TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Saturday, February 3, 2024
Chùm ảnh mừng xuân Giáp Thìn: CÚC ĐẠI ĐÓA - Chu Vương Miện
Đến với bài thơ hay: “RƯỢU ĐÊM NAY” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Trịnh Thị Nhâm
Ảnh: Nhà thơ Trịnh Thị Nhâm
Đến với bài thơ hay:
“RƯỢU ĐÊM NAY” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Trịnh Thị Nhâm
*
RƯỢU ĐÊM NAY
- với M.Q -
Người ở lại bên ta ngồi châm tửu
Dìu ta say quên bớt oái oăm đời
Quên "cười ruồi - mắt đĩ - và cơn đau"
Cả nham nhở niềm tin vừa vá vội.
Chén rượu đấy, rót rồi, cứ uống
Nước mắt đan đốt tê dại đêm cuồng
Đắp nụ cười nghẹn đắng lằn môi
Nuốt lấy nhau gán niềm tin tráo đổi.
Ta vẫn biết đêm cuồng xô sóng dội
Người vì ta dạn dĩ chốn quần hồng
Xác thân phàm bầm dập những bỉ bôi
Phận lá liễu tả tơi vì gánh tội.
.
Ta sẽ dám trọn đêm nay chồng vợ
Cho mồ hôi rịn chặt với mồ hôi
Cho hơi thở mơn man dìu hơi thở
Cho bỏng đêm cuộn từng cột sóng trào.
*.
Làng Đá, đêm 28 tháng 12/2023
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
LỜI BÌNH:
RƯỢU ĐÊM NAY, nhân vật trữ tình uống cùng một người đàn bà, họ không hề xa lạ với nhau, hoặc giả đã từng có thời bên nhau rồi rời xa, nay gặp lại trong một đêm cùng chén rượu. Anh say thật hay cố say để quên đi sự đời u uất nhức nhối trầm luân, và sống động hơn là người đàn bà xưa đang bên cạnh, trước mặt mình trong hoàn cảnh không mong muốn:
"Người ở lại bên ta ngồi châm tửu
Dìu ta say quên bớt oái oăm đời
Quên "cười ruồi - mắt đĩ - và cơn đau"
Cả nham nhở niềm tin vừa vá vội"
"Quên" ư? Anh đang hận, anh đang cười khẩy cho phận mình và nhân vật nữ là bạn anh, đang cố làm cho cả hai đều vui, nhưng vui sao được trong nỗi gượng gạo bẽ bàng, và trong ánh mắt vằn những tia u ám của anh. Tôi tin là thế. Cả hai cùng đau hay chỉ có anh đau và thương người còn lại có thể đã dạn dĩ, đã "sạn sỏi" với niềm đau. Viết tới đây tôi đặc biệt bị ám ảnh bởi câu thơ: "Chén rượu đấy, rót rồi, cứ uống", tôi như hình dung rõ rệt, khuôn mặt, cử chỉ của người đàn bà lúc ấy: dè dặt, bối rối, e ngại, ngượng ngập, len lén, cảm thấy vị thế của mình thấp kém, phải cúi mình không dám ngẩng cao đầu. Nên chén rượu rót rồi mà không dám chạm tới, thật tái tê day dứt. Bởi vậy, nhân vật nam phải lên tiếng: "Chén rượu đấy, rót rồi, cứ uống". Ta quay trở lại với nhân vật trữ tình xưng "ta". Anh muốn đắm chìm trong cơn "say yêu" trong lữ quán, nhưng anh đau, đắng đót, trong sự u uẩn cố "lừa" mình ngay cả trong cơn khát dục tình, thật xót xa cay đắng:
"Nước mắt đan đốt tê dại đêm cuồng
Đắp nụ cười nghẹn đắng lằn môi
Nuốt lấy nhau gán niềm tin tráo đổi".
Ở khổ thơ tiếp theo với giọng thơ chứa đựng sự day dứt, vật vã, đầy thương cảm, trách nhiệm, pha chút mặc cảm và nhân văn, khi cho rằng: vì một lẽ nào đó, có liên quan đến mình mà người đàn bà ngồi đây trước kia "lành lặn" trong sạch, giờ bị xô đẩy vào chốn mưu sinh "đèn mờ" phải hứng chịu sự xỉ vả, khinh bỉ của người đời:
"Ta vẫn biết đêm cuồng xô sóng dội
Người vì ta dạn dĩ chốn quần hồng
Xác thân phàm bầm dập những bỉ bôi
Phận lá liễu tả tơi vì gánh tội"
Và rồi để bù đắp những ân tình trong quá khứ đã mất, anh mong muốn cùng nàng một đêm "chồng vợ". Đó là khát vọng ân ái nâng đỡ nhau, tôn trọng nhau trong cảm xúc yêu đương đến tột cùng. Tôi cho rằng đó là sự tử tế rất nhân văn trong hoàn cảnh cuộc sống hiện tại của nhân vật nữ trong bài.
Bài thơ thật ám gợi với cảm xúc tận trong gan ruột của nhà thơ.
Thi sĩ Đặng Xuân Xuyến có biệt tài khơi mạch nguồn cảm xúc về thơ tình. Thơ tình của anh mang dấu ấn riêng: đắm say, bạo liệt, cuồng dâng, tận hiến, nhưng cũng đầy đớn đau. Đọc thơ mà tôi thấy quặn thắt, và muốn khóc! Có lẽ bài thơ đã " nhập đồng" vào tôi đấy thi sĩ!!!
------------
P/S: Bài thơ được in trong tạp chí VĂN HỌC MỚI số 29 trang 297 do nhà thơ Hà Nguyên Du thực hiện. Phát hành tháng 1/2024 qua hệ thống Amazon.
*.
Hạ Long, Quảng Ninh, 01 tháng 02/2024
TRỊNH THỊ NHÂM
Email: trinhnham52@gmail.com
XUÂN THA HƯƠNG – Thơ Khê Kinh Kha
XUÂN THA HƯƠNGxuân này là mấy xuân rồimà sao hoang lạnh giăng đầy trong tôinhìn quanh chỉ thấy tuyết rơituyết rơi hay lệ tuôn rơi vào hồnbao năm rồi chẳng mai vàngchỉ bao thương nhớ với ngàn đắng caynhớ quê hương – nhớ tình ngườinhớ sông nhớ núi nhớ trời mây baynhớ vầng trăng – giữa đêm dàinhớ mưa nhớ nắng nhớ ngày tháng xưanhớ ruộng lúa – nhớ bờ đênhớ con đường đất hàng tre rũ mềmnhớ cây đa đứng đầu đìnhnhánh sông nhỏ bé gập ghềnh cầu trenhớ ai xõa mái tóc thềdáng mềm như bóng trăng khuya đáy hồnhớ đêm tát nước, ai hò:“trăng em mười tám nõn nà như hoachàng về trình với mẹ chatrầu cau trà bánh sang nhà thiếp đâyà ơi duyên phận lứa đôichàng chàng thiếp thiếp trọn đời có nhau”nhớ biển xanh nhớ núi caobóng chim mỏi cánh qua đèo lẻ loinhớ bay theo cánh gió trờigió ơi đưa chút tình này về quêvượt trùng dương, vạn sơn khêlênh đênh tìm lại lối về quê hươngphận người viễn xứ lưu vongdù thân héo úa nhưng lòng sắt sonKhê Kinh Kha
NGÀY TẾT, BÀN THƠ TẾT KHA TIỆM LY VÀ TÚ XƯƠNG - Châu Thạch
ĐÓN TẾT(Gởi Nguyễn vô Cùng)Chẳng hẹn mà mi lại tới rồiHè nhau nhằm tớ lấy đùa chơi?Ngoài sân chủ nợ la khàn tiếngDưới bếp thằng cu vét lũng nồi!Nhuận bút leo heo chờ mỏi cổCháo hoa lỏng bỏng húp cầm hơiNgười vui, ta cũng vui ra phếtKéo xệch hai môi, Đọ! Cũng cười
*
NGÀY TẾT, BÀN THƠ TẾT KHA TIỆM LY VÀ TÚ XƯƠNG
Châu Thạch
Người ta nói rượu vào thì lời ra. Nhà thơ họ Kha nầy chắc là say lắm đây, nên lời ra của nhà thơ thì có khác, ngông ơi là ngông. Nhà thơ Kha Tiệm Ly nầy không những ngông đội đá vá trời mà còn hỗn láo nữa. Kha dám qua mặt cụ Tú Xương là nhà thơ trào phúng tiền bối, đã nổi danh trước đây cả trăm năm.
Kha Tiệm Ly qua mặt cụ Tú Xương ở chỗ nào? Qua mặt cụ Tú ở chổ nầy: Cụ Tú Xương ngày xưa cũng nghèo rớt mồng tơi nhưng vẫn còn nói trạng không nhận mình nghèo:
Anh em đừng nghĩ tết tôi nghèoTiền bạc trong kho chữa lĩnh tiêuRượu cúc nhắn đem, hàng biến quấyTrà sen mượn hỏi giá còn kiêuBánh đường sắp gói e mồm cháyGiò lụa toan làm sợ nắng thiuThôi thế thì thôi đành tết khácAnh em đừng nghĩ tết tôi nghèo.(Cảm tết)
Cụ Tú Xương thơ hay là thế, cụ càng nghèo thơ lại càng hay. Thế mà cụ còn lấp liếm dấu cái nghèo của mình. Cụ Tú chuẩn bị trịnh trọng đủ thứ nào tiền bạc, rượu cúc, trà sen, bánh đường, giò lụa để đón tết, tuy rằng những thứ đó cụ chỉ nói chống chế khỏa lấp đễ che cái sĩ diện của mình. Chẳng bằng nhà thơ cuồng sĩ Kha Tiệm Ly ngày nay, tết mới vừa đến cửa, không những chẳng đón tết mà còn ngạo mạn chỉ tay chưởi tết ngay, tự vạch lưng cho người biết mình chẳng có cùi xơ nào đón tết:
Chẳng hẹn mà mi đã đến rồiHè nhau nhằm tớ lấy đùa chơi
Đã ngạo mạn Kha Tiệm Ly còn hỗn xược nữa. Tết đến là ba ngày chúa xuân vào nhà, người ta hương đèn hoa quả xì xụp lạy, vậy mà Kha Tiệm Ly lại dám gọi tết bằng mi, lại kết tội tết kéo bè kéo đảng đến để diễu cợt mình.
Thần thơ Tú Xương ngày xưa nghèo thì nghèo, nhưng cũng sắm được một mâm mứt ngon lành đón tết:
Tết nhất năm nay khéo thật làMột mâm mứt rận mới bày raXanh đồng thắng lại đen nhưng nhứcÁo đụp bò ra béo thực thàKẹo chú Sìu Châu đâu đọ đượcBánh bà Hạnh Tú cũng thua xaSang năm quyết mở ngôi hàng mứtLại rưới thêm vào tý nước hoa(Sắm tết)
Nhà thơ Kha Tiệm Ly ngày nay, thơ có hay hơn cụ Tú Xương không? Tôi không biết. Nếu mà nói thơ Kha dỡ hơn thơ cụ Tú thì tôi sợ Kha lấy cái ngông đập vỡ đầu tôi. Tôi biết Kha còn ngông hơn cụ Tú nữa mà. Không ngông hơn cụ tú sao được khi ba ngày đón xuân cụ Tú còn có mâm mứt rận, chớ Kha Tiệm Ly thì cứ thây kệ nó, mặc cho chủ nợ đứng đầy sân chưởi khan cả tiếng, trong nhà thì một thảm cảnh xảy ra, vậy mà còn vui được mới lạ làm sao:
Ngoài sân chủ nợ la khàn tiếngDưới bếp thằng cu vét lũng nồi…………………………………Người vui, ta cũng vui ra phết
Cụ Tú Xương ngày xưa cũng ngông dở trời nhưng không dại, còn anh Kha Tiệm Ly ngày nay vừa ngông mà lại vừa dại nữa. Ai đời thời buổi nầy mà đi chờ tiền nhuận bút để ăn tết:
Nhuận bút leo heo chờ mỏi cổCháo hoa lỏng bỏng húp cầm hơi
Cụ tú ngày xưa tuy cũng làm thơ, cũng ngông, cũng thiệt thà, nhưng cũng còn một chút đầu óc biết kinh doanh. Ngày tết cụ sắm mâm mứt rận thấy ngon liền nghĩ ngay ra kế hay, sẽ mở một của hàng mứt vào tết năm sau. Anh chàng Kha Tiệm Ly ngày nay thì sao? Nghèo như thế, đói như thế mà mà không biết lo xa như cụ tú, lại cứ tỉnh bơ chơi trò con nít. Ngày tết thấy người ta vui cười mình cũng bắt chước cười theo. Cười không được thì dùng tay kéo xệch hai môi đọ cùng nhau, cũng cười:
Người vui, ta cũng vui ra phếtKéo xệch hai môi. Đọ! Cũng cười!
Ô! Hậu sinh khả úy. Nếu cụ Tú Xương biết được một trăm năm sau còn có Kha Tiệm Ly thì chắc vui cười hả hê nơi chín suối.
Châu Thạch
HƯƠNG CHIỀU THÁNG CHẠP – Thơ Lê Văn Trung
HƯƠNG CHIỀU THÁNG CHẠP
Lòng đã ươm đầy mây tháng Chạp
Mây ơi trắng quá mấy phương chiều
Có người ngồi vẽ câu thơ mới
Mà sắc màu Xuân tưởng chớm phai
Tình ai vội vã thay xiêm áo
Bỏ lại bên chiều một thoáng hương
Bỏ lại một người nơi quán vắng
Uống hương như uống rượu hoang đường
Tình đã vàng bay những cánh mai
Màu thơ người vẽ dáng mai gầy
Có người nhặt vội dăm ba cánh
Úp vùi men mật một đêm say.
Lê Văn Trung
02. 2024