4- BABA YAGA
Baba Yaga trẻ
tuổi và xinh đẹp đang ngồi truớc gương thần của bà nội để lại.
Suốt tuần qua
tâm thần cô bất an, lúc thì hoảng hốt, lo lắng, lúc lại như có tiếng ai khẩn
thiết mời gọi từ nơi xa thẳm, khiến cô muốn bỏ tất cả để đi đến đó xem sao.
Có lúc trong
lòng người con gái tự nhiên bừng sáng như bầu trời cuối xuân trong xanh, khiến
cô đột nhiên gạt những thứ rêu thuốc đang thái dở sang một bên, vui vẻ chạy ra
ngoài lều nhìn đàn nhạn biển vừa từ phương nam bay tới.
Xung quanh vẫn
là tuyết phủ nhưng cánh chim nhạn biển báo hiệu đã qua mùa đông khắc nghiệt. Cô
nhìn vào gương, hân hoan với sự trẻ trung xinh đẹp của mình, tự dưng ao ước
được gặp một chàng trai nào đó để trò chuyện, nói cười.
Cô ra ngoài
thắng mấy con tuần lộc vào xe trượt tuyết, định bụng phóng đi ngao du một
chuyến nhưng lúc thắng xe xong, quay vào lều lấy cây roi da thì chạm mắt vào chiếc gương thần của bà nội treo
ngay đó.
Baba Yaga chợt
bình tâm lại, cảm thấy hơi thẹn với ý định bồng bột của mình, cô nhấc gương
xuống đặt trên đùi, ngồi lên tấm nệm là một bó da thú và lặng im chờ đợi, hệt
như ngày nay một bé gái nháy chuột vào lệnh download trên màn hình computer rồi
ngồi đợi để xem một đoạn phim nào đó.
Bà nội cô đã
dặn rằng, khi thấy trong lòng có những tình cảm bất thuờng, không dưng bỗng
thấy buồn lo vui giận, thì hãy bình tâm ngồi nhìn vào gương sẽ có thể biết được
nguyên nhân.
Chờ khoảng non
một khắc thì mặt gương bắt đầu mờ đi,
sau đó lại dần dần sáng lên, rồi hiện rõ hình một pháp sư trẻ - người này cô
vẫn hay gặp từ hồi nhỏ và khi lớn lên thường tìm cách săn đón cô - đang ngồi
bên cây ngải Mê tâm uốn éo trong chiếc chậu đá hình thù kì lạ, chính là trái
tim hóa thạch hiếm hoi của một con cá voi xanh. Cạnh đấy có một chiếc mu rùa
biển khá to với những nét vẽ bằng than, tuy hơi nguyệch ngoạc nhưng đúng là
khuôn mặt của cô với tên tuổi, ngày sinh tháng đẻ không sai một giờ khắc nào.
Baba Yaga lập
tức hiểu ra nguyên do. Anh chàng Pháp sư nổi danh kiêu ngạo, tài hoa và sát gái
kia đang cố dùng bùa ngải để mê hoặc cô, muốn cô phải bỏ nhà chạy đến với anh
ta như một con thiêu thân lao vào ánh lửa, giống như nhiều thiếu nữ bất hạnh
khác.
Môi cô gái cắn
chặt lại, không thể ngờ con người với khuôn mặt đàn ông đẹp trai, thực sự cũng
là người giỏi giang, lại sử dụng những thủ đoạn hèn mạt đến vậy đối với nữ
nhân.
Tuy không
luyện ngải nhưng Baba Yaga biết về những thiên năng, linh phù và cả nỗi hiểm nguy mà một người luyện ngải
có thể thu được cũng như phải hứng chịu. Một pháp sư luyện ngải cao tay có thể
ngậm một lát ngải Huyết nhân nhỏ trong mồm, nhịn đói hàng tháng trời vào rừng
sâu tìm trầm, lặn xuống đáy biển hoặc làm các nhiệm vụ nặng nề, nguy hiểm khác
mà không đuối sức. Ngải này còn giúp cho người ngậm nâng cao độ thần giao cách
cảm, đoán biết được sự kiện từ muôn dặm xa xôi. Ai luyện được Bạch đại ngải còn
có thể giúp cho người mới chết sống lại, thoát qua bệnh tật hiểm nghèo.
Cô cũng biết
rằng, ngay các pháp sư luyện ngải với nhau cũng rất coi thường, thậm chí khinh
miệt người dùng ngải để tạo ra bùa yêu, thuốc lú nhằm quyến rũ đàn
bà, con gái. Vậy mà con người mang danh là tài giỏi kia đang cố tình tìm cách làm
hại cô, khiến cô rơi vào trạng thái tâm thần bất định mấy hôm nay.
Baba Yaga trẻ
tuổi quyết định đấu sức.
Cô phù thủy
miền Bắc Cực khoác vào người bộ áo choàng phù thủy của bà nội để lại, bắt đầu
nhón chân đi theo vòng xoắn ốc, vươn tay tung vẽ các vòng bát quái lên không
gian, sau đó đọc những câu thần chú bí hiểm gia truyền của dòng họ.
Câu thần chú
này đầu tiên bà nội muốn dạy cho cả con dâu bà là mẹ cô, nhưng mà mẹ cô không
thể nào học thuộc được, cuối cùng bà nội chỉ dạy cho cháu gái. Bà nhận thấy
rằng cô con dâu chẳng bao giờ có thể trở thành phù thủy, quá lắm cũng chỉ làm
một bà lang vườn, giúp đỡ lặt vặt trong việc kiếm tìm hoặc phơi sấy các loại
thảo dược mà thôi.
Bà đã rất
thích thú khi thấy cô cháu bé bỏng chỉ học có một ngày đã đọc vanh vách:
Úm ba la Hộ
tông ca xa
Ma sá đà Hộ
thiên đa ta
Ni thiên Hộ giác ta ta ba ra
Bát bộ biên
Tiếp pháp ba la ca
Mê ni cực Tiếp
đạo diên cu la
Hồng yên Tiếp
thế ta ba ni sa...
Lúc này đọc
xong, cô xếp chân vòng tròn ngồi ở tư thế vận công, chống lại nỗ lực của tay
Pháp sư đang dồn sức vào linh phù ở cách xa mình hàng vài trăm dặm đường băng
tuyết. Đó chính là lúc con người có lòng tham ghê gớm này đã ngồi đến ngày thứ
tư, dốc mức công lực cao nhất vào Mê tâm ngải, quên hết mọi việc với ý nghĩ sắp
sửa kéo được cô Baba Yaga xinh đẹp đến với mình, như anh ta đã từng làm với bao
nhiêu cô gái bạc mệnh truớc đây.
Nhưng những
người con gái bất hạnh ấy, giờ biến thành các nàng Tiên cá dưới biển Băng, làm
sao có được bản lĩnh cũng như có tấm gương thần của Baba Yaga trẻ tuổi. Vì vậy
lúc anh ta cạn hết công lực, cũng là lúc lát Mai hoa Xà vương cuối cùng ngậm
trong miệng không còn một chút thiên năng nào, anh ta đã bị lời nguyền biến
thành quỷ, một khi để cây ngải Mai hoa Xà vương chết mà không mai táng nó theo
đúng nghi lễ trên đỉnh núi cao lộng gió.
Baba Yaga kinh
ngạc vì mình đã chiến thắng dễ dàng đến thế.
Đầu tiên cô
phù thủy trẻ tuổi miền cực Bắc thấy thỏa dạ khi tay Pháp sư độc ác bị biến
thành con quỷ. "Nhân ác tránh sao được quả độc", cô thốt ra như thế
rồi đứng lên treo chiếc gương của bà nội vào chỗ cũ. Cô đi nằm và có được một
đêm ngủ yên lành sau gần một tuần bị người ác trù yểm bằng ngải Mê tâm, tuy vậy
khi thức dậy Baba Yaga chuyên làm việc thiện này cảm thấy áy náy và có
phần thương hại con người đã biến thành
quỷ.
Những hình ảnh
xa xưa chợt hiện về. Ngày đó cô mới sáu tuổi, bẽn lẽn nhìn thằng bé hơn cô vài
tuổi, từ trên chiếc xe trượt có mái che đơn giản bằng hai tấm da hải cẩu buộc
túm lại, nhảy phắt xuống ngay truớc mặt mình:
- Mày có thích
cái này không? - Tay phải nó đưa ra một chùm rêu và hỏi cô - Mày thích thì tao cho, nhưng phải đưa cái que ra mà treo,
đừng thò tay vào.
Chùm rêu nhỏ
tong teo có màu sắc rất đẹp, nó túm một đầu bằng sợi tơ, tuớc từ thân loài địa
y Bryoria. Cô đã định chìa tay ra cầm, nhưng vội rụt lại vì nhớ ra rằng đó là
chùm rêu sói. Bà nội đã bảo rằng rêu sói thì đẹp nhưng rất độc, thợ săn vẫn
dùng nó để đầu độc lũ sói, thường kéo đến rình bắt những con tuần lộc đã thuần
dưỡng để kéo xe trượt.
- Tớ không chơi
rêu sói đâu, độc lắm - cô bảo nó thế.
- Không chơi
thì thôi, cái này bố tao buộc treo cho đẹp xe trượt, đêm đến lại nhét vào trong miếng thịt, để bẫy lũ sói nếu
chúng rình mò tuần lộc kéo xe nhà tao. Thôi, tao cho mày cái này.
Thằng ấy đưa
nắm tay trái ra, nó he hé các kẽ ngón tay để cô nhìn thấy cái đầu của con sẻ
họng trắng thò ra. Nuôi con chim này thích lắm, có thể cho ăn các thứ hạt dúng
nuớc muối cho nó quen đi, sau có thả ra cũng không bay đi đâu cả.
Tuy vậy lần ấy
cô cũng không nhận con chim chỉ vì rụt rè, còn nó thì tung con chim lên trời
cho nó bay đi.
Bay đi, bay đi
Chim
hoét, chim di
Chích xanh đen họng
Két xám thầm thì
Mỏ chéo
ngậm hạt
Nào,
nào, bay đi!
Đó là câu trẻ con vẫn hát mỗi khi thả cho
một con chim bay đi. Vì chúng chán không muốn nuôi nữa, hoặc bắt được một con
chim ốm yếu khó mà nuôi cho nó sống được. Có hát như thế mỗi khi thả chim, con
chim mới không bị chết, nó sẽ quen trở lại với núi rừng, đồng cỏ như trước khi
bị giam hãm trong lồng, hay bị thương do lí do gì đó.
Lần đầu gặp nó thế đấy, những lần gặp
sau lúc nào nó cũng chìa ra cho cô thứ này, thứ nọ. Có lần cô lấy để chơi, lần
thì không. Lớn lên tí nữa cô nghe nói nó theo người ta đi tìm thuốc và luyện
ngải. Chỉ thoáng gặp nhau vài lần, thấy nó rắn rỏi, đẹp trai rồi sau bắt đầu
nghe những nhận xét không mấy tốt đẹp về chàng thanh niên đã thành một pháp sư
cao tay, vài năm sau lại có tin một pháp sư ngậm ngải tìm được kho vàng dưới
đáy biển, trở nên giàu có lắm, không biết có phải là nó không. Thế mà bây giờ…
Baba Yaga se lòng. Cô lại lấy gương xuống,
tập trung tinh thần nhìn vào mặt tấm gương cổ của bà nội nhưng khá lâu vẫn không thấy gì hiện ra.
- Mình chẳng có đủ quyền phép để biến
anh ta thành quỷ - cô tự nói với mình - Anh ta thành quỷ vì đã làm nhiều điều
ác và chịu lời nguyền của cây ngải Mai hoa Xà vương mà thôi.
Cô lại kiên nhẫn ngồi yên lặng, tập
trung tinh thần nhìn khá lâu vào tấm gương thần nhưng vẫn không biết thêm được
điều gì. Đành treo tấm gương của bà nội vào chỗ cũ.
- Chắc còn lâu con quỷ mới dám chui ra
khỏi hang - Baba Yaga nói một mình - Có lẽ nó chẳng bao giờ dám ra ngoài nhìn
Bắc Cực quang nữa. Không biết lời nguyền hóa quỷ sẽ ứng nghiệm trong thời hạn
bao nhiêu niên kỉ, có lẽ phải vài ba trăm năm hay có khi tới hàng ngàn năm.
Cô Baba Yaga hiền lành, tốt bụng những
mong rằng sau thời hạn đó con quỷ có thể được trở lại hình dạng người, với những
tính cách như của một con người. Cô dần dần quên chuyện về con quỷ và mải mê
với việc tìm tòi rêu cỏ, không phải để luyện ngải mà muốn tìm ra phương thuốc chữa những căn bệnh hiểm nghèo,
mỗi ngày một xuất hiện lạ lùng hơn trên thế gian.
Thế thì con quỷ làm gì ở trong hang nhỉ?
Chắc là nó đang ngủ khì như bà Phù thủy ngái ngủ ở xứ nóng.
Ở xứ nóng người ta dễ buồn ngủ lắm, nhất
là các bà cụ già, bởi những phù thủy trẻ như
Baba Yaga trên Bắc Cực có rất ít. Được là tiên thì sướng hơn, tiên quanh
năm đi ngao du sơn thủy, có nhiều thứ để tiêu dao như chơi cờ, ngâm vịnh thơ
văn, đánh đàn, thổi sáo, tắm mát rồi uống rượu (mà hình như chỉ có các tiên ông
uống rượu, họ cũng uống ít lắm, chỉ thưởng thức hương vị thơm ngon là chính).
Vậy nên chưa hề có câu chuyện nào nói đến việc tiên đi ngủ.
Bé nào chịu đọc sách Địa lý sẽ biết rằng
ở Bắc Cực có sáu tháng ngày và sáu tháng đêm.
Vào sáu tháng đêm người ở đấy cũng hay
buồn ngủ, trong khi các bà Phù thủy có
bao nhiêu việc phải làm. Mỗi bà đều có công việc của mình, bất kể là phù thủy
xấu hay phù thủy tốt, vậy nên việc các bà buồn ngủ ai cũng phải chấp nhận,
giống như một cậu bé phải học liền một lúc ba bài Văn, Sử với Địa lý thì việc
cậu ta ngáp đến sái quai hàm cũng là lẽ đương nhiên.
Một điều rất lạ là tuy lũ quỷ chẳng bao
giờ chịu ngồi yên, chúng luôn chân luôn tay quấy phá chuyện này chuyện nọ,
nhưng hiếm khi buồn ngủ lắm nhá. Con quỷ Đen chẳng hạn, nó không ngủ đâu, lúc
Baba Yaga nghĩ về nó thì con Quỷ chỉ đang ôm đầu ngồi như hóa đá trong một góc
hang thật sâu, thật tối.
Một cậu bé bình thường đã phải một lần
ngồi ôm đầu như vậy, thì sau đó cậu chàng sẽ không làm những chuyện khiến mình
phải ôm đầu nghĩ ngợi như thế nữa. Tay Pháp sư luyện ngải mà cũng vậy thì may
quá, nhưng hắn đã hóa quỷ nên khi bỏ tay khỏi đầu, chắc lại rắp tâm làm những
chuyện còn ghê gớm hơn truớc nữa cơ.
Ural là dãy núi phân tách châu Âu và
châu Á trên quả địa cầu của chúng mình nên nó dài ghê dài gớm. Phía bắc của dãy
núi thuộc Bắc Cực, quanh năm có băng đóng và tuyết phủ. Hang mà con quỷ Đen
chui tọt vào sau đó cũng bị băng bịt kín, tuy vậy con quỷ vẫn mở được một ngách
nhỏ để có thể chui ra chui vào.
Trong dãy núi Ural ngày ấy các loại quỷ
nhiều lắm, mỗi con chiếm cứ một hang động to hay nhỏ. May là tất cả bọn chúng,
không riêng gì quỷ Đen, chẳng con nào dám ra ngoài vào sáu tháng ngày đã
đành, ngay trong thời gian của sáu tháng
đêm, cũng không dám thò mũi ra ngoài khi xuất hiện Bắc Cực quang.
Bà nội của Baba Yaga bảo rằng thứ ánh
sáng đủ màu, rực rỡ như hình bức rèm hay dải quạt mênh mông trên bầu trời ấy,
là hào quang của những đoàn thiên binh thiên tướng kéo đi trên không gian, là
Mặt trời con thỉnh thoảng hiện ra soi sáng cho đêm dài Bắc Cực, xua đuổi mọi
thứ tà ma, ác quỷ.
- Những đêm như vậy - bà nói - không chỉ
bọn quỷ phải chui rúc, tìm chỗ nấp cho thật kín, ngay các pháp sư và phù thủy
cũng không thực hiện được một số pháp thuật nếu không có mục đích tốt lành.
Không nên luyện một thứ gì vào những đêm có Bắc Cực quang cháu ạ!
Nghe lời bà nội, cô Baba Yaga trẻ không
đọc các phù chú hay luyện rèn một kĩ năng gì vào những đêm như vậy. Cô chỉ hay
đi tìm cây cỏ rất lâu dưới thứ ánh sáng
người ta còn gọi là "Bình minh phương Bắc", đó thường là những đêm
trời quang mây tạnh, rêu và địa y như vươn lên đón mừng quà tặng của Mặt trời
thứ hai.
Những dải ánh sáng màu hồng, lam, vàng,
tím, đỏ, xanh... hòa trộn lên muôn màu rực rỡ và biến ảo khôn lường. Tia này
vừa tắt đi, tia khác lại xuất hiện, nhảy múa lung linh, lúc chỉ là tia sáng
mong manh, lúc mang hình dẻ quạt, hình ngọn lửa, đôi khi thành những vòng cung
màu lá cây vắt trên nền trời đêm.
Hình như sau mỗi đêm như vậy, rêu cỏ
trên đài nguyên Bắc Cực thu vào được
nhiều năng lựợng, thu hái dược thảo sau các Đêm phương Bắc bao giờ cũng
có được thứ linh dược công hiệu nhất để trừ tật bệnh.
Baba Yaga chỉ ra ngoài lều vào các đêm
có Mặt trời thứ hai, những đêm khác cô ngồi chọn lựa hoặc sấy cây cỏ thu về. Vì
vậy cô không gặp được con quỷ Đen bao giờ.
Hãy thử xem con Quỷ làm gì trong những
đêm mờ tối. Nó không ở trong hang đâu. Không cần tinh mắt lắm cũng thấy được
bóng nó lướt qua trên đài nguyên lạnh lẽo.
Dấu móng guốc làm bật những mảng địa y
trên đá, trong lần nó chạy tìm hang ẩn trốn, vẫn còn lại lác đác. Lúc ấy con
quỷ chỉ còn chút lực tàn, bước chạy của nó như của con trâu rừng bị bày sói
đuổi đến cùng đường, móng guốc loạng choạng thụt lún trên băng hoặc lớp rêu
mềm. Bây giờ khác đi rồi, không biết nó phục hồi công lực bằng cách nào mà khi
chạy không hề để lại dấu chân.
Không những thế, hành vi của nó lại hết
sức kì lạ. Quỷ Đen lúc chạy tâng tâng, lúc đứng sững, có lúc cúi đầu tìm kiếm
gì đó trên mặt đất băng giá. Ngày xưa con quỷ là pháp sư luyện ngải nên nó
chẳng lạ gì cây cỏ và các loài thảo mộc, biết rõ từng loại rêu và địa y cũng
như công dụng của chúng.
Xen giữa loại địa y Foliose, có hình thù
như chiếc lá dẹt và mỏng ở rừng xứ nóng, là vô số những chùm Crustose mang vảy
sừng, chiếm đến ba phần tư các loại địa y trên Bắc Cực.
Ở những vùng núi thường thấy mọc rất
nhiều những cây địa y Usnea xanh xám, trông như cây bụi mọc ngược hoặc rủ xuống
phía dưới, hệt như chòm râu của các ông già. Lại có loài trông như dải đăng-ten
thướt tha vắt từ cây này sang cây khác. Nếu gặp một đám địa y Lòng đỏ trứng gà
thì quỷ cũng phải đứng lại ngắm nhìn, vì màu sắc chúng đẹp rực rỡ, dẫu chỉ là
những mảng bám dày trên đá, loang lổ và nứt nẻ.
Tuần lộc là loại hươu tuyết đặc biệt chỉ
sống ở trên Bắc Cực, xứ ấy nhà ai cũng nuôi ít nhất vài ba con để kéo xe trượt
đi lại, giống như mỗi gia đình chúng ta phải có vài ba chiếc xe đạp hay xe máy.
Nếu không có tuần lộc thì chỉ còn nước đi bộ, mà lội bộ trên băng tuyết làm sao
có thể thảnh thơi như các ông bà già đi bộ dưỡng sinh.
Cũng vì có loại địa y tên là rêu Tuần
lộc nên những con hươu tuyết mới có thức ăn mà sống. Nhà nào cũng phải
kiếm rêu này về dự trữ, như các bác đánh xe chở thuê hoa quả ở miệt vườn
chôm chôm, thanh long phải lo cắt cỏ hay đánh đống rơm, giành cho cặp bò nhà
mình có thứ nhai đi nhai lại.
Con quỷ Đen không đụng đến một loại rêu
hay địa y nào nói trên, quỷ khác với người là ít khi quan tâm đến ăn uống. Nó
đang tìm những cây rêu đặc biệt hiếm, hệt như khi xưa còn là pháp sư vào rừng
tìm ngải.
Không hiểu vừa kiếm được thứ gì mà con
quỷ bỗng nhảy cẫng lên. Nó hít hít thứ đó một lúc rồi tung vó phi như bay. Chốc
chốc lại đột ngột chụm chống cả bốn chân xuống đất lạnh để đứng sững lại, thậm
chí lộn tùng phèo tại chỗ mấy vòng với đà đang chạy, chẳng khác gì một cầu thủ
tiền đạo ngày nay vừa sút tung lưới đối phương.
Chả là quỷ Đen vừa tìm thấy một thứ rất
thú vị, nó đã mất công dò tìm từ mấy tháng nay.
Khi mới nhập cư ở miền Bắc núi Ural, quỷ Đen rất hay bị các
con quỷ khác trêu chòng.
- Ô, thằng kia có đuôi rắn chúng bay ơi!
- Con quỷ Xám có đuôi lừa nhìn thấy nó dè dặt bước vào liền gọi to lên như vậy.
- Ờ nhỉ. Nó không phải là quỷ đâu. Tao
chưa thấy con quỷ nào như thế cả. Đuổi nó đi, bay ơi - Một chú quỉ Lùn, vốn là
thứ quỷ hiền lành trong các loại quỷ, cũng kêu lên khi trông thấy cái đuôi kì
lạ của quỷ Đen.
Hôm ấy vốn là ngày mồng sáu tháng sáu,
là ngày hội của quỷ, tất cả bọn quỷ miền Bắc Cực kéo đến một chiếc hang rất
rộng để cùng nhau vui chơi và khoe khoang tài cán. Quỷ Đen cũng đến nhưng nó
rụt rè ngồi trong một góc, quan sát các thành phần của “xã hội quỷ” mà nó phải
gia nhập một cách bất đắc dĩ.
Không thiếu một loại quỷ nào ở trên bộ,
dưới nước hay âm cung. Quỷ Kappa trông như đứa bé con, lại giông giống một con
rái cá, lang thang cả trên bờ lẫn duới nuớc. Quỷ Oni to lớn, cao như người đi
cà kheo, thân hình mang ba màu đỏ, xanh và đen, cũng có hai sừng như quỷ Đen,
rất thích ăn thịt người. Rồi con quỷ Tengu mặt đỏ, mũi dài như mỏ diều hâu
chuyên bắt cóc trẻ con.
Hiền lành nhất có lẽ là con Hito-kozo,
có mỗi con mắt rất to ở giữa mặt, mặc áo thày tu, đi guốc gỗ.
Quỷ Dạ Xoa còn đen đủi xấu xí hơn cả quỉ Đen, món khoái khẩu nhất
của hắn là thịt hài nhi, nhưng có vẻ là tên hống hách nhất. Khi
nghe mấy con quỷ khác la lên về chuyện cái đuôi rắn của quỷ Đen, nó khệnh khạng
đi lại gần.
- Tao cai quản cả mười tám tầng Địa
Ngục, nhìn chẳng sót góc nào mà chưa thấy con quỷ nào có đuôi rắn bao giờ. Ê,
thằng kia, mày ở đâu đến đây? - Nó hăm hăm cây gậy đầu trùy có gai nhọn, chuyên
dùng để tra khảo tội nhân dưới Địa Ngục.
- Ba ba! Quỷ
cha, ma mẹ... Này chúng mày ơi, hôm nay là ngày Hội Quỷ. Đã có mặt ở đây thì nó
phải là quỷ rồi. Nếu không phải quỷ đứa chó nào muốn đến đây. Thôi, có cái gì
bưng ra chén đi! - Con Ngạ quỷ mặt lợn dàn hòa.
- Bi bi! Chén
đi, chén đi, chén đi! - Đa số bọn quỷ hàng năm chẳng ăn uống gì, nhưng những
hôm có đại tiệc chúng cũng nôn nóng phá cỗ chẳng khác gì trẻ con, nhất là Ngạ
quỷ vốn là loài quỷ đói.
Chúng bỏ qua
chuyện cái đuôi lạ lùng của quỷ Đen, xúm vào phá cỗ do mấy con Umebozu đầu to,
mũi nhớt bưng ra. Lũ quỷ này ở dưới biển, khi nó thò đầu lên khỏi mặt nước thì
người trên các thứ tàu bè qua lại đều phải vội vàng quay đi, giả vờ không nhìn thấy. Vô phúc cho người
nào đó bị nó cho là “nhìn đểu”, vì nó sẽ lập tức lật úp con tàu. Năm nay đến
lượt lũ quỷ biển này phải chịu trách nhiệm về cỗ bàn, nên chúng đưa từ biển lên
mấy mâm toàn là hải sản.
Tuy là quỷ cả
nhưng chúng cũng tỏ ra nhường nhịn và săn đón với quỷ Tuyết Yukionna, vốn là
linh hồn không thể siêu thoát của cô gái Nhật Bản, mặc áo Kimono trắng - quỷ
Đen có nhận xét như vậy. Lúc nãy nó rất căm con quỷ Dạ Xoa đã đưa gậy ra đe
dọa. Giá như vẫn là pháp sư luyện ngải thì chỉ một cái khoát tay hay bấm quyết
của nó thì bọn này đã phải chạy re. Nhưng giờ nó là con quỷ tò te mới đến nên
đành phải nhịn vậy…
Thứ mà quỷ Đen
vừa tìm được có thể giúp nó trở thành đại ca hay thủ lĩnh của mọi loài quỷ, vì
vậy mới nhảy cẫng lên như thế. Nó lần mò đi tìm cây cỏ sau cái đêm tình cờ nếm
thử một thứ rêu bé nhỏ, có gai, mắc vào
móng guốc bị sước của nó từ khi nào. Đã từng là pháp sư vào rừng tìm cây hiếm
để luyện ngải, nhưng chưa bao giờ con quỷ để ý đến thứ rêu cỏ lạ lùng như vậy.
Nó đang rầu rĩ đến mức giá chết được thì chết ngay, chẳng cần phải nghĩ đến
chuyện ai sẽ lo liệu tang ma như mấy người già ở quê, phải lo cỗ hậu sự để sẵn
trong nhà hàng chục năm truớc khi ra nghĩa địa!
Khốn nỗi quỷ
chẳng bao giờ chết được. Mà chết để làm gì nhỉ?! Người ta chết đi còn mong được
lên Thiên đàng, được đầu thai hay hóa sinh làm kiếp khác sung sướng hơn, kẻ nào
độc ác, xấu xa lắm mới bị hóa thành quỷ sau khi chết. Chưa thấy ở đâu có chuyện
nói rằng khi quỷ chết đi lại thành người hay thành tiên cả!
Nói dài dòng
như thế là để ai cũng hiểu rằng con quỷ Đen đã vui sướng đến mức nào, khi tình
cờ nó ngửi thử mùi của thứ rêu bé nhỏ, có gai ram ráp ấy. Ngửi sơ tí ti thôi mà
tự dưng mọi sự buồn rầu kéo nhau đi hết, cứ như chúng đã mọc cánh bay tuốt lên
mây. Trước mắt nó dập dờn hàng chục cô gái xinh ơi là xinh, lũ lượt kéo ra vây
quanh, mời mọc nó cùng nắm tay nhảy múa, chẳng nàng nào để tâm đến chuyện lúc
ấy nó... xấu giai như quỷ!
Tất nhiên là
quỷ Đen cực kì sung sướng với cảm giác đang được trở lại là một pháp sư tài
hoa, luôn được đàn bà, con gái lưu tâm như truớc đây. Có điều cái sự sung
sướng, chẳng phải hoãn lại tí nào ngay sau lúc ngửi, kéo dài không lâu. Lát sau
nó đã thấy mình trở lại là con quỷ mang sừng dê, móng trâu, đuôi rắn mai hoa,
lông da đen như hắc ín.
Quá thất vọng
và không hiểu nguyên nhân vì sao tự dưng có đuợc mấy phút "lên tiên"
như thế, con Quỷ ngồi thừ ra. Sau đấy khá lâu nó bần thần sờ mò trong hang, tìm
lại mẩu rêu lúc nãy đã quăng đâu đó. May thay, mẩu rêu vẫn còn ở nền hang.
- Chẳng lẽ thứ
rêu này còn lạ kì hơn những loại ngải đã tìm kiếm truớc đây ư? - Con Quỷ tự
hỏi.
Truớc kia là
pháp sư thì nó có thể tìm và luyện ngải được. Đã biến thành quỷ thì không bao
giờ được phép luyện ngải, quy luật của đất trời nghiêm cấm việc đó. Một con quỷ
không bao giờ dám đọc thần chú, cho là nó vẫn còn nhớ nhưng chỉ cần thầm thì
một câu thôi, Sấm Sét sẽ lập tức giáng xuống khiến nó tan nát thành tro bụi.
Dẫu bị đánh
như vậy nhưng chết thì nó vẫn không chết, tuy nhiên mang hình hài con quỷ còn sướng
hơn những hạt tro, bởi là quỷ đôi khi còn được chơi với con quỷ khác. Nghe nói
có cả những con quỷ Cười, chúng hay pha trò ra phết, nhưng vào hôm Hội Quỷ
không thấy con nào có mặt.
Quỷ Đen cầm
mảnh rêu tìm thấy trong tay. Theo tính cách của quỷ nó chẳng nghĩ ngợi lâu la
gì, đưa lên mũi hít một cái, cho vào mồm nhai nuốt một mẩu bằng đốt ngón tay
út, dẫu mùi vị của thứ rêu này chẳng ngon lành chút nào.
- Ba ba! Đúng
rồi! - Đúng rêu này rồi! - Con quỷ hét lên khoái trá vì nó lại được "lên
tiên" như lúc nãy, mà lần này cực kì hơn nhiều. Nhưng nó không nhảy cẫng
lên vì đã rơi vào trạng thái ảo giác thần tiên do thứ rêu kì dị gây ra.