Người đi rồi, mình tôi ở lại
Con đường xưa một bóng nghiêng nghiêng
Dưới hàng cây sao tôi vẫn đợi…
Hình bóng ai trên lối thân quen
Người đi rồi, có gì trăn trở
Ngựa chồn chân bước mỏi rã rời
Tiếc mà chi một thời lầm lỡ
Nụ tầm xuân phai sắc màu tươi
Người đi rồi, tình thôi cũng đủ
Chắc không mang theo chút tình rơi
Áo cô dâu màu hoa hồng thắm
Nụ cười duyên rạng rỡ bờ môi
Người đi rồi, ngày xưa bỏ lại
Những muộn phiền như bóng mây bay
Thả cánh diều xuôi về miền hạ
Hương xuân đầy trong cốc rượu cay
Người đi rồi, trời giăng mây tối
Mưa nhẹ bay lất phất cuối mùa
Chuông nhà thờ chiều nay quên đổ
Giáo đường đâu còn bóng người xưa!
Vũ Trầm Tư