|
Tác giả Lê Hứa Huyền Trân |
CÔ GÁI NGỒI VẼ NHỮNG GIẤC MƠ
Truyện ngắn
LÊ HỨA HUYỀN TRÂN
Có
những ngày thi thoảng nhớ về anh tôi vẫn hay ngồi nghĩ: là vì chúng tôi chia
tay khi cả hai còn quá nhớ thương nhau nên đến giờ tôi vẫn chưa quên anh được,
hay bởi vì tôi vốn vẫn còn yêu anh tha thiết nên mới thấy đau lòng khi gặp anh
của bây giờ. Nhưng dù tôi có cố gắng đi tìm câu trả lời như thế nào đi chăng
nữa thì đáp án vẫn chỉ có một: là tôi vẫn còn rất thương anh, còn anh, anh của
bây giờ lại đưa tôi một chiếc thiệp cưới mà cái tên của người bước cùng anh đi
trên lễ đường chẳng phải là tôi. Tất cả cảm giác bây giờ gói gọn trong hai chữ
rối bời, vì dù tôi có kiếm tìm mãi những kí ức, tìm đủ mọi lời bào chữa để khỏa
lấp cho lỗi lẫm của mình ngày ấy thì thứ còn lại chỉ là cảm giác hối hận, cảm
giác hối hận của việc mất đi anh, của chàng trai đã giành cả mười năm tuổi xuân
của mình để chờ đợi tôi nhưng tôi lại quên đi vì cảm xúc ích kỉ của mình.
-Em đến nhé?
-Để em xem có trùng lịch làm không?
-Em có thể đi cùng Trí cũng được,
đến cho anh vui, cho tới giờ, anh vẫn luôn muốn gặp em trong ngày quan trọng
nhất của đời mình.
Anh vẫn thế, nói không hề ác ý, có
khác chăng chỉ là người con gái đã từng rung động vì câu nói đó của anh giờ cảm thấy đau xé lòng.
Con gái thường hay mơ mộng về những chàng bạch mã hoàng tử, họ tự ngồi vẽ cho
mình những giấc mơ, rằng chàng hoàng tử ấy như thế nào, cao ốm ra sao, mơ về
cuộc sống tươi đẹp và quá ư lãng mạn với người ấy. Nhưng kì thực khi họ mơ mộng
càng nhiều thì những người họ gặp thường trái ngược với những gì họ vẽ ra, có
lẽ đó chính là thử thách lớn nhất mà số phận tạo ra để thử thách con người họ,
xem họ có xứng đáng với tình yêu cao đẹp mà người kia trao cho họ không. Tôi có
một chàng trai theo mình từ những năm cấp ba, anh lớn hơn tôi một tuổi, thời
cấp ba tươi đẹp ấy, anh ở bên tôi như một người bạn thân. Ngày ấy, anh luôn chở
tôi đi học, luôn lắng nghe tôi và cảm giác lúc ấy anh giành cho tôi nó ấm áp
đến nỗi tựa như một người anh trai luôn xoa đầu em gái mình thật nhẹ nhàng. Và
cũng bởi chính thế nên tôi chưa bao giờ nghĩ anh thương tôi như một người yêu
cả, hoặc có lẽ, có lẽ tôi đã biết nhưng tôi đang chối bỏ thứ tình cảm đó.
Anh
không đẹp trai, sống mũi thô cùng gương mặt góc cạnh, chẳng thế anh còn thấp
hơn tôi, thời cấp ba, anh đi cạnh tôi trông nhỏ bé vô cùng, cho tới khi bước
vào đại học mới trổ giò thêm chút, nhưng cũng chỉ ngấp nghé hơn tôi nửa cái
đầu. Thứ duy nhất tôi thấy ấn tượng ở anh là đôi mắt, đó là ánh nhìn rất ấm áp
mỗi khi nhìn tôi, nhưng, đôi mắt không thể quyết định tất cả tình cảm được,
huống hồ, một đôi mắt không thể làm tôi hãnh diện trước vô vàn những ánh nhìn
xung quanh. Có lẽ là tôi biết anh giành tình cảm cho mình, một chàng trai không
thể giành tất cả những điều đặc biệt cho chỉ một cô gái đến mười năm ròng,
nhưng thứ tôi có thể giành cho anh khi ấy chỉ là tình thương của một cô em gái,
thứ tình cảm mà lúc nào tôi cũng cho rằng đã đủ với anh lắm rồi.
Tôi
không rõ anh đã ở cạnh tôi từ lúc nào, tôi vô tâm đến độ mỗi khi nhớ lại tôi
đều hỏi anh rốt cuộc chúng tôi đã quen biết nhau và ở cạnh nhau bao lâu. Từ cấp
hai, khi anh còn là một thằng bé loắt choắt, còn tôi là một cô nàng tinh nghịch
tôi đã thấy anh bảo vệ tôi trước đám con gái còn to hơn cả mình, sau này tôi
lên cấp ba, anh vẫn chở tôi đi học mỗi ngày và đến khi chúng tôi lên đại học, dù
học hai trường khác nhau nhưng chưa bao giờ tôi thấy vắng bóng anh nơi trước
cửa. Cái hình bóng đen nhẻm như không sợ nắng cháy ấy dẫu hai ngôi trường cách
nhau những ba mươi phút đi xe vẫn luôn xuất hiện trước cổng trường tôi.
Mọi
thứ bắt đầu thay đổi kể từ lúc ông tôi mất. Vì ba mẹ dong ruổi theo những gánh
hàng xa nên từ bé tôi đã sống với ông, thế rồi trong một cơn đột quỵ tuổi xế
chiều ông đã ra đi mãi mãi. Tính tôi vốn ít nói, nỗi buồn giấu tận vào tim, chỉ
trách đám bạn không hiểu mình nên không để ý mình buồn chứ không nói ra thì
không thể trách tụi nó vô tâm được. Người đến cạnh tôi khi đó chẳng phải đám
bạn thân tôi luôn giành hết thời gian, chẳng phải ba mẹ tôi vì họ chưa về kịp,
chỉ là … anh, với câu hỏi ngô nghê chưa từng thấy.
-Anh thấy em có chuyện gì buồn, em
khác em mọi hôm.- Rồi như thấy tôi chực khóc, anh lúng túng: - Anh có thể lo
lắng cho em không?
Người xuất hiện trước mặt tôi khi
ấy chẳng phải là một chàng hoàng tử mà tôi vẫn hay mơ, chẳng đẹp trai cũng chẳng cao ráo, chẳng giàu
có nhưng anh lại có một tấm lòng ấm áp, mà có lẽ, những đứa con gái khi nói về
mẫu đàn ông mơ ước của mình đã lãng quên. Và tôi đã yêu anh, yêu và biết rõ
lòng yêu, cũng chấp nhận tình cảm anh, cũng hẹn hò, có điều với người đời, tôi
giấu biệt. Và anh, có lẽ đối với anh, tình cảm được chấp nhận là đã quá đủ rồi.
Nhiều khi, thấy anh đứng chờ trước cổng trường, lòng tôi thấy bình yên nhưng
đám bạn lại buông lời ghẹo:
-Không biết kia bạn trai ai, sến
sẩm ngày nào cũng đến. Nhưng trông tướng anh ta nhà quê quá.
Tôi lại vì xấu hổ mà bỏ đi, để anh
phải hớt hải chạy theo, hôm sau tôi chỉ nói:
-Từ giờ anh không cần đến đón em
nữa, mà có đến thì nơi nào khuất khuất xa xa chút.
Anh chẳng buồn hỏi tôi lí do tại
sao, chỉ mỉm cười và nói “ anh biết rồi”, rồi hôm sau tôi thấy anh đứng một góc, góc ấy chẳng có nỗi một
cái cây để che cho anh khi trời nắng gắt, và những tia nắng cứ như thích anh
lắm, rơi làm sũng nước áo anh. Mà khi ấy, tôi chẳng buồn để ý, có lẽ, một cô
gái khi được người yêu quá cưng chiều sẽ luôn nghĩ mình là đúng.
Cho
đến khi tôi lên năm ba, tôi được tỏ tình. Người tỏ tình với tôi là Trí, lớp
trưởng. Dường như cái mác ấy đã nói lên rất nhiều điều, Trí đẹp trai, cao ráo,
lại chơi bóng rổ giỏi. Tôi không dứt khoát từ chối Trí nên câu bạn càng theo
tôi riết, cho tới ngày Trí bắt gặp tôi với anh. Cậu ấy chỉ hỏi là ai, và tôi,
ngay lúc ấy trả lời không do dự “ là anh trai, là người hay đón tớ trước cổng
trường”. Trí gật đầu rồi quảy bước đi để lại nụ cười tỏa nắng sau cái chào như
lấn án cả ấn tượng giành cho anh. Tối đó, anh không nói gì, còn tôi, tôi thấy
ăn năn, anh chỉ xoa đầu tôi:
-Em đâu có nói “anh trai” đó là
trước kia hay giờ, trước kia đúng thật là anh trai mà!
Rồi chúng tôi tốt nghiệp, câu tỏ
tình của Trí như một sự chững lại của tuổi trưởng thành nên tôi lãng quên. Trong khi tôi xin được việc ở
một công ty nước ngoài, anh lại làm kĩ sư cho một công ty nhỏ. Duyên số thế
nào, tôi gặp lại Trí, lúc này đã là trưởng phòng ở chỗ tôi. Cậu ấy vẫn thế, bề
ngoài và cả những gì đạt được trong cuộc sống lúc nào cũng khiến người ta
ngưỡng vọng. Và cả… vẫn thế, trong tình cảm giành cho tôi. Đúng ngày Tình yêu
một năm sau khi tôi đi làm, cậu ấy lại tỏ tình với tôi, và chẳng biết vì lẽ gì
tôi lại từ chối gặp anh trong đếm đó với lí do mình bận việc mà đi với Trí. Anh
cùng vài người bạn đã bắt gặp tôi và Trí tại nhà hàng tối hôm đó, trong khi tôi
sửng sốt, Trí vui vẻ vì nghĩ tình cờ gặp lại anh thì anh chỉ bình tĩnh bắt tay:
-Hôm nay cậu và em tôi đi ăn hả?
-Vâng,ngày hôm nay là ngày đặc
biệt, cô ấy cuối cùng cũng chịu chấp nhận em sau từng ấy năm rồi anh. Mà em ấy
kể với anh chưa? Chúng em làm cùng công ty, có duyên lắm!
Trong khi Trí huyên thuyên tai tôi
như ù đi và tôi đông cứng như không kịp ngăn Trí, thậm chí đầu óc tôi lúc ấy mơ hồ đến độ tôi còn
nghĩ rằng anh sẽ giành lại tôi hoặc mắng tôi trước đám đông, nhưng không, anh
chỉ mỉm cười bước đi. “ Để em giữ lại cho mình chút danh dự và anh sẽ cho em
thời gian để giải thích”, đó là những gì anh nói sau đó. Sau hôm đó, lại một
lần nữa tôi từ chối Trí, và nói rõ với Trí người tôi yêu là anh, thế nhưng,
không bất ngờ Trí chỉ nói:
-Trí biết chứ, vì hai người chẳng
giống nhau gì hết. Nhưng không sao, Trí tin mình sẽ có được cậu.
Khi tôi và anh kỉ niệm sáu năm yêu
nhau, cũng là năm thứ mười anh giành tình cảm cho tôi mọi thứ lại đổi khác. Đó cũng là ngày sinh nhật
của tôi nên tôi có mời bạn bè đồng nghiệp tới, anh cũng đợi trong bữa tiệc với
một bó hoa, sáu năm đủ để tôi dần quen với chàng bạch mã hoàng tử đời thật của
tôi dù anh vô cùng bình dị không như những giấc mơ mà tôi vẫn hay vẽ, Thế
nhưng, ngày đó Trí cũng xuất hiện, cũng là hoa, 99 đóa hoa hồng rực rỡ, một bản
đàn du dương mà theo Trí nói “ đã tập cả tháng qua đến ê hết cả tay”, và rất
nhiều rất nhiều bóng bay có khắc tên tôi trên đó. Đáng lẽ lúc đó tôi phải hiểu,
Trí có rất nhiều tiền để có thể vẽ nên giấc mơ ngày xưa của tôi, quan trọng là
tình cảm tôi lúc đó là gì, nhưng… tiếng reo hò và rất nhiều những lời cổ vũ của
đồng nghiệp giành cho chàng trưởng phòng ga lăng đã làm tôi không thể từ chối
một nụ hôn trên má Trí giành cho mình. Trí tỏ tình lần nữa với tôi, anh đứng
nhìn tôi trâng trối:
-Anh không quan tâm những người
xung quanh đâu, và cả ánh mắt của họ… Quan trọng là, em chọn ai? Gio phút này
em chọn ai?
Lại một lần nữa tôi không thể nào
thốt ra được những lời để chắc chắn sau này mình không hối hận.
Tất cả những gì còn lại chỉ là
tiếng vỗ tay, anh quay đi và Trí bế tôi quay vòng vòng. “Anh hiểu rổi, mấy năm
trước em cũng đã lưỡng lự giữa Trí và anh, và bây giờ vẫn vậy. Nếu em đã lưỡng
lự giữa anh và Trí thì mình nên chia tay, vì nếu em yêu anh, em đã không phân
vẫn giữa anh và cậu ấy rồi”. Sau khi anh đi tôi hối hận rất nhiều, anh thay đổi
số điện thoại, chuyển chỗ làm, và mãi rất lâu sau này tôi có nghe vài người bạn
nói anh lên phố thành lập một công ty nhỏ, và giờ cũng phát đạt lắm. Tôi và Trí
không đến với nhau vì cả hai đều biết tôi đã giành tình cảm cho anh mất rồi. Cái
sai của những người đang yêu là đã để cho tim mình lay động trong khi người còn
lại luôn cố gắng để giữ gìn. Và cho đến giờ, anh lại tìm lại tôi, vẫn nồng ấm
và đối xử với tôi như người con gái đặc biệt nhất, có điều vị trí đã khác xưa.
Tôi mỉm cười, tự lựa cho mình một bộ quần áo đẹp để đi đám cưới anh, đám cưới
của chàng trai mà vì một phút xiêu lòng tôi đã mất đi…
Lê Hứa Huyền Trân,
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định.