Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, January 28, 2013

XUÂN ĐẦY - Hồ Trọng Trí họa thơ Lê Đăng Mành

Tác giả Hồ Trọng Trí. Ảnh từ trang của Văn Thiên Tùng

THƠ XUÂN TIẾNG QUÊ MIỀNG
Họa bài XUÂN ĐẦY của Lê Đăng Mành (Hải lăng, Q. Trị)

                     Tết nhứt khôông tiền rọt nhén tong
                     Eng mang áo trọoc mẹng cười mờng
                     Chú tê chặn cặp đừng chơi hoảng
                     O nớ lẻ đôi chớ chạy quờng
                     Mồng một, cấy dôông nên nhớ cự
                     May sơ, ôông mụ chớ quên dường
                     Đi thăm làng nác ba ngay Tết
                     Túi lại mần răng lọi vạc chờng. 
    
                                                                                      

             Ghi chú:
                          rọt nhén: ruột nhẹ
                          trọoc: sọc
                          mẹng: miệng
                          may sơ: vận hên, đầu tiên
                          nác: nước
                          mần răng: làm sao
                          lọi: gãy
                          cấy dôông: vợ chồng
                          túi: tối
                          cự: kiêng
                          ngay: ngày             


Hồ Trọng Trí
Kim long, BRVT
                                           ĐT: 01667332652
trongtri42@gmail.com
READ MORE - XUÂN ĐẦY - Hồ Trọng Trí họa thơ Lê Đăng Mành

Thương Yến Tử - THIỆP XUÂN



READ MORE - Thương Yến Tử - THIỆP XUÂN

Đôi điều về bài viết “Báu vật trong ngôi nhà thờ cổ” của họ Nguyễn Đức làng An Thơ, Hải Lăng, Quảng Trị - Nguyễn Như Xuân

Theo TRƯƠNG QUANG HIỆP (Quảng Trị Online) 

Nhà thờ họ Nuyễn Đức. Ảnh Như Khoa
  
                                                  

      Bài viết nhiều vấn đề. Tôi chỉ nêu những vấn đề theo hiểu biết của mình.
     1, Nhà thờ họ Nguyễn Đức xây dựng vào năm 1832 mà bài viết ghi ngày khánh thành năm 1829.
     2, 15 tấm ván khắc mỗi tấn 7 câu kép (5+3) vị chi 85 câu theo thể văn khác lạ, không thấy lưu truyền phổ thông trên văn đàn. Bài viết cho đó là 15 bài thơ theo thể thất ngôn bát cú Đường luât. Đúng, thể thơ Đường luật 8 câu mỗi câu 7 chữ, còn trên tấm ván 7 câu mỗi câu 8 chữ. Tôi cho rằng ngẫu nhiên mà có sự giống nhau 56 chữ nên tác giả nhầm. Đi vào cấu trúc thể văn chúng chẳng giống nhau tí nào. Đường luật (luật trắc bằng) mỗi bài có chủ đề, có niêm luật, có đối ngẫu, có khai, thừa, chuyển, hợp…Ở “kho báu” cứ mỗi câu (5+3) là một chủ đề độc lập và chỉ một luât (qui định số chữ trong câu ngắt làm hai đoạn) là 5+3.
     3, 85 câu trong kho báu không phải các cụ thông Nho trong làng sáng tác bởi tất cả không một câu nào nói về làng An Thơ. Chắc chắn là được tuyển tập từ những câu danh ngôn xuất sắc thời bấy giờ để giáo dục nhân dân trong cả nước. Câu hỏi đặt ra: tại sao An Thơ lại có?  Theo tôi vùng ta chi ở An thơ mới có điều kiện sở hữu tài sản quí giá này.

1 trang 15 tấm khắc ván những câu 5+3. Ảnh Như Khoa

    Ta thử xem báu vật:
    a, Nguồn tài liệu chỉ có cấp quốc gia (triều đình).
    b, Gia công sản phẩm cực kỳ tinh xảo: mài giũa rất trơn bóng, chữ rất đẹp, nét chạm khắc rất sắc, chất bảo quản quá tốt. Gần 200 năm trên chất liệu gỗ mà ảnh chụp nét chữ rỏ như mới.
     c, Trình độ tuyển chọn danh ngôn không dễ.
     d, Chi phí cho chừng ấy việc phải có số tiền rất lớn.
     v.v…
     Khả năng này chỉ có ở làng An Thơ thời bấy giờ. Thời đó 1820-1850 xuất hiện nhiều nhân tài: Thượng Thư Bộ Hộ  Nguyễn Đức Hoạt, Tuần phủ Nguyễn Đức Hoan, Biện tu Nội các Nguyễn Quang Huy, Tri phủ Nguyễn Đức Tư và nhiều vị nữa.
     Tầm nhìn và khả năng cỡ ấy mới dám nghĩ, dám làm, dám đưa “báu vật” từ chốn phồn hoa (có thể là ở kinh đô Huế) về nông thôn, để làm rạng rỡ nơi quê cha đất tổ.


     Trộm phép xin thưa: các vị tham gia Triều chính nói trên cũng biết rất ít người trong làng đọc và hiểu hết các câu mà họ đưa về thờ. Có hề chi! Dân làng chỉ nhìn tí thôi, tôi tin làng An Thơ tức khắc trở thành LÀNG VĂN HÓA.

      Tuy chưa được thấy hiện vật nhưng nhìn những tấm ảnh chụp, tôi dám khẳng định vùng quê ta không thể chế tác nổi SẢN PHẨM NÀY

***

    Nghe rằng: những câu trong “kho báu” đã được dịch. Thực lòng tôi rất mừng bởi tôi dịch mãi chưa một câu ưng ý.  Xin ví dụ tôi dịch câu đầu tiên:
     Nhân (nhơn) giả nan phùng tư  /  Hữu thường bình
     Tôi dịch:
-Người tốt khó gặp điều lo nghĩ / Có, chuyện thường tình
-Người tốt it gặp điều lo lắng    /  Có (đúng) thế thật.
     Có một nghĩa nữa người nhân (người hiểu đạo làm người) có liên quan đến câu 3 chữ: hữu thường bình. Thường là ngũ thường (nhân lễ nghĩa trí tín). Dịch thế nào đây? Tôi tự an ủi: chữ TQ càng ít chữ càng khó dịch.
     Trong tôi hiểu câu này là : Người nhơn đức trời luôn ban cho họ thanh thản, nhưng không diễn đạt nổi.

    Trong bài viết có một câu (không phải trong 85 câu) tác giả đã dịch, tôi muốn bàn lại là câu: “Tiên năng liễu tận thế gian sự/ Nhiên hậu phương ngôn xuất thế gian” (tác giả tạm dịch: Trước tiên hãy hiểu biết mọi việc trong thế gian/ Rồi sau mới nói đến việc ra khỏi thế gian)
     Dịch ra khỏi thế gian không chuẩn, dễ hiểu nhầm. Theo tôi nên dịch ra với thế gian

     Tôi không thấy chữ kính họa ở bản khắc. Ở thể văn này và ở đây ai thỉnh họa mà có người kính họa, xướng họa chỉ có ở thể Đường luật.
     Xin có lời đề nghị: Bản dịch hoàn chỉnh, kính đề nghị nhà xuất bản Quảng Trị phát hành rộng rải trong cả nước. Tôi lắng tin để tìm cho được một tập và giới thiệu rộng rải với bạn bè.
     Trong bài viết có điều gì thất lẽ xin tha cho.

Nguyễn Thanh Xuân
Đ/c: 487/ 2 Đường Cô Nhuế Từ Liêm Hà nội
Email: nhuxuan29@gmail.com

***
Mời các bạn đọc thêm bài:
BÁU VẬT TRONG NGÔI NHÀ CỔ 
trên báo Người Lao Động Online
và trên trang Blog của Nguyễn Như Khoa có liên kết trong danh sách WEBLOG bên phải của trang VNQT.
READ MORE - Đôi điều về bài viết “Báu vật trong ngôi nhà thờ cổ” của họ Nguyễn Đức làng An Thơ, Hải Lăng, Quảng Trị - Nguyễn Như Xuân

XUÂN THA HƯƠNG - thơ Mai Hoài Thu - Hồng Vân diễn ngâm

Tác giả MAI HOÀI THU


Ô kìa! Xuân đã đến rồi sao?
Đón Tết xa quê tự thưở nào!
Thương phận lưu vong, sầu khó giải,
Đêm nằm tỉnh mộng bỗng xôn xao…
Mười năm hơn nhỉ, Tết xa quê,
Biết đến khi mô lại trở về?
Cô phụ nhìn Xuân đi mỗi bước,
Đêm đêm hoài mộng, nửa hồn tê…
Tết ở quê người dạ xót xa,
Nhớ thương quê mẹ, tháng ngày qua…
Tha hương gởi trọn niềm thương nhớ,
Một mảnh trăng quê, dấu lệ nhòa…

San Jose, 12/28/2007
Mai Hoài Thu


READ MORE - XUÂN THA HƯƠNG - thơ Mai Hoài Thu - Hồng Vân diễn ngâm

HẸN ĐẾN LUÂN HỒI - La Thụy


        

               HẸN ĐẾN LUÂN HỒI
      Luân hồi xin hẹn đến mai sau                       
      Tình cũ người ơi vẫn đượm màu                       
      Thuở ấy ai thề chung bóng với                       
      Giờ đây ta nghẹn lẻ hình nhau                  
      Ươm hồng kỷ niệm bao xuân mộng                       
      Dệt biếc tâm tư mấy hạ sầu                       
      Lỗi ước nghìn thu - xin chớ nhé!                      
      Tái sinh toàn vẹn ước mơ đầu 
                                      LA THUỴ                                                    
                                  
READ MORE - HẸN ĐẾN LUÂN HỒI - La Thụy

Kha Tiệm Ly - GIÃ BIỆT



Đò vô thường luôn neo bến đợi,
Rồi một mai ta cũng phải đi về.
Bao cay đắng phủi tay để lại,
Mặc cho người ai tỉnh, ai mê!

Chẳng lợi, chẳng danh, chẳng gì sợ mất,
Chẳng bạn tình chung, chẳng xót xa nhau.
Ta thư thả, dù nắng hong, mưa bấc,
Cho dù Nại Hà nhịp thấp, nhịp cao!

Ta giã biệt tên Lý Thông, Tần Cối,
Mặc các ngươi mê đắm bã hư danh,
Mặc lặn hụp trong đê hèn, tội lỗi,
Để một ngày cũng qua bến tử sanh.

Xin giã biệt những người em lỗi hẹn,
Chúc các em vui một cõi phù hoa,
Với mắt lạnh, với tiếng cười nhọn bén,
Không có một ngày như em đã phụ ta!

Ta tiếc chi ta, cái thân hàn sĩ,
Mà tiếc thơ ta chẳng có mộ phần!
Tiếc cho ta, chưa hồng nhan tri kỉ,
Dù hoa đời không thiếu bóng giai nhân!

Ta lại tiếc một đời chánh khí,
Gươm anh linh chưa thỏa chí một lần!
Dù mở kinh luân, đệ tử mấy ngàn,
Dù khua chèo nghĩa, đệ huynh vô số.
Mà gươm báu vẫn nằm im mấy độ,
Nhớ Lương Sơn mà thẹn với Tống Giang!

Và lại tiếc sao tình em đến muộn,
Đàn sai cung nên lỡ một bài ca.
Trót rớt xuống thành giọt sương buổi sớm,
Nên suốt đời vẫn nợ một loài hoa!

Kha Tiệm Ly
khatiemly@gmail.com
READ MORE - Kha Tiệm Ly - GIÃ BIỆT

MỘT CÁI TẾT KHÓ QUÊN - truyện ngắn Trạch An - Trần Hữu Hội



       Từ Châu âu, Hòa qua Canada thăm hai đứa em, rồi từ đó về nhà…đã gần cuối tháng chạp. Anh chuẩn bị cho mấy ngày Tết, giản dị như tính cách cách của mình .
       Vừa dọn xong bàn thờ, anh thắp ba cây nhang…Xoa hai bàn tay vào nhau, nhìn nén nhang tỏa mùi thơm và làn khói mỏng bay lên, anh nhìn tấm hình Cha và Mẹ… Tự dưng nước mắt Hòa rưng rưng !
       Hòa là con trai thứ nhưng anh chứng kiến sự vất vã khốn khó của cha mẹ nhiều hơn ai cả. Những năm trước 75 . Cha me anh,  với đồng lương công chức, lo cho sáu đứa con ăn học. Anh con trai trưởng thì đi tu từ nhỏ , hàng tháng cũng đóng tiền cho nhà dòng, nhưng không đáng kể.  Hòa đậu tú tài phần hai xong anh thi vào Đại học , phải vào Huế chứ ở quê anh không có trường.
        Sống xa nhà, ký túc xá buồn cũng còn chịu được. nhưng số tiền ít ỏi mẹ dành dụm hàng tháng không đủ vào đâu…May nhờ có một anh sinh viên lớp trước, cũng xa nhà và khó khăn như anh, đang làm Giám thị cho một trường tư thục bậc tiểu học, nhà trường tuyển thêm giám thị, anh được nhận qua sự giới thiệu của anh bạn. Anh bảo mẹ thôi gửi tiền hàng tháng,  tự xoay xở với số tiền lương kiếm được.
        Năm 72 quê anh phải di tản, gia đình vào Ninh Thuận. Còn anh, vào ở với chú ruột ở Sài Gòn. Tiếp tục học ở trường Đại Học Văn Khoa !
        Năm 75, anh chuẩn bị thi tốt  nghiệp thì toàn bộ thay đổi…Cha anh đi cải tạo…mẹ anh chỉ làm Y tá nên không phải đi lâu,  được làm Y tế thôn, không lương…
        Ngày cha anh trình diện đi cải tạo cùng với những người trong thôn, trong xã… Cứ tưởng rằng chỉ vài tuần, ai ngờ sau khi phân loại, cha  anh được đưa đến một trại khác, tận Tuy Hòa !
       Sáu năm sau cha anh trở về …ông còm cỏi dần…Hai năm  sau ông chết với chứng ung thư phổi.
       Mẹ  và mấy anh em  vất vả làm thuê làm mướn cũng qua được, nhưng  trong túng thiếu vô ngần…Các em đều bỏ học , trừ  bé út,
       Là lao động chính trong nhà…anh có mặt trong toàn bộ công tác nghĩa vụ: Từ thủy lợi, khai hoang đến lao động công ích địa phương…
       Hòa đưa tay vuốt chút bụi nơi tấm hình mẹ, nhớ tới bà với những sáng đi chặt mía thuê, thức dậy từ 3 giờ sáng, đi bộ bảy cây số đến rẫy mía chờ, có lúc chủ chê yếu không thuê…chỉ lấy đàn ông hoặc con trai ! Mẹ thất thiểu trở về, nước mắt rưng rưng !
       Những khi có anh đi cùng, anh chặt, mẹ bó thì đỡ khổ , có việc cho cả hai người !
       Nhớ tới những ngày ấy, anh còn cái cảm giác sợ sệt, lo lắng… dù đã qua rất lâu !
       Cha anh mất ba năm,  đến mẹ anh  phải nhập viện ! Cũng vào những ngày cuối năm !

                                                                 ***

      Nhà bươn chải vẫn không đủ cái ăn, người ta ăn cơm độn, nhà Hòa chỉ ăn toàn sắn lát, hoặc khoai , chế biến cách gì rồi cũng ngấy…Thau canh cũng là khoai…nhờ chút nước mà nuốt trôi được những lát  sắn lổn chổn ! Mẹ và anh thì không sao, nhưng mỗi bữa ăn, nhìn các em , Hòa cúi mặt xót xa, còn mẹ thì nước mắt  đọng khóe mi !
     Trạm xá không tìm ra bệnh gì, bệnh viện tỉnh cũng chịu…nghi là ung thư , chuyển vào bệnh viện ung bướu tận sài gòn , đành bỏ mặc cho mấy anh em ở nhà, nhờ  hàng xóm trông giùm , anh đưa mẹ lên chiếc xe chạy bằng than, về tỉnh rồi vào sài gòn, lưng lối chỉ ba tờ máy cày , một trăm rưởi đồng bạc…bà con ai cũng thương nhưng không có mà cho ! May là anh mượn được của một bà buôn , hứa là sẻ lột hết tôn căn bếp cho bà sau khi mẹ về !
      Mẹ bị ung thư gan thật ! Anh nhớ lại mắt và da mẹ càng ngày càng vàng đi, trước thời gian phát bệnh !
      Nhập được viện cũng là một khó khăn ! Hơn 10 ngày anh chỉ ngủ ngồi ngoài phòng bệnh . Chiếc chiếu một người mới quen , cho sau khi thân nhân chết , anh trải một nữa để ngồi ban ngày, đêm đến  mới trải ra nằm, nhưng hành lang cũng không nằm thẳng người được. Người bệnh đã đông, thân nhân càng đông hơn…Những gương mặt âu lo từng phút…!
      Chuyên ăn uống  cũng nhờ người mua hộ, anh chỉ ăn một bữa trưa, còn nhịn đói hai bữa sáng và tối ! vậy mà số tiền mang theo cũng vơi đi rất nhanh ! Một mũi thuốc cũng hỏi thân nhân có tiền đóng không đã mới chích ! Mẹ anh thều thào đòi về :
      -Trước sau mẹ cũng chết, con đem mẹ về ,chết ở nhà còn thấy được các em …
      Bao giờ anh cũng nói đối :
      -Bác sĩ bảo mẹ không sao , chỉ thời gian ngắn là xuất viện được  thôi mà!
.    Có Chú và cậu ruột ở sài gòn, nhưng sợ phiền nên anh chưa báo tin cho ai, với lại anh không dám để mẹ một mình . Đêm nằm vừa lo mẹ vừa thương các em ! Giá mà đứa em kế chưa lấy vợ thì cũng còn đỡ, chú ấy lấy vợ và sinh con rồi ở riêng, một gia đình cũng không hơn gì !
     Đứa con gái đầu bưng  lọ hoa vừa cắm xong đến đặt lên bàn thờ, nói như trách móc:
     -Ba lại khóc nữa rồi, thời đó ông bà nội có sống thêm thì cũng khổ thêm thôi mà ba !
     Hòa bổng khóc òa, nói trong tiếng nấc:
     -Ừ, ba lại nhớ… và thương …ông bà nội !
     

                                                              ****

     Vị bác sĩ đứng thẳng người nhìn Hòa nói, giọng nói khô không khốc , không chút cảm xúc :
     -Tôi đã bảo không chữa được là không chữa được. đem về , chừa chổ nằm và thuốc cho người khác, bênh viên chật quá câu không thấy à !
     Thất vọng và đau đớn đến tột cùng, Hòa không khóc mà chỉ  thẩn thờ nhìn chiếc quạt trần chậm rải quay…Anh ra khỏi phòng bác sĩ trưởng khoa như kẻ không hồn. Hai ngày nay bệnh viện không chích , chỉ cho uống cầm chừng mấy viên thuốc…Mẹ chỉ còn thoi thóp, những cơn đau cũng thôi không hành hạ . Nhìn tấm thân chỉ còn da bọc xương của mẹ, anh khóc òa:
     -M ẹ  ơ i !!!
     Thân nhân người bênh nằm chung giường với mẹ anh, an ủi :
    -Giai đoạn cuối thì không chửa được nữa, thôi đưa bà về còn sống thế này dễ hơn là chết, khó khăn ngàn lần!   
     Hòa gởi người ta trông hộ mẹ, chạy ra thuê một cái xe ba gác. Trong đầu nghĩ ngay đến nhà cậu, chú thì  không ruột rà gì với mẹ,  cậu là anh ruột của mẹ, hy vọng nhờ vài hôm rồi lo xe đưa mẹ về quê !
     Mẹ nhẹ hiều ! Anh và mẹ ngồi trên chiếc xe ba gác mà vẫn rộng thênh thang…người mẹ lạnh như không còn sự sống !
     Về đến nhà cậu, anh gọi cậu, chiếc cửa sắt im ỉm thật lâu, chó sủa inh ỏi ! Mợ ra mở cửa rồi quay vào thật nhanh :
     -Ôi trời, tết nhất tới nơi mà đem cái gì tới đây nữa trời !
     Lát sau cậu ra :
     -Sao vậy, mẹ con sao vậy, bây giờ làm sao đây ?!
    Hòa ấp úng “
     -Mẹ con bệnh vào nằm đây hơn mười ngày nay , giờ bệnh viên bảo không chửa được. cậu cho mẹ con nằm đây con đi thuê xe đưa về quê .
    Cậu  bối rối hơn là xúc động ! chỉ cái bàn bóng bàn:
     -Đặt xuống đây rồi đi thuê xe mau đi, còn sống không ?!
     -Dạ mẹ còn thở !
     -Mau đi, biết bến xe Bình Triệu  không? Cứ ra đó !
     Anh chạy ra đường phóng lên chiếc xích lô !
     Hai giờ sau anh quay lại với chiếc xe chở khách loại nhỏ , anh khóc òa khi ôm tấn thân mẹ lạnh ngắt. Mẹ vẫn nằm như lúc anh đặt vào chiếc bàn bóng bàn, không thêm một tấm chăn hay chiếu ! thấy anh trở về, cậu anh chạy ra, thấy anh khóc lớn…chạy lại xem, Mẹ anh không còn thở nữa !
     Anh tài xế lẵng lặng bỏ đi, gần tết gần nhất không hơi đâu chở xác chết !!!
     Cậu nói với anh , như người nằm đó là một kẻ xa lạ :
     -Cháu chạy qua báo cho chú Ngân của cháu đi ! Nói chú qua đây !
     Hòa chạy bộ,  đến nhà chú . Chú chạy xe thồ vừa về tới nơi. Hai chú cháu lên xe trở lại nhà cậu ,        Vừa thấy mặt chú, cậu đã than thở :
    -Anh coi, tết nhất tới nơi rồi mà làm vậy thì chết tôi !
    Chú không nói, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt buồn bã !
    -Cháu ở đó với mẹ, chú đi thuê xe !
    Hơn hai giờ sau chú trở về , sư thất vọng hiện rỏ trên mặt :
    -Không có xe nào chịu chở !
    Cậu nóng nãy:
    -Giờ làm sao?!
    Chú nói, giọng buồn thương :
    -Đưa  mẹ về nhà chú, tính sau con ạ , nằm đây lạnh lẻo quá !
    Cậu như thoát gánh nặng :
    -Ừ, nhờ anh lo giúp cháu, tôi nhiều việc lu bu quá !
    Chú như hết chịu nổi sự vô tâm vô tình của cậu , trừng mắt :
    -Không phải chị ruột ông đó sao! Đồ…
    Trong khi hai chú cháu loay hoay đưa xác mẹ ra xe ba gác…Cậu đến nhét vào tay Hòa mấy tờ giấy bạc năm mươi đồng màu xanh, anh mím môi không nói,  bỏ mấy tờ giấy bạc lại trên chiếc bàn bóng bàn, ẳm mẹ đi nhanh ra cổng.
     Chó vẫn sủa inh  ỏi sau lưng anh .
     Chú của Hòa nghèo hơn cậu, nghèo hơn nhiều lắm, các con chú cũng phải đi làm đầu tắt mặt tối mới cầm cự được nơi thành phố này. Cậu thì giàu lại thong thả, các con qua Mỹ hết, Hai ông bà ở căn nhà lớn đến hoang lạnh...nhưng cậu mợ không sợ ma , chỉ sợ bà con nghèo khổ đến quấy nhiễu !
     Mẹ nằm ở nhà chú hai ngày. Chú chạy vạy xin xỏ từ tổ dân phố đến phường. Cuối cùng, xin được chôn mẹ nơi nghĩa trang Gò vấp. Đưa mẹ ra nghĩa trang, chỉ có chú  và đứa em gái con chú, tất cả ngồi trên chiếc xe ba gác. ..
     Phu đào huyệt của nghĩa trang , xem qua tình cảnh, để mặc cho chú và Hòa  tự đào tự chôn…

                                                                ****
     -Ba , có điện thoại .
     -A lô,tôi nghe đây.
     -Phước Hòa à, Phim vừa được thêm hai giải ở Đức , có giải Đạo diễn xuất sắc , cậu biết chưa ?!
     -Mình phải qua Canada trước nên chưa biết gì cả…
     -Vậy tất cả là bảy giải rồi nhé, chúc mừng cậu !
     -Cảm ơn cậu, hẹn gặp nhé…
     Đạo diễn Nguyễn Phước Hòa lại nhìn lên bàn thờ.
     Mẹ mất hai năm, anh thi vào trường Điện ảnh. Từ ngày tốt nghiệp, anh đã làm nhiều bộ phim . Thể hiện nhiều ngóc ngách tình cảm của con người. nhiều cảnh  đau khổ và hạnh phúc. Nhưng có môt bộ phim cưu mang từ khi tốt nghiệp , 27 năm rồi , anh không làm nổi…không đủ can đảm , không đủ bất nhẫn…  để làm, phim cũng không cần giải thưởng nào…đó là bộ phim “Đời Mẹ !...”


                                                        27 tháng I năm 2013
                                                       Trạch An -Trần Hữu Hội
trachan555@yahoo.com.vn

                                                                             
     
READ MORE - MỘT CÁI TẾT KHÓ QUÊN - truyện ngắn Trạch An - Trần Hữu Hội