Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, August 28, 2011

Trần Đình Việt - THÁNG BA, MỘT NGÀY Ở QUÊ

Nhà văn Võ Xuân Tường và nhà thơ Trần Đình Việt (cùng quê Quảng Trị)

TRẦN ĐÌNH VIỆT
Sinh tại Gio Linh, Quảng Trị
Nghề nghiệp: Tiến sĩ, Kiến trúc sư
Sống và làm việc tại Hà Nội

THƠ ĐÃ IN
Gió Trên Những Con Đường (NXB Hội Nhà Văn, 2003)
Lặng Lẽ Bên Đời (NXB HNV, 2006)
Tiếng Vọng ( in chung TT BDVV Nguyễn Du, K1, NXB Thanh Niên, 2007)
Cây Bên Đường Và Nắng Và Gió (NXB HNV, 2011)


THÁNG BA, MỘT NGÀY Ở QUÊ
Tặng Cậu Tường

Lâu lắm mới về quê
Lòng chưa hết ngỡ ngàng
Trên lối cũ
Chợt một đường...
Tím ngát sầu đông

Rồi chợt gió
Hàng cây chao
Nhè nhẹ
Xuống người
Xuống một ngày
Xa lắm
Tuổi thơ tôi...

Những cánh hoa tuổi thơ trên mái đầu đã bạc
Ngày trở về
Vẫn tím ngát sầu đông.

Hà Thượng, 3.2009


NỖI LO NGƯỜI TRÀNG AN

Bất chợt gặp trong cửa hàng gốm sứ Bát Tràng
Tượng một gã
Như đã gặp ở đâu
Cái mặt đểu đểu, ngu ngu
Cười bất cần đời,nham nhở
Ai nhỉ?

Phải rồi, Chí Phèo
Người mà Nam Cao "nặn" ra từ mấy chục năm trước

Hình như tôi đã bắt gặp hắn chưa lâu
Trong một vụ chạm xe
Ngã tư đường Bà Triệu

Hình như tôi vừa gặp hắn mới đây
Bến xe phía Nam
Chuyến xe Tết đông người chen lấn

Hình như tôi vừa gặp hắn tuần trước
Trong quán bia hơi
Hắn mặt đỏ gay
Nói năng bặm trợn
Buổi chiều hè dễ mấy độ nóng thêm

Ôi Chí Phèo
Cái mặt đáng ghét của ngươi
Ta chẳng muốn nhìn
Sao ở đâu cũng gặp

Trời ơi!
Chiều qua thấy cái mặt hắn chễm chệ trong ô tô
Sáng nay lại cái mặt hắn trước cổng trường Đại Học

Nguy rồi!
Có ai giúp tôi để ngày mai không phải nhìn thấy cái mặt của hắn

(Chỉ phục Nam Cao
Ông khuất lâu rồi
Mà Chí Phèo của ông vẫn sống ở ngoài đời
Tươi rói

Còn tôi cứ nghĩ mãi
Sao dạo này hay gặp hắn
Trên đất người Tràng An?!)


Trần Đình Việt
6.2009

Thơ và tiểu sử trích từ tập thơ Cây Bên Đường Và Nắng Và Gió 
(Do anh Trần Đình Hùng - một người anh em của anh Trần Đình Việt - chép tặng VNQT)
Hình trich từ hoihanoi.vnweblogs.com
 

READ MORE - Trần Đình Việt - THÁNG BA, MỘT NGÀY Ở QUÊ

NGUYỄN KHIÊM - GIÓ MÁT TỪ ĐỈNH TRƯỜNG SƠN



Theo con đường 9 từ cầu vượt Đông Hà nhắm thẳng mà chạy. Con đường này giờ đây rộng, đẹp. Đường 9 được người Pháp xây dựng năm 1909, tính đến thời điểm này nó đã được 100 năm. Giữa cái nắng và gió, tôi bon bon chiếc xe già cỗi băng trên con đường huyền thoại này, những xóm làng lùi dần ra sau để rồi toàn đồi núi chập chùng.



Đồi thông ở Khe Sanh


Tôi đi qua Cam Lộ – vùng đất trung du, nơi chuyển tiếp độ cao của núi Trường Sơn xuôi theo hướng biển, thoải dần về phía đồng bằng. Nơi dãy núi cao ở Tâm Lâm là thượng nguồn của sông Hiếu, chảy qua Cam Lộ, Đông Hà rồi nhập cùng sông Thạch Hãn đổ ra Cửa Việt. Ở đoạn này có một ngọn núi đá thạch cao hùng vĩ, qua mấy năm người ta đục khoét, nổ mìn mà vẫn chưa hao mòn là mấy. Quanh ngọn núi này có làng Thượng Lâm, người ta gọi đùa là làng nghịch lý. Bởi người dân sống ở đây quanh năm bụi đá, bụi cát và thỉnh thoảng thảng thốt vì những vụ tai nạn từ đá, người dân cam chịu sống chung với bụi vì họ làm nghề chẻ đá. Sợ bụi là thế, sợ những tai nạn từ việc chẻ đá là thế, nhưng có một điều ai cũng muốn, muốn tiếng mìn nổ để họ có đá mà chẻ thay vì ăn không ngồi rồi!


Qua thị trấn Krong Klang, trung tâm của huyện Dăkrông. Ở đây có ngã ba, đi thẳng là lên Khe Sanh, Lao Bảo, rẽ trái là vào chiến khu Ba Lòng. Cách thị trấn này khoảng năm cây số là đến cầu treo Dăkrông, ngày xưa là cây cầu treo bằng sắt, sau một trận lũ đã bị nước cuốn trôi. Năm 1999 Cuba phối hợp với nước ta xây dựng lại bằng cầu dây võng, tuy nhiên người ta vẫn gọi theo tên cũ là cầu treo. Cây cầu nằm bên ngọn núi Klu hùng vĩ, đây là dãy núi đá vôi có nhiều cây bụi và cây cổ thụ quanh năm xanh tốt, hàng năm đến mùa xuân hoa ban nở trắng tô điểm trên nền xanh núi. Đường 9 đi qua Dăkrông thật đẹp, một bên là vách núi, một bên là sông, đường ngoằn ngoèo gấp khúc nhiều nhất là đoạn này.


Vượt đèo Rào Quán, đèo không cao nhưng dài, lên đến hết đèo có cảm giác mát mẻ và trong lành hơn. Đứng trên đèo Rào Quán nhìn xuống thấy một ngôi làng nhỏ, nằm khiêm tốn bên dòng suối uốn khúc rồi đổ ra sông Dăkrông. Đó là Làng Cát, ngôi làng còn lưu giữ được nhiều nét văn hóa của dân tộc Pako.



Đường lên đỉnh Trường Sơn chập chùng núi, lãng đãng mây


Từ đèo Rào Quán là độ cao tăng dần, càng lên cao càng mát. Và cuối cùng vượt đèo Khe Sanh là tới thị trấn Khe Sanh, đỉnh Trường Sơn. Tôi đã ngạc nhiên bởi cái sầm uất của phố núi, thật nhiều nhà cao tầng, chợ búa đông đúc bởi người Kinh và không ít người dân tộc thiểu số. Ngã ba tượng đài là điểm nhấn của Khe Sanh. Từ đây đi vào theo đường Hồ Chí Minh (nhánh Tây) là có thể ra tới Quảng Bình. Cách tượng đài sáu cây số là thủy điện Rào Quán. Hồ thủy điện rộng mênh mông, nằm dưới chân đỉnh Voi Mẹp. Đây là đỉnh núi cao nhất của Quảng Trị, với độ cao 1.739m so với mực nước biển, quần thể núi xung quanh đỉnh Voi Mẹp là khu bảo tồn thiên nhiên Bắc Hướng Hóa, nơi tìm thấy đàn bò tót khoảng 10 con. Tương truyền, núi là nơi được vua Hàm Nghi đặt chân đến và nghỉ ngơi, nuôi quân để tiếp tục theo đường rừng ra Quảng Bình, vì thế núi còn được gọi là núi Vua, núi Hàm Nghi. Trên núi có vườn cam trĩu quả, vườn cam rất thiêng liêng luôn được các già làng người Vân Kiều bảo vệ không cho con cháu họ hái!


Tôi trở ra Khe Sanh và khám phá những thắng cảnh nơi này. Với độ cao trên 500m, Khe Sanh được mệnh danh là Đà Lạt của Quảng Trị quả không sai. Người dân địa phương mách: muốn thưởng thức Khe Sanh thì vào đồi thông. Tôi nhanh chân men theo con đường nhựa nằm khuất lấp sau lòng phố xá rồi đi. Con đường uốn lượn, dốc lên dốc xuống, đi trên con đường này làm tôi nhớ tới Đà Lạt, những con đường nằm nhỏ nhắn giữa các hàng thông rồi chìm trong sương mờ đục. Một cảm giác lâng lâng ào tới, không khí được gạn lọc bởi từng lá thông xanh ngắt. Vẻ đẹp của đồi thông Khe Sanh hoang sơ quá, nơi đây chưa có dịch vụ nào cả, thỉnh thoảng từng cặp tình nhân chở nhau vào đây rồi trải nilông ngồi trên thảm cỏ bên cạnh bờ hồ. Giá như ở đây có một nhà đầu tư nào khai thác và bảo vệ môi trường tốt sẽ là một điểm để du khách du lịch khi đi mua sắm ở Lao Bảo về.


Đỉnh Trường Sơn, tôi đang đứng trên đỉnh Trường Sơn, chợt thấy mình nhỏ bé trước vẻ đẹp hoang sơ mà kỳ vĩ. Nhìn về hướng trời đông, mây trắng bạc đầu những đỉnh núi chập chùng… lòng bỗng nhộn nhịp cất lên câu hát: “Hướng Hóa đẹp giàu, đây Khe Sanh, đây Lao Bảo bừng lên trong nắng mới…”.

Nguyễn Khiêm


Bài do tác giả gởi tặng

READ MORE - NGUYỄN KHIÊM - GIÓ MÁT TỪ ĐỈNH TRƯỜNG SƠN