Nhà thơ Chu Vương Miện
XUẤT XỬ HAI ĐƯỜNG
thiên sanh nhơn, hà nhơn vô lộc
địa sanh thảo, hà thảo vô căn?
biết hai chữ thiên thời địa đất
cứ chùm chăn đợi khoa thi
đậu đạt xong rồi sẽ tính
đại đăng khoa tiểu đăng khoa kế cận
vào ra xe ngựa võng lọng xênh xang
quỳ một đời mỏi cẳng chốn hoàng cung
không cũng còng lưng khấu đầu cúng vái
thân sĩ phu giờ giống ngang ếch nhái
thân nô tài đầy tớ chốn triều cương
chín bệ rồng chờ mưa móc hoàng ân
quân phán tử, thì ô kê tử thật
mấy ngàn năm sống cho chật đất
chả bao giờ dám cự cựa nha răng ?
im thin thít nhờ vả ơn trên
chờ rơi rớt phước như đông hải
trọn một đời khoanh hương bái
MỒI MỒI CHÀI
cá cắn câu vì tham mồi
chim sập bẫy cũng vì mồi
cọp sụp hầm cũng vì mồi
heo rừng mắc bẫy cũng vì mồi
đàn ông không ham mồi
mà chỉ ham ghệ
số phận tham mồi ra sao ?
ai mà chả rõ
trước nhất nếu không cần thiết
thì vào nồi
sau là cum cho thật kỹ
để dùng làm cò mồi
ghệ cũng là có mồi
những kẻ mắc mồi chưa chết ngay
mà được dùng làm tay sai
sai đâu uýnh đó
đánh bậy đánh bạ là đi đời
cũng là thân phận tay sai cò mồi
nhưng chim xơi cá
người xơi chim
hoặc xơi lẫn nhau ?
dù là nước trong
dù là nước đục
dù sông chia từng khúc
số phận mồi rất nhiều
rước vào ít hư vinh
toàn nhục ?
NGƯỢC XUÔI
ta đến xứ Nam, bạn qua xứ Bắc
bất ngờ li rượu cũng ngược xuôi
đôi chập bên đời râu tóc rụng
trong tay hồ hải một phen cười
(thơ Lâm Anh Nguyễn Ba La)
Ba Tơ đứng ngó Phú Thọ
kẻ ở biển sâu kẻ góc trời
cái ngát của hoa cái nồng của rượu
Cù Và còn lại mấy nương khoai ?
ta đến xứ Nam bạn qua xứ Bắc
50 năm cùng một phen cười
ta đến rồi đi rồi đi mất
rượu trong hay đục mãi cuộc vui?
chả trách chi nhau đời hồ hải
tang bồng nhàn nhạt bóng chim côi
Ba La Vạn Tượng vòng Tư Nghĩa
tình sâu nghĩa nặng bớ dân Hời
Châu Ô nay sót còn Châu Ổ
Một bên nước mặn bên Bình Vân
hũ rượu bắc nam chia nhau sớt
nơi đây cõi tạm đuộc bao lần ?
ngược xuôi âu cũng là yên phận
một đời mơ mấy chốn dừng chân
chung rượu chưa vơi nơi xứ Bắc ?
mà đàng vội vã chuyến xuôi Nam
LỤC NGÔN THƠ
trước mặt là duềnh nước mặn
sau lưng là dãy thùy dương
ta đứng giữa trời đất rộng
phía xa là mấy con thuyền
mênh mông một trời mấy nước
buồn vui giữa nắng hoàng hôn
bờ sông bên lở bên bồi
con sông quanh co khúc khuỷu
họa hoằn có đoạn chảy xuôi
phía trái trường sơn trùng điệp
ven đường hoa nở thêm vui
thuyền trôi lững lờ trên nước
chiều trôi trên bãi tân bồi
cũng rầu làm thân con bướm
ở không bay tới bay lui
người sống chả hay chả biết
người chết khóc lóc rồi thôi ?
thân thiết có chàng Nguyễn Bính
giờ đây xanh cỏ mất rồi ?
làm thơ dăm ngàn cách trở
bây chừ một ánh trăng soi
chim bông lau, cánh đồng lau
anh đi trước em đi sau
gió ngược chúng mình tơi tả
tóc tai nghiêng ngả trên đầu
trước mặt là thung xam nghoét
bên triền một cánh đồng dâu
có người thề để mà nhớ
có người thề để mà quên
người nói như đinh đóng cột
có người nói xong liếm liền
có người hứa nhăng hứa cuội
có người thề thốt luôn luôn ?
CHU VƯƠNG MIỆN