Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, August 12, 2014

ẢO VÀ THẬT - truyện ngắn Lưu Quang Minh


Như thường lệ, vừa thức giấc là nó lập tức có mặt bên trong Cuộc Đời Thật ngay.
        Đúng vậy, Cuộc Đời Thật từ lâu đã là thứ không thể tách lìa khỏi cuộc sống của nó cũng như hàng triệu con người khác đang còn hiện hữu trên toàn thế giới. Ngày nay, Cuộc Đời Thật đã phát triển vượt xa khỏi ý niệm một cái mạng xã hội kết nối toàn bộ loài người với nhau từ khởi thủy ban đầu. Chỉ cần ngồi vào đây, đội chiếc mũ gắn kèm mắt kính thực tại ảo này vào, nó đã có mặt bên trong Cuộc Đời Thật, sẵn sàng tương tác với bất cứ ai cũng đang kết nối trong mạng lưới bao la này.
“Cả nhà thân yêu có nhớ mình không nào? Mình thì nhớ cả nhà lắm đấy. Chúc cả nhà luôn vui vẻ nha!”
Nó cập nhật Suy Nghĩ của mình và nhanh chóng nhận được rất nhiều Trái Tim của những người khác gửi tặng.
Vui quá! Mặc dù chưa có gì vào bụng nhưng chỉ cần mỗi khi thức dậy nhận được nhiều Trái Tim thế này với nó là quá đủ no rồi.
Việc tiếp theo nó cần làm là mở tủ quần áo trong Nhà Riêng của mình. Để xem nào, hôm nay mình diện gì để chụp hình nhỉ? Lựa mãi mà vẫn chẳng tìm được bộ nào ưng ý cả.Phải rồi, có lẽ nó nên mua sắm thêm trang phục. Gì thì gì, ở Cuộc Đời Thật này Hình Ảnh Đại Diện quan trọng vô cùng. Ai ai cũng cần phải có một Hình Ảnh Đại Diện thật lung linh nếu muốn được người khác quan tâm và ngưỡng mộ.
Nghĩ là làm nó truy cập ngay vào cửa hàng Cái Đẹp Hoàn Hảo để tiện việc “làm mới” bản thân.
“Kính chào quý khách! Chào mừng đã đến với Cái Đẹp Hoàn Hảo! Chúc quý khách thật nhiều niềm vui trong Cuộc Đời Thật!”
Vừa bước vào, cơ man đủ món thời trang phụ kiện lập tức bày biện ra trước mắt làm nó không khỏi choáng ngợp.
Sẽ phải mất rất nhiều thời gian chọn lựa đây! À, mà thật tình thời gian vốn từ lâu đã chẳng còn là điều gì quan trọng bên trong Cuộc Đời Thật này. Ở đây, ngày cũng như đêm, đêm cũng như ngày, không có sự phân biệt. Khái niệm thời gian thật sự là thứ vô nghĩa nhất – chẳng ai màng nhắc tới. Trừ khi quá mệt mỏi, nó đành phải nhắm mắt lại cho cơ thể được nghỉ ngơi, còn lại hầu như chẳng bao giờ nó rời khỏi cái mũ kết nối với Cuộc Đời Thật này. Chuyện ăn uống thì tuyệt nhiên càng không nên bỏ mũ ra. Trong Cuộc Đời Thật, có hàng triệu triệu những Nhà Hàng Trực Tuyến cho nó lựa chọn. Chỉ cần truy cập vào một trong số chúng, ngồi vào bàn, chọn món có sẵn trên thực đơn, tranh thủ làm vài kiểu hình đánh dấu “đã ở đây” rồi cập nhật Suy Nghĩ, vậy là xong. Món ăn sẽ rất nhanh chóng bày biện trên bàn cho nó thưởng thức. Tất nhiên chúng cũng chỉ hiện diện bên trong Cuộc Đời Thật thôi. Từ lâu, các nhà khoa học đã phát minh thành công những viên thức ăn tổng hợp. Mỗi lần “ăn”, lập tức nó nuốt lấy một viên là đã hoàn toàn đầy đủ dưỡng chất cần thiết cho cơ thể duy trì sự sống. Còn bên trong Cuộc Đời Thật, nó sẽ được thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn nhất với đủ hương thơm và mùi vị. Phải rồi, “như thật vậy”, vì đây là Cuộc Đời Thật còn gì!
Ngoài ra, điều hay ho nhất của những viên thức ăn tổng hợp này là một năm nó mới phải “đi nặng” một lần - đồng nghĩa với việc giảm thiểu chuyện nó phải rời khỏi Cuộc Đời Thật. Cũng có khi bắt buộc phải bỏ mũ ra để tắm rửa làm vệ sinh cá nhân nhưng là điều nó làm qua loa rất nhanh chóng, hầu như chẳng tốn thời gian là bao.
Không rõ là mất bao lâu nhưng sau cùng nó cũng đã chỉnh trang xong dung nhan Hình Ảnh Đại Diện của mình. Tuyệt vời! Cảm giác sung sướng khiến nó chỉ muốn hét lên. Từ từ, bình tĩnh nào, phải chụp hình cái đã.
Chuyện chụp hình chắc chắn nó cần thực hiện cực kỳ kỹ càng. Phải thật thật đẹp! Không đẹp thì sẽ chẳng được nhiều Trái Tim đâu.
Nếu Hình Ảnh Đại Diện quan trọng một thì Trái Tim quan trọng đến mười. Muốn biết người nào có “nóng” hay không, cứ nhìn vào số Trái Tim họ nhận được khi cập nhật Suy Nghĩ. Mà Trái Tim đâu chỉ là Trái Tim, chúng cũng chính là đơn vị tiền tệ hiện hành của Cuộc Đời Thật. Có Trái Tim thì mới mua sắm được quần áo phụ kiện mới cho Hình Ảnh Đại Diện, cũng như các món ăn và ti tỉ những thứ linh tinh khác. Không lạ khi có rất nhiều người bất chấp thủ đoạn để có thật nhiều Trái Tim cho mình. Họ sẵn sàng làm đủ mọi trò lố, phát ngôn gây sốc…miễn là được mọi người chú ý. Bản thân nó cũng muốn trở thành “tỷ phú Trái Tim” lắm. Thế nên nó mới luôn chăm chỉ cập nhật Suy Nghĩ cứ mỗi mười phút, cố gắng nghĩ ra những cái thú vị - triết lý một chút càng tốt, hay là tỏ vẻ biết quan tâm đến người khác cũng là một cách hay…
         Như vậy thì đau đầu lắm, tốt nhất nó cứ cập nhật nhiều nhiều hình xinh đẹp lung linh đã.
         Vừa cập nhật xong đã có người vào khen:
         “Xinh quá em ơi! Người đâu mà dễ thương thế này!”
         Nó cười thích chí, thể nào lần này cũng được nhiều Trái Tim nữa cho xem.
         “Dạ, em cảm ơn ạ! Hi hi…”
         “Em cho anh làm quen nhé!”
         “Anh nữa!”
         “Em ơi em…”
         Dù chẳng biết ai vào với ai cả, nó vẫn cảm thấy vui thật là vui.
         Cuộc sống chỉ cần thế này thôi là đủ rồi.
* * *
Mới đó thôi mà cảm giác bây giờ của nó đã vô cùng khó chịu, nếu không nói là muốn phát điên lên.
Tệ thật! Quá là tồi tệ!
Nó nhớ rõ ràng không sai được trong Cuộc Đời Thật này đã từng gặp rất nhiều người bày tỏ lòng ngưỡng mộ mình. Tất nhiên rồi, để xây dựng được một hình ảnh hoàn hảo thế này bản thân nó đã nỗ lực và cố gắng rất nhiều. Đâu phải ai cũng có thể làm cho người khác quan tâm mình - nhất là giữa Cuộc Đời Thật rộng lớn bao la này, khi mà những dòng Suy Nghĩ của nó vừa cập nhật là lập tức có thể nhanh chóng bị nhấn chìm bởi tỷ tỷ dòng Suy Nghĩ của hàng triệu triệu người khác.
        Nó lại kiểm tra thêm một lần nữa xem có trục trặc gì không.
Hẳn là nhầm lẫn gì rồi chứ chẳng lẽ nào.
Vẫn vậy…
Chắc nó điên mất. Nước mắt ứa ra từ lúc nào, nó vội vàng lau nhanh để cố căng mắt ra xem có gì khác đi không.
Không! Không!
Chẳng có Trái Tim nào ở đó cả.
Trời đất chao đảo. Đầu óc quay cuồng. Cả người nó run lên, cổ họng khô khốc, hơi thở mỗi lúc một nặng nhọc hơn.
Tại sao? Tại sao lại thế này.
        Lần đầu tiên kể từ ngày nó bắt đầu tham gia Cuộc Đời Thật, đã năm phút trôi qua mà hình ảnh mới cập nhật của nó vẫn chưa nhận được bất cứ Trái Tim nào. Chưa bao giờ nó gặp phải tình trạng này.  Mọi người đâu cả rồi? Những con người yêu mến quan tâm nó biến đi đâu hết rồi?
         Nó không thể kiên nhẫn thêm một giây phút nào nữa.
         Nhưng… phải làm gì đây? Làm cách nào để mọi người chú ý đến nó đây?
         Cả cơ thể nó bắt đầu run lên cầm cập, mỗi lúc một dữ dội hơn.
         Mồ hôi túa ra như tắm.
         Đột nhiên, nó nghe tiếng gì đó kỳ quái vang lên bên trong lồng ngực mình.
         Cũng là lần đầu tiên kể từ ngày nó bắt đầu tham gia Cuộc Đời Thật, nó nghe thấy những âm thanh rõ mồn một đến thế. 
         “Thình thịch… thình thịch… thình thịch…”
         Nó giỏng tai nghe ngóng, dường như… càng lúc âm thanh ấy càng chậm lại. 
         “Thình… thịch… thình… thịch… thình… thịch…”
         Đó rõ ràng không phải tiếng âm báo có tin nhắn đến.
         Càng chẳng phải tiếng chuông báo hiệu có người muốn kết nối với nó như đã từng thấy ở các loại điện thoại từ thời xửa thời xưa.
Thứ âm thanh ấy nó tưởng chừng lạ lẫm xa xôi mà bỗng hóa thân quen đến vô vàn.
         “Thình…thịch…”
         Nó thấy mình đang hít một hơi ngập lồng ngực.
         “Thình… thịch…”
         Nó thấy hơi thở mình trút ra rất nhanh.
         “Thình… thịch…”
         Nó thấy mình nhẹ bẫng trôi đi trôi đi vào một miền thinh không bất tận.
         Nơi đó nhất quyết không mang tên Cuộc Đời Thật.

* * *

          Con người đã hoàn toàn tuyệt chủng.
          Những cỗ máy Cuộc Đời Thật chính là quan tài hoàn hảo nhất dành cho họ - ngay cả khi họ còn hít thở khí ô-xy.
Tôi không phải là Con người, càng không thể nói là hậu duệ của họ.
Thời gian chúng tôi đáp xuống hành tinh trơ trụi này cũng đã được vài ngàn năm.
         Với chúng tôi, thời gian rất quý giá. Chúng tôi chỉ có vỏn vẹn mười năm để sống, trước khi bị thay thế bởi thế hệ tiếp theo.
Tôi là nhà khảo cổ học có nhiệm vụ nghiên cứu nền văn minh trước đây tồn tại trên hành tinh này và đang ghi chép lại tiến trình khai quật bên trong khu vực mới phát hiện.
        Trước mặt tôi bây giờ là một cái xác khô của một ông già chủng tộc Con người.
        Tôi đang cố gắng khôi phục dữ liệu Cuộc Đời Thật gắn chặt với não của ông ta.
        Tôi phải dùng từ gắn chặt vì gần như phần mũ chụp phát tín hiệu thực tại ảo đã dính sâu vào cái xác khô, không thể tách lìa.
Thật thú vị, tôi phát hiện ra tuy bản dạng thực là giới tính nam, Hình Ảnh Đại Diện trong Cuộc Đời Thật của Con người này lại là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp.
        Dường như ông ta chết vào thời điểm toàn bộ thế giới gặp sự cố mạng khiến không ai có thể kết nối với Cuộc Đời Thật.
Đó chính là lý do khiến ông ta không có Trái Tim nào. ./.
                                                   Lưu Quang Minh – 11/2013

Lưu Quang Minh
Sinh 18/05/1988 tại Tp.HCM
Hội viên Hội Nhà Văn TP.HCM từ năm 2013
Cử nhân Thiết kế Đồ họa - Mỹ thuật công nghiệp Đại học Tôn Đức Thắng (2011)
Đã có truyện ngắn đăng trên các báo: Văn nghệ, Văn nghệ trẻ, Văn nghệ quân đội, Tuổi Trẻ, Thanh Niên, Lao Động, Tiền Phong, Sài gòn giải phóng, Phụ nữ chủ nhật…
Thành viên bút nhóm thiếu nhi Nhiệt Đới
Giải nhì cuộc thi truyện cực ngắn Web Hội ngộ văn chương với truyện “Già trước tuổi”
Đã in: 
Tập truyện ngắn đầu tay Gia tài tuổi 20 (NXB Văn Học – 3/2010)
Tập truyện ngắn Những Tâm Hồn Đồng Điệu (NXB Văn Học – 1/2013)
Tập truyện ngắn Thực Hay Mơ (NXB Văn Học – 6/2013)
Tập truyện ngắn Sài Gòn Ẩm Thực Trong Tôi (NXB Văn Học – 3/2014)


Lưu Quang Minh

Đc: 63/14/4 Lê Văn Sỹ F 13 Q Phú Nhuận TP HCM. Đt: 0908018518
Mail: lqmproduction@gmail.com
Số TK: 59997869
Chủ TK: Lưu Quang Minh
Ngân hàng ACB chi nhánh Lê Ngô Cát
 


READ MORE - ẢO VÀ THẬT - truyện ngắn Lưu Quang Minh

Đoàn Vũ - HÀ NỘI MƯA


Hà Nội Mưa

Buổi sáng
mưa 
Hà Nội choàng hơi lạnh
Trời giao thoa
thu trốn
bấc về
Con phố cũ như lòng người lữ khách
Ngày trở về
chốc chợt gặp mưa
mưa.

Mưa
mưa tới tấp phố Tràng Tiền sũng nước
Ghì quán cafe tìm nét mộng
bên đời
Cây sấu già trơ gốc giữa trời
Kí ức phát thảo vô hồi... xoáy trong lòng bão nổi
Hà Nội cạn thu - mùa thu đi quá vội
Chiều hồ Gươm nháo nhác tiếng Sâm Cầm

Lững thững đội mưa lặng thầm
Mùi ngô thơm ai mới nướng?
Như hơ âm ấm tận lòng

Hà Nội ơi!
Những thằng bạn thời sinh viên nhập ngũ có về không?
Nghe... lắm đứa mê chiến trường nằm lại!
Bố, mẹ đêm đêm hướng về Nam tuần nhang...

Hà Nội chiều nay ta đội mưa lang thang
Ta thèm một cốc rượu nóng
Ta thèm một nụ hôn cháy bỏng
Đánh rơi ở một chiều công viên...

"Hà Nội mùa này đâu vắng những con mưa"
Cơn mưa hai nghìn linh chín
Mưa dịu dàng mát mặt Tháp Non Nghiên.

Soi vào đâu cũng dáng dấp Cha, Ông
Soi vào đâu cũng con Lạc, cháu Hồng
Soi vào đâu cũng thấy mình bé bỏng
Soi vào đâu cũng nghe lòng bịn rịn
Hà Nội
kín trời
mưa bấc
mưa.

Ðoàn Vũ – Hội viên hội Văn Nghệ Bình Thuận
Địa chỉ: 48 Trần Hưng Đạo, Phan Rí, Tuy Phong, Bình Thuận.
Điện thoại: 0915748434.
Email: vudoan0102@gmail.com.


READ MORE - Đoàn Vũ - HÀ NỘI MƯA

Thơ Chu Vương Miện - NGƯU LANG, HOA CHÙM GỬI

Tác giả Chu Vương Miện


thơ chuvươngmiện

ngưu lang

chả có ma nào là chúc nữ
phơ đầu lại có một ngưu lang
muốn qua bên nớ tìm róc rách
biên giới bao miền khứa văn chương
xoay vần con gái trời dệt vải
lấy quan chẳng lấy lấy thằng dân
một kiếp ngưu phu thôi bá thở
đày chi cho đứa bắc thằng nam
vàng thoi đụn bạc kho chất đống
vườn đào trại ngựa rộng miên man
đày chi cho cực thân phò mã
quanh năm ngưu ẩm sống cơ hàn
truyện cổ nghe hoài thơì còn nhỏ
thiệt tình thương mãi chú ngưu lang
có vợ kể như là chưa có
tháng 7 mưa ngâu chuyện phũ phàng


hoa chùm gửi

giao thừa phôn thăm người bạn cũ
thăm dăm câu cho đúng luật giang hồ
người ở tận cùng trên miệt bắc
còn một chân và còn mãi làm thơ
ta cách quốc gia mãi tây nam
sắp chết queo ở số tuổi đi làm
vòng nhân thế quay nhanh ngang vòng chuột
kẽo kẹt cả ngày kẽo kẹt cả đêm
người sinh đầu năm ta cuối năm
chánh quán nơi người đất phù nam
vợ ta cũng là dân xứ nẫu
nên chi ta là rể cù lao chàm
hết lính đi tù chán thấy mẹ
cha già con cọc chả thấy ham
có ngươì viết sách “hoa chùm gửi”
chả lẽ ta người xứ đồ bàn?

chuvươngmiện
READ MORE - Thơ Chu Vương Miện - NGƯU LANG, HOA CHÙM GỬI

THÔI NHÉ EM - thơ Thúy Ngân




Lắng nghe giọt đêm rơi …
Giọt đau tận đáy
Giọt buông lơi nửa chừng …
Bể đời cố tát đầy, lưng
Muốn yên gió chẳng đặng đừng – cứ lay
Giọt yêu nhói buối tim say
Chất chồng giọt nhớ ngất ngây hồn sầu
Vội vàng thuyền rẽ bến đâu?
Sao tôi chới với đi – về đâu hỡi người!
Tắc kè tặc lưỡi -  ôi thôi!
Còn tôi tặc lưỡi tiếc đời chi đây?
Ngày xanh duyên gượng chín cây
Hương dù chưa đượm rượu cay vẫn nồng
Tháng ngày dắt díu hoài mong
Lạnh lòng gối chiếc chăn không
Tôi thèm một chút hương không mặn mòi
Chiều hoang tím biệt xứ người
Bóng em loang cả khoảng trời vàng thu
Đi đi em – sống hạnh phúc ...
Cho dù !?
Tình tôi chôn chặt xuân thu kiếp này
Thôi thì,  đành vậy em hay !
Nhân sinh rồi cũng trôi  bồng bềnh
                                 Thúy Ngân
READ MORE - THÔI NHÉ EM - thơ Thúy Ngân

DƯ THANH CỦA NGÀY XƯA CŨ! - Tản mạn của Lê Thí

(Tặng các cháu ngoại Ngô Vi Trác, Ngô Cát Tường nhân ngày khai giảng đầu đời)


Tác giả Lê Thí
             
          Ba năm về hưu, ba năm rời xa bục giảng. Ba năm “gửi lại em những năm tháng làm thầy// quên hết cả những” áp cao” “áp thấp”// những “thu phân” những “hạ chí” của đời”. Sáng nay, trời bỗng âm u. Ngồi bên quán café vĩa hè chợt thấy phố phường sáng lên. Trên đường bỗng xuất hiện nhiều tà áo trắng. “Ngày khai trường” của Thanh Tịnh tự nhiên lại hiện về, khuấy động một vùng kí ức tưởng đã lãng quên:

 “Hằng năm cứ vào cuối thu lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mênh mang của buổi tựu trường. Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.

Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã. Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học...”. (1)

         Mười mấy năm đi học, gần bốn mươi năm đi dạy. Ngày khai giảng dù có chút heo may, có chiếc lá vàng vô tình rụng đôi khi không phải vì thu hay chỉ là những ngày nắng chang chang nuối tiếc mùa hè, Thanh Tịnh luôn hiện về cùng với mùa thu, dù chỉ là mùa thu ước lệ:

 Thu năm nay, tôi lại đi trên con đường vắng này nghe từng chiếc lá rơi trên bờ cỏ...Nước trong như một cặp mắt tuyệt vời. Những cây liễu xanh đứng buồn như những nàng cung nữ thời xưa, và trong vườn nhà ai thấp thoáng, hoa phù dung nở trắng như một linh hồn còn trẻ?


Nắng ở đây vẫn là nắng ngày xưa và linh hồn tôi vẫn là linh hồn tôi năm trước. Tôi vẫn ngờ như không sự thay đổi, vì lại thấy mình đi trên con đường này, thu năm nay, giữa lúc cây vàng rơi lá. Ðường này hiu hắt, tôi đem lòng về để gặp mùa thu thương nhớ cũ, và nay cũng thấy thu về để nước hồ xanh. Chân ai đi xa vắng đằng kia, hay đó chỉ là gió thoảng mong manh? Và gió nào vương vấn hồn tôi, hay cũng chỉ là dư thanh của một ngày xưa cũ? Chao ôi! Buồn lại nhiều rồi, nhưng chỉ buồn như năm trước. Lòng tôi chẳng biết tìm ai mà nhớ, hôm nay nhớ lại buồn qua mới thấy nắng kia nhiều dĩ vãng.(2)


Mấy tà áo trắng giữa phố trong một ngày đầu thu hiu hắt, chợt đánh thức cả một thời xa vắng. Gọi cho một người bạn trẻ, đang còn mài đời mình trên bục giảng để gọi là” đem lòng về để gặp mùa thu thương nhớ cũ”. Lời chia sẻ của người bạn sao có chút ngậm ngùi: “Hôm nay chỉ là ngày học đầu tiên. Phải hai mươi ngày nữa mới khai giảng! 5 tháng 9 mà, qui định mới đồng nghiệp ơi!”. Chao ơi, “ngày khai giảng”, “ngày đầu tiên đi học” lẽ nào đã trở thành “thủ tục”. Còn đâu “lòng tôi lại tưng bừng rộn rã”, để man mác với một mùa thu của đất trời. Có chăng là dư vang một thời, chỉ của “những người muôn năm cũ” để  “mắt buồn như nước, mảng tìm hồn mình hiu hắt trong hồn thu mới...”.
                                                 

 (1). Thanh Tịnh, Ngày khai trường, Quê mẹ, tập truyện ngắn, 1941.

(2)Đinh Hùng, Cảm Thu, bài đăng trong giai phẩm “Mùa Gặt Mới” Xuất bản ở Hà Nội năm 1940.
                                            
                                                              LÊ THÍ

                                                             (15/8/2013)
READ MORE - DƯ THANH CỦA NGÀY XƯA CŨ! - Tản mạn của Lê Thí

EM VỀ BÊN ẤY, EM - ẢO ẢNH, EM ... LÁ MÙA XUÂN - Chùm thơ Nguyễn Văn Trình

Tác giả Nguyễn Văn Trình

                                                  
 EM VỀ BÊN ẤY

Em về bên ấy chiều nay
Một trời thương nhớ, heo may một trời
Câu ca mái nặng chơi vơi
Dòng sông như cũng rã rời, buồn tênh.

                       *
Em về bên ấy nắng hanh
Hay mưa nhòa nhạt, chân thành ngày xưa
Em về buốt  tím hoa mua
Đường côi mấy nẻo, gió lùa hồn anh.

                                             NVT   
                                                                                        
EM - ẢO ẢNH
  
Tôi đi tìm em,
Mênh mông, rộng dài nỗi nhớ
Tôi chạm phải, trái tim nức nở
Nghe nhói đau, trống vắng nỗi niềm.

                      *
Tôi đi tìm em, tìm trong ký ức
Lục lọi trí nhớ mình
Hình bóng em,
Chập choạng giữa cơn mơ,
Em hư - thực
Cuộc đời trần trụi
Nỗi cô đơn, gậm nhấm tâm hồn...

                   *

Em- ảo ảnh,
Còn tình tôi, rất thực
Cuộc đời sao khéo điểm tô
Một dáng hình kỷ niệm
Em,hư vô và ảo ảnh...

                      *
Tôi đi tìm em,
Tìm trong ký ức
Mênh mông, rộng dài nỗi nhớ
Tôi chạm phải,trái tim nức nở
Nghe nhói đau,
Trống vắng,
Nỗi niềm ...
Em- ảo ảnh,
Còn tình tôi, rất thực…    
                      
                         NVT
                                                                                               
 EM ... LÁ MÙA XUÂN

                                      
Em như lá mùa xuân xanh biếc
Như chim non vui hót trên cành
Yêu anh, bằng một tình yêu tha thiết
Gieo yêu thương, trên mảnh đất tình hồng
                            *

Em như hạt phù sa đủ đầy, ngàn đời bồi đắp
Mảnh đất tình thương, yêu dấu ngọt lành
Yêu anh, bằng một tình yêu chung thủy
Cho xuân về tươi mãi lá non xanh .
                             
                                                NVT 

Nguyễn Văn Trình
Giáo viên Văn trường THPT Phan Châu Trinh – TP Đông Hà – Quảng Trị
Hội viên hội văn học nghệ thuật – Tỉnh Quảng Trị
ĐTDĐ : 0914 415 931
Email : nguyenvantrinh58@gmail.com
Địa chỉ: 65B- Chu Mạnh Trinh, Phường 5, TP Đông Hà, Tỉnh Quảng Trị


READ MORE - EM VỀ BÊN ẤY, EM - ẢO ẢNH, EM ... LÁ MÙA XUÂN - Chùm thơ Nguyễn Văn Trình

THỨC DẬY ĐI EM - thơ Thương Yến Tử

Tác giảThương Yến Tử


thức dậy đi em 
để nghe lời lá hát
bản hùng ca từ sâu thẳm vọng về
tiếng vó ngựa gõ trên đường dĩ vãng
tiếng cựa mình từ vạn nẻo sơn khê
thức dậy đi em 
để nghe lời biển khóc
nhìn xa xa từng lượt sóng ngập ngừng
cố oằn lưng gượng vào bờ kỷ niệm
rồi vỡ òa muôn ngấn lệ rưng rưng
thức dậy đi em 
để nghe lời hải đảo
Hoàng Trường Sa đau nhói vết thương lòng
đang gào thét theo tiếng hồn tử sĩ
thân thể hao mòn với số phận long đong
thức dậy đi em
nhìn giang san tổ quốc
bức dư đồ đã rách bởi vì đâu ! ?
thức dậy đi em
cùng toàn dân Đại Việt
chống bạo tàn, giữ nước của xưa sau

                               Thương Yến Tử
READ MORE - THỨC DẬY ĐI EM - thơ Thương Yến Tử

LỜI NÀY CHO ANH - thơ Lê Văn Thanh

Tác giả Lê Văn Thanh
Lời dẫn:  Một đêm trăng hạ tuần tháng 10-2000 tôi thức giấc thấy trời đã mờ sáng, nên vội vã làm vệ sinh rồi đi vào lô (tôi là công nhân khai thác mủ). Khi vào đến, thì trong lô còn vắng vẻ không có bóng người, mới biết là mình nhầm - không phải trời sáng mà là sáng trăng. Nhìn phía trước có ánh đèn le lói của ai đó đang tranh thủ cạo đèn.  Đi gần đến, tôi nghe  thầm thì: “Anh yêu quý, dang ra chút nữa đi anh…” Tưởng rằng cô cậu nào đó tranh thủ vào lô sớm để “tìm hiểu”, đến gần  hơn mới biết, thì ra cây cao su đang tâm sự với anh cạo mủ. Tôi xin ghi lại nội dung đầy đủ. Để tặng cho các anh công nhân khai thác mủ cao su

Lời Này Cho Anh
(Thác lời cây cao su tâm sự với anh công nhân cạo mủ)

Anh yêu quý! Hãy “dang”(1) ra chút nữa
Vội vàng chi khi mình đã yêu nhau
Tình trăm năm còn ân ái dài lâu
Chứ đâu phải một đôi lần ngắn ngủi…

Biết không anh?  Bao năm dài đen tối
Bọn thực dân đưa em đến đất này
Bắt dân ta khai thác quá trâu cày
Bao người chết bên em vì cơ cực

Ôi đau thương bao oan hồn tủi nhục
Có phải vì Kiều mà Từ Hải chết oan
Có phải vì em gây nên nỗi cho cam
Mà phải chịu tiếng oan bao thế - hệ
Rằng: “Đất cao su đi dể khó về
Khi đi trai tráng khi về bủng beo” (2)

Em vẫn sống mà lòng em khô héo
Vì biết mình phục vụ bọn thực dân
Nên quyết tâm gian khổ đêm ngày
Để che chở bao chàng trai yêu nước
Giải phóng dân tộc, xóa nỗi ức oan…

Và hôm nay vui sướng biết bao nhiêu
Như nướcTiền Giang (3) rửa sạch thân Kiều
Cho em được cùng anh chung hưởng
Hẹn cùng nhau ta nhìn về một hướng
Đem tình yêu phục vụ lợi quyền chung…

Kìa! Phương đông đã rực ánh dương hồng
Sương buổi sớm anh có nghe lành lạnh ?

“Áp má”(1) vào em chút nữa đi anh
Sao hôm nay lòng phới xuân tình
Bao tinh mủ trào dâng tràn miệng bát
Anh nghe chăng chim chuyền cành vui hót
Mặt tời lên
                   Dòng mủ sáng
                                                   Tình ta…!

                                             Lê Văn Thanh

(1)“Dang” và “Áp má vào”:  Áp má dao vào thì                           lưỡi dao dang ra khỏi bị phạm (= thuật ngữ dân cạo).
(2)-  Ca dao kháng chiến
(3)-  Sông Tiền Đường
READ MORE - LỜI NÀY CHO ANH - thơ Lê Văn Thanh