Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, May 16, 2014

GẠO ĐÃ THÀNH CƠM - thơ Phan Minh Châu - Đoàn Dự chuyển sang tiếng Anh


RICE HAS A "CƠM" (RICE)
On Ly Son Island
The eyes blankly afraid to move out
Red eyes sea blue sky
Despite never regret dead
But do not perish in the arms of your friends, brothers .
One thousand years of death unknown how
As the waves keep on top the layer
I go from my youth Hung kings open world
Unknown to the disaster turned home
Fifty children in the foret
Fifty children in the sea
Four thousand years of love burning
When “Au-Lac” general info arms hold keep nation
Knowing shared the pain of flesh
Know companion in the fight
Has remote and a river Gianh winning .
Akey point between the BEN HAI river
Full poeple are tightening arms again
Poverty pushed backward flow away coverty
trying to reach, poor how far the guys have
Going remove a smog airspace
A thousand years have done everything my self
Could pull until to day
Just yesterday left hand clenched in hand.
This species became apparent barazen face
No amount of power as hegemonic island
Not knoun to shy away conscience before court
They self-east sea hegemorry
Should calculate intrigue invasion game
Forget love all things dark and conventions
When everything is definitely not signing dry
They find hundrets of bars and quirky design
On land you murder and robbery.
They lowered rig with warship and aircraft support.
They do many things polder barbarian
Then spray the blood sucking bugs poured out for us .
They are waiting gulp get paracel
They are waiting gulp get sparatly
But, they think,we can not keep …
Turn the pages of ancient times used to find each page.
Heroic battle to dislodge us invasion
Still cloth hero Quang Trung
With an illustrious Dong Da victory milliennium .
Thre are still three of Ms. Zhao (2 bàTrung,Trieu).
I would rather die glorious weather still fresh
Our nation to day is light monuments
Are springing up from the time of hunger and thirst rice less jacket
But stay strong terracotta fire fighting
Ninety million people are doing the operation
Before your pressure of invasion
There will be angels that hold nation
Sun shining between the home islands


Author : Phan Minh Chau.

(Tranlated into English by DOAN DU from VIET NAM)



GẠO ĐÃ THÀNH CƠM
Trên đảo Lý Sơn
Những đôi mắt thất thần ái ngại chuyện ra khơi
Đôi mắt đỏ giữa biển trời xanh biếc
Dù phải chết không bao giờ nuối tiếc
Nhưng đừng chết giữa vòng tay bè bạn, anh em
Một nghìn năm bao cái chết không tên
Như sóng biển cứ đè lên lớp lớp
Ta từ thuở vua Hùng đi mở cỏi
Chưa biết quay đầu trước thảm họa quê hương
Năm mươi người con trên rừng,
Năm mươi người con dưới biển
Bốn nghìn năm rừng rực lửa yêu thương
Khi Âu, Lạc chung vòng tay giữ nước
Biết san sẻ những niềm đau cốt nhục
Biết đồng hành trong ngọn lửa đấu tranh
Đã xa rồi một bến nước sông Gianh
Một điểm chốt giữa dòng sông Bến Hải
Cả dân tộc đang siết vòng tay lại
Đẩy đói nghèo lạc hậu chảy đi xa
Bao cố gắng vươn lên, bao kẻ phải xa nhà
Đi gỡ bỏ một vùng trời sương khói
Bồn nghìn năm đã làm thân tôi mọi
Có thể nào kéo mãi đến hôm nay
Mới hôm qua tay còn siết trong tay
Nay trỡ mặt lộ rõ loài trân tráo
Không lượng sức khi bá quyền biển đảo
Không biết thẹn với đời trước tòa án lương tâm
Chúng tự cho mình là bá chủ biển đông
Nên tính toán mưu mô trò xâm lược
Quên mối tình thâm và mọi điều công ước
Khi mọi thứ rạch ròi bút ký vẫn chưa khô
Chúng vạch tìm trăm kế lẫn mưu mô
Vào đất bạn giết người và cướp của
Chúng hạ giàn khoan với tàu chiến và máy bay yểm trợ
Chúng lấn biển làm bao điều mọi rợ
Rồi ngậm máu phun người đỏ hết lỗi cho ta
Chúng đang chờ nuốt gọn lấy Hoàng Sa
Chúng đang chờ nuốt gọn lấy Trường Sa
Mà chúng nghĩ chúng ta không thể giữ. 
Lật trang sách ngày xưa lần tìm từng trang sữ
Những trân chiến hào hùng đánh bật bọn xâm lăng
Vẫn còn đó người anh hùng áo vãi Quang Trung
Với một trận Đống Đa lẩy lừng thiên niên kỷ
Vẫn còn đó những bà Trưng bà Triệu
Thà chết kiêu hùng khí tiết vẫn chưa phai
Dân tộc ta hôm nay đang sáng những tượng đài
Được mọc lên từ những ngày bám biển
Được mọc lên từ những thời đói cơm khát áo
Nhưng vẫn kiên cường nung ngọn lửa đấu tranh
Chín mươi triệu người dân đang làm cuộc hành quân
Trước sức ép của bọn Tàu xâm lược
Sẽ có đó những thiên niên sử mới
Sáng rực trời giữa biển đảo quê hương.


Nguyên văn từ email chauvespa1954@gmail.com
READ MORE - GẠO ĐÃ THÀNH CƠM - thơ Phan Minh Châu - Đoàn Dự chuyển sang tiếng Anh

PHỐ NÚI - thơ Sĩ Chương

Tháng năm nay về lại phố
Vô tình lạc bước trong thơ
Nghe chuông chùa ngân Linh Phước
Thông reo lá rụng quanh hồ
Cam Ly nhắn tìm bạn củ
Đồi Cù Đa Lạt lơ mơ
Bước chân dừng quen Phố Núi
Hàng cây đẩy gió vào thơ

Mát Công Viên buồn - ngồi đợi
Tình quê ngọt bát nước dừa
Xa rời bao năm trở lại
Vẩn mùa bắp nướng đưa hương

Vẩn hàng Tường Vi tim tím
Đong đưa níu gió bên đường
Vẩn khu vườn xanh đất đỏ
Cánh đồng nắng thắp chiều quê
Phượng rơi tím con đường nhỏ
Tháng năm ve đả gọi hè ./.  

                      Sĩ Chương  
                        5/2014
READ MORE - PHỐ NÚI - thơ Sĩ Chương

BÀI THƠ "CÕI NGƯỜI" của Mai Thanh và LỜI BÌNH của Hà Khoa



                                                   
Ngẫm ra mới thấu Cõi người:
Râm ran tiếng khóc, tiếng cười xen nhau
Bao giờ đời hết khổ đau:
Để cho muôn nẻo chen nhau tiếng cười

Bao giờ đời thực là Đời
Để cho muôn nẻo bời bời tiếng vui...

                                                                      Mai Thanh

                                          *
                                       *     *

Hai ý tưởng cơ bản hàm chứa trong "Cõi người":
Một là, thực trạng khách quan của cuộc đời, của cõi người bao gồm hai mặt là tiếng khóc và tiếng cười, nghĩa là khổ đau và sung sướng. Đó như là quy luật tồn tại với hai mặt đối lập của của sự vật:
Ngẫm ra mới thấu Cõi người:
Râm ran tiếng khóc, tiếng cười xen nhau
Hai là, ý niệm về một cuộc đời, về một cõi người tốt đẹp: Ở đó, không còn là "xen" nhau của hai tiếng khóc-cười, mà chỉ có tiếng cười "chen" nhau:
Bao giờ đời hết khổ đau:
Để cho muôn nẻo chen nhau tiếng cười
Dường như chưa bộc lộ hết ý nguyện, bài thơ được tiếp thêm hai câu theo cách thể hiện tuy có khác, nhưng vẫn là ý nguyện trên, để ý nguyện ấy được khẳng định một cách chắc chắn hơn:
Bao giờ đời thực là Đời
Để cho muôn nẻo bời bời tiếng vui...
Đến đây, nảy ra một câu hỏi: Phải chăng, tác giả đã chủ quan, duy ý chí và viển vông, khi mong muốn cuộc sống, cõi người này chỉ còn tiếng cười?
Chính nhà thơ-tác giả "Cõi người" đã có lần giãi bầy như sau: Không phải thụ động một chiều, ý thức con người - trong trường hợp chúng ta đang bàn là ý nguyện, thông qua hành động tác động trở lại hiện thực - ở đây là cuộc sống, cõi người -, khiến hiện thực ấy biến đổi theo ý nguyện của chủ thể "Để cho muôn nẻo bời bời tiếng vui...". Thì đó, hoạt động văn chương -nghệ thuật với mục tiêu Chân-Thiện-Mỹ và các loại hình đồng dạng khác đang "tác động trở lại hiện thực" đó sao?
Thi ca càng như vậy, vịn vào lý lẽ nêu trên, nhà thơ bao giờ cũng chắp cho mình đôi cánh thi ca đế nâng cuộc đời, cõi người bay bổng lên tầm cao mơ ước!

Bài thơ ngắn gọn -xúc tích vừa mang tính triết luận, vừa mang tính trữ tình, nêu bật được hai mặt của vấn đề, với kết cấu mở, khiến người đọc suy ngẫm, động rung về nhận thức và cảm xúc, thậm chí trái chiều với ý tưởng bài thơ, đó là điều bình thường và cần thiết không chỉ của thi ca, mà của cả văn chương-nghệ thuật, nói chung.

                                                            Hà Khoa
READ MORE - BÀI THƠ "CÕI NGƯỜI" của Mai Thanh và LỜI BÌNH của Hà Khoa

BỨC TRANH ĐỜI MUÔN VẺ - thơ Hoài Thương




Lạc về đâu hả bình yên trong vòm kí ức
Để bây giờ ta chỉ nghe dòng oan trái ngổn ngang
Giữa màn đêm trong lặng câm hoa môi chợt bật khóc
Mảnh kí ức vụn vỡ thành từng hạt li ti
Chưa kịp thăng hoa đã bị nỗi đau nuốt chửng.


Có hay không ngọn lửa yêu muôn đời người vẫn kể
Thiêu đốt thời gian thắp sáng hai chữ chung tình
Có hay không... những giấc mơ người cùng ta rong ruổi
Sống chết thành đôi bên nhau chốn phiêu bồng.
Cõi ta bà kiếp thiêu thân trọn đời yêu mật ngọt
Cớ vì sao chuyện tình ta đi lạc giữa vô thường
Sầu vương cung trăng hóa Hằng Nga hát khúc ân tình
Ta suy tư bụt nhìn ta nghẹn ngào không thành tiếng
Trái đất quay, lòng người đổi thay và đời là thế

Thì thôi chấp nhận duyên ôi, phận hẩm hiu
Mộng uyên ương hẹn kiếp sau cùng người tô thắm
Chốn nhân gian chỉ phiêu du trong gió sương ngút ngàn
Nhặt mảnh thương đau dệt thành bức tranh đời muôn vẻ.


                                             Hoài Thương
READ MORE - BỨC TRANH ĐỜI MUÔN VẺ - thơ Hoài Thương

YÊU NGƯỜI YÊU CẢ BUỒN VUI - thơ Trúc Thanh Tâm



Xin chị đừng để nhớ triền miên
Cho tháng ngày dài, dài thêm mòn mỏi
Lời yêu chị, tôi chưa hề gian dối
Trong lòng tôi, chỉ có chị là riêng

Cứ mỗi lần chị gọi bằng em
Sao tôi thấy buồn hơn trong mắt chị
Tóc chị xõa, kéo hồn tôi huyền bí
Đêm sẽ dài trong khói thuốc miên man

Chị ngập ngừng khi gọi bằng tên
Chính là lúc chị yêu tôi nhiều lắm
Chị cố nén tình mình trong câm lặng
Là vô tình, giết chết cả đời nhau

Thời gian nào dỗ ngọt nụ hôn trao
Tình đầu đời, trái tim bối rối
Tôi yêu chị nào đâu có tội
Chị dối lòng, lệ tuyệt vọng tràn môi

Yêu một người là yêu cả buồn vui
Biết được, mất khi tình trên lối rẽ
Mai mốt đây, chắc sẽ nhiều buồn tẻ
Chôn kỷ niệm sầu, xin gọi cố nhân

Giây phút bên nhau đời mãi vô cùng
Tôi hạnh phúc băng mình vào cuộc chiến
Những cánh thư còn một câu trìu mến
Chiến tranh vô tình, phải sống nghe anh !

    Định Tường, 1970

TRÚC THANH TÂM
READ MORE - YÊU NGƯỜI YÊU CẢ BUỒN VUI - thơ Trúc Thanh Tâm

Thơ Huy Uyên - PHỤC SINH TÔI VÀ EM, MÙA HẠ Ở SÀI-GÒN

Phục-sinh tôi và em

Hai mắt Chúa trông sao quá buồn
kễ từ hai ta treo tình ngang đầu núi
đêm trôi hoang-hoãi mùa phục-sinh
em đứng bên hiên chãi tóc gọi mây về
dòng nước xưa chảy đi đâu mà không nói .

Em giữ dùm tôi con tim bầm máu
đêm ở lại bên người
mắt sầu rưng rưng đỏ
phục-sinh em và nụ hôn tôi .

Kể từ em xa bỏ tình tôi
giọng người theo hoài sông biển
tháng tám che dấu mây trời
chia hai ngã sầu không đến .

Thương ai giấc mơ mê-thiếp
trong vườn xưa ngẫn-ngơ
em bên hàng mồng-tơi
tháng năm trở lại
tôi lạc mất em rồi .

Phố cũ cùng trăng trên cao
đường ai về còn xa mấy
bóng người chìm khuất tự bao giờ
mà lối bên em đầy hoa súng nỡ .

Đứng bên nhà thờ nghe chuông đỗ
còn ích chi hẹn một ngày về
phục-sinh tôi và em
một trời thương nhớ
đường xưa hỏi còn dấu bước em đi .

Tôi một mình nắng,gió,mưa bay
nghiêng đời chao theo chiếc lá
quanh đây những tiếng thở dài
đợi mưa về làm đám tang
người đi -Diễm ơi xưa lắm rồi
mà còn có nhớ .

Thôi phục-sinh tôi về
dấu nụ hôn xưa
cớ sao lòng đầy bão-tố ...
                                        Huy Uyên

              
Mùa hạ ở Sài-gòn

Lời ca đêm theo trăng tròn khuyết
mấy độ lòng cháy nhịp tơ vương
ở lại với người đôi mắt
sầu theo chi sắc chiều dạ-lan-hương .

Trong cơn mưa mùa hạ em về
khúc xanh xao sao buồn quá đổi
biết rằng tình là giấc mơ trôi
đứng cuối phố
bước ai xao-xuyến mãi .

Có lạnh đêm khuya quán vắng
bỏ tình cho năm tháng lỡ làng
ly rượu chờ ai mà cay đắng
không-hết-chiều-đi mùa hạ theo sang .

Đóa trà-mi ngũ đêm bồi-hồi
nhà bên sông hắt hiu cửa sổ
những ngày xưa chưa kịp
đau đớn bên người
quắt quay nỗi nhớ .

Mùa hạ Sài-gòn vội qua đêm nay
sân ga không tàu về im vắng
gợi nhớ dĩ vãng buồn sương mây
bỏ lại nghĩa-trang
đìu-hiu nỡ hoài chi
loài hoa dại trắng .

Bên kia sông thương ai mà thã gió
mênh mang nhớ người
em bước hoài lầm-lũi
hơn một lần về khâm liệm tình tôi .

Thôi em một trời lá đỗ
Sài-gòn,em và mùa hạ về
Pennsyl.có nhớ ...

                                       Huy Uyên
READ MORE - Thơ Huy Uyên - PHỤC SINH TÔI VÀ EM, MÙA HẠ Ở SÀI-GÒN

SÔNG NƯỚC CẦN THƠ - thơ Phan Minh Châu



Đã đôi lần thăm sông nước Cần Thơ
Nơi mảnh đất bốn mùa hoa nở rộ
Chợ nỗi Cái Răng chạy dài theo vỉa phố
Đất Tây Đô thơm ngát tình người
Thành phố anh hùng ,thành phố tuổi đôi mươi
Mang hương sắc của một thời hoa mỷ
Bao nỗi nhớ gởi vườn Lan bình Thủy
Vườn Vòng Cung sông nước Phong Điền
Chúng tôi đi chân đã dẫm trăm miền
Đã lăn lộn khắp dặm ngàn tổ quốc
Nhưng sông nước Tây Đô
Với vườn cây Thốt Nốt
Bưởi bốn mùa chăm chỉ ra hoa
Đường trên sông cây trái rộ ken bờ
Khách du lịch đổ xô về Mỷ Khánh
Vừơn du lịch,Vịt nấu chao ấm lòng bao lữ khách
Vị bánh xèo Mười Xiêm đặc sản của bao người
Ngang đại lộ Hòa Bình nem nướng,cá kho,trui
Chén cháo trắng, hột vịt muối tiêu
mọc đầy đẫy trên con đường lịch sử
Bao công sức qua bốn mùa lam lũ
Phố xá dài thêm đầy ắp nghĩa tình
Bến Ninh Kiều đêm đến sáng lung linh
Câu vọng cổ níu chân người khách lạ
Vườn Bằng Lăng theo trăm hoa đua nở
Những cánh cò chao lạ lẫm đi về
Trúc ken bờ râm mát mấy triền đê
Trãi tiếng hát dài theo bờ sông Hậu
Dân mộc mac với tình yêu nung nấu
Dâng Tây Đô hương sắc đến cho người
Nơi thấm đẫm vị tình yêu của đất

Nuôi mảnh vườn râm mát tuổi đôi mươi.

PHAN MINH CHÂU
3b Âu Cơ Nha Trang Khánh Hòa
Đ.T 0922992662
READ MORE - SÔNG NƯỚC CẦN THƠ - thơ Phan Minh Châu

CÒN GÌ NỮA ! - thơ Trương Đình Đăng

Tâm sự ngày biển động

Còn gì nữa để ta bè bạn
Khi lương tâm đã tán tận rồi
Còn gì nữa giữa thời điên loạn
Nghĩa đệ huynh súng đạn cắt rời

Cờ vẫn đỏ và sao vẫn đó
Nhìn trời cao lộng gió cờ bay
Ta cứ ngỡ mình đang hớn hở
Bạn chung đường một cửa tương lai

Dã tâm kia lộ bày từ buổi
Máu dân Nam đổ tưới Hoàng Sa
Nợ đòi trả lúc ta đang đói
Máu lại trào loang đảo Gạc Ma...

Còn gì nữa để ta ngần ngại
Cái "lưỡi bò" ma quái tráo trơ
Lùa Biển Đông vào Trung Nam Hải
Thả giàn khoan xâm hại vét vơ...

Đâu còn thuở chung cờ chung hội
Còn gì đâu để gọi anh em
Con đường mới chuyển xoay thời đại
Đừng chần chừ !
                         Xóc tới !
                                      Đi lên !!

Những ngày Biển Đông dậy sóng (5/2014)

PHƯƠNG NGỮ- TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG
                    Đà Nẵng


Nguyên văn từ email: truongdinhdangdn@gmail.com
READ MORE - CÒN GÌ NỮA ! - thơ Trương Đình Đăng

TỨ BÌNH THỜI TIẾT - thơ Mai Thanh



TỨ BÌNH THỜI TIẾT
(Hay “Lời con cu cườm”)

Xuân:
mưa rây gọi lộc
Mưa rắc gọi ong
Mưa mơn cành khế
Mưa xoa cành hồng

Hạ:
Nắng đỏ phượng đồng
Nắng gầy ve núi
Nắng cằn cỏ nội
Nắng cạn dòng sông

Thu:
Gió thổi lâng lâng
Gió lùa man mác
Gió đưa dào dạt
Gió lay dập dìu

Đông:
Sương rơi phiêu diêu
Sương giăng đầy ngõ
Sương tàn buổi chợ
Sương vương đường làng

                   *
                 *   *

Xuân mãn hè sang
Thu qua đông lại
Tiếng gù ân ái
Lời con cu cườm.

READ MORE - TỨ BÌNH THỜI TIẾT - thơ Mai Thanh

ANH LÀ AI - thơ Thúy Ngân



Anh là ai ?
Hay là gió mong manh
Khẽ chạm sẽ tan vào hư ảo
Gió chỉ đùa với những loài hoa thơm thảo
Rực rỡ lả lơi


Anh là ai ?
Có phải trăng ngời ngời ?
Mọi tinh tú xoay quanh mình thích thú
Ôi ! Con trăng đa tình

Anh là ai ?
Hối hả bình minh
Sương ướt lạnh - một mình hối hả ...
Những dự án mập mờ vội vã
Quán ăn
Bước chân lanh canh gian dối
Tiếng thì thầm ganh đua
Cả tiếng tim , tung tẩy bán - mua
Cuộc tình....!

Anh là ai ?
Giờ ta là ai ?!
Người hỡi !
Ta chỉ là ánh sao rơi
Vô định
Cuối đời .



                          Thúy Ngân
READ MORE - ANH LÀ AI - thơ Thúy Ngân