao chặn nghẹn nơi lồng ngực
        Cho ta thành dân phố chút thôi
     
        Vô tư đi. Cứ vào Nam mà sống
        Chả nhẽ rời quê - muôn kiếp mặn mòi
        Chả nhẽ vì mẹ cha nghèo cực
        Mà ta mơ thành một kẻ mồ côi!
         …
        Có cả một hội đồng hương làng ở phố
        Thương đến nghẹn ngào cái giọng miền Trung
        Sao nỡ nói tiếng Nam, tiếng Bắc
        Để mô, tê, răng, rứa ...ngại ngùng.

        Thơ Trần Bình được nhiều tâm hồn đồng điệu bởi tình quê sâu nặng, lời lẽ thật thà, chân chất được tuôn chảy từ một tấm lòng lúa khoai có chi nói nấy. Khó tìm thấy kỹ xảo hoặc các thủ pháp tân kỳ trong thơ anh dù rằng người viết vẫn dụng công. Những bài thơ khá hay hiện lên một chân dung thơ người cầm tinh tuổi cọp hồn nhiên mà vẫn không kém phần lắng sâu, trăn trở. Cũng mong rằng anh vẫn là chính anh trong sáng tác, có điều chọn lọc và tiết chế hơn để có những bài thơ thực sự mang dấu ấn Trần Bình.

       Chúng ta sẻ chia và hy vọng vào một hồn thơ tươi trẻ mà sâu lắng như chính mùa xuân.

PHẠM XUÂN DŨNG
dpthachthao@gmail.com

                  

READ MORE - DA DIẾT QUÊ NHÀ ... - Phạm Xuân Dũng