Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, December 17, 2014

LỜI NGUYỆN ĐÊM GIÁNG SINH - Trạch An - Trần Hữu Hội




Lời nguyện đêm Giáng Sinh!     
Trạch An- Trần Hữu Hội 


     Trung tỏ vẻ quen thuộc bệnh viện, hắn đưa tay chặn cả đám dừng lại nơi ngã rẽ vào phòng hồi sức, chìa tay nói với ba thằng bạn:

     - Có bao nhiêu gom lại đây, tiền xe về có tao lo.

     Đứa nào cũng móc sạch túi, thằng Trung đếm cẩn thận mớ tiền chẳn có lẽ có:

     - Bảy trăm tư, mẹ kiếp toàn con nhà nghèo, tao thêm hai trăm sáu cho đủ triệu!

     - Mai đi rừng vơ tao phải chạy lại tiền mua đồ bới, mua cỏ đem theo cho bò ăn đó mày, lẹ lẹ vào tao nhìn mặt nó chút!

     Cả bốn đứa rón rén vào phòng hồi sức. Khanh ngước mắt nhìn đám bạn vào phòng, nước mắt hắn rươm rướm:

     -Tụi mày xuống thăm cháu đó à, tưởng đi rừng hết rồi chơ?

     Nhìn thằng con trai tàm tuổi của Khanh nằm thiêm thiếp, chiếc sơ mi đứt mấy hột nút phô ra lồng ngực thoi thóp làm cả bọn thở dài, bốn thằng ghé ngồi lên chiếc giường hai bên, Trung vuốt tóc thằng nhỏ hỏi Khanh:

     - Hôm qua đến giờ có uống được chút sửa nào không, Bác sĩ nòi sao?

     - Chuyền hai chai nước, có uống mấy muổng sửa rối rát quá nó không uống nửa!

     Cả đám cùng thở dài, Tiên nói làm cả bọn thêm ray rứt hối hận:

     - Giá tao đừng xướng làm con chó thì đâu có chuyện này!

     - Lỗi gì mình mày, đừng ăn món tiết canh thì đâu đến nổi!

     - Nói lui vậy thì thà nói chờ lễ về rồi nhậu thì đâu vào đó! Tụi mình thằng nào cũng khổ cũng thèm, đi rừng cả tuần có chút gì bổ béo trong người đâu, toàn cá khô vói nước mắm, thấy mâm tiết thằng nào cũng muốn ăn, xui là cháu nó dại!

     - Có nghe Bác sĩ nói chuyển vô Sài gòn không?

     - Hôm qua súc ruột xong bác sĩ nói đợi hai ngày kiểm tra lại vòm họng, nếu không loét lắm thì chữa ở đây cũng được.

     - Vợ mày đâu?

     - Nó đi giặt cái mùng và mấy cái áo quần rồi, cúp nước nên nó đợi hai giờ rồi đó!

                                                     oOo   

     Hai chiếc cộ bò vào nhà thắng Trung lúc ba giờ sáng ngày hai bốn tháng mười hai, cả bốn thằng mừng rỡ nhảy xuống xe ngắm lại sáu bi gỗ căm xe, đường kính sáu mươi phân nằm gọn gàng trên hai thùng xe mà khoái chí. Quên hết bao nhọc nhắn từ trong núi giáp ranh với rừng Lâm Đồng. quên bảy con khe mùa khô không nước, tháng mười một đổ mưa làm cho chúng trở thành bảy con thác hung tợn, chưa kể đến cái gian nan “lĩa” ( *) sáu lóng gỗ từ trên cao xuống, nó muốn kéo tuột con bò xuống vực!

     - Trung, mày chạy qua nhà cha Thắng ngay đi, lão ngủ thỉ kéo dây nói là căm xe bi sáu tấc, dài ba mét rưỡi, nghe vậy là lão tỉnh ngay. Hôm nay hăm bốn rồi, có tiền sắm sửa chút Giáng Sinh chớ!

     Lão Thắng qua thiệt, trời vừa sáng, nhìn sáu lóng gỗ đỏ rực lão nói:

     - Tụi bây không sợ kiểm lâm Lâm Đồng à, tụi nó tuyên bố gặp lâm tặc Ninh Sơn là bắn không cần hỏi đó tụi mày!

     - Tụi nó bắn thì chết đạn, không phá rừng thì chết đói, hên xui!

     Thằng Trung nóng nãy:

     - Ông trả bao nhiêu cho sáu lóng này?

     - Thì giá căm xe tụi mày rành rồi hỏi chi nữa, chỉ trừ hao cho tao chút chút thôi, đợi sáng mai tính tấc tình khối tao trả tiền, cái nòi căm xe mặt lớn dễ thua lắm, nứt ruột!

    Mừng xía vô:

    - Tươi rói cha à, nguyên cây đó!

    - Ừ, cho xe qua nhà rồi ứng trước ba triệu, qua lễ tính sau, đồng ý không?

    - Trả hết đi cha, lễ xong là tụi này đi lại liền!

    - Tao mới xuất một mớ đi Đồng Nai dang kẹt, mà thôi cũng được!

                                                    oOo

    Chiều lại, cả bốn “lâm tặc” xúm nhau ở nhà thằng Tiên, con chó của nó hay cắn trẻ con hàng xóm, cũng tại tụi nhỏ có cái tật cứ đi lể tối về ngang nhà là dậm chân rồi chay, con chó chạy ra sủa, đứa nào chạy chậm là nó cắn, mấy tháng nay Tiên bị hàng xóm đem con tới đền mấy lần!

     Làm xong con chó, treo mớ dồi lên chiếc sào, bốn cái chân đem cho bốn bà vợ hoong cho con, lọc ít thịt, chừa làm món luộc, sau lễ sẻ rũ mấy thằng bạn đi rừng trong thôn cùng về nhâu, nhưng tắm táp xong mới sáu giờ chiều mà mười giờ đêm mới lễ!

     Mâm tiết canh đông cứng nhìn thích mắt, thằng Khanh đề nghị:

     -Làm vài xi với cái tiết rồi về đi lễ với vợ con cũng lịp chán, mới sáu giờ!

    Không biết rượu nặng hay cả bọn quá mệt, bốn đửa đều say, nhưng Trung và Tiên thì gắng dậy được để đi lể. Vợ Khanh chạy qua lay hoài mà hắn không dậy nỗi. Thôi thì không đi lể đêm thì sáng mai đi cũng được, nhưng chị một tay ẳm con bé sáu tháng tuổi, không có Khanh không ai giữ thằng con tám tuổi, sợ nó nghịch chạy lung tung làm bà con lo ra không dâng lễ được.

     Thằng con Khanh hiếu động nhưng ngoan, mỗi lần bạn bè Khanh đến nhà nó rất lễ phép, chơi ngoài sân nhưng nghe gọi là chạy vào ngay, học cũng khá dù không có ai bày vẽ gì, không có tiền học thêm nên nó chăm lắm, chưa bao giờ nhà trường hay cô giáo la rầy gì, vợ chồng Khanh thương con lắm.

     Sợ thế mà thật!

     Sân nhà thờ đông nghẹt người, đang chú tâm xem hoạt cảnh “hang Bê Lem” bỗng nghe tiến xầm xì từ ngoài cổng rồi lan vào trong, lát sau có tiếng ai đó:

      - Con anh Khanh, nó uống nhầm a xít!

      - A xít đâu mà uống?

      - Của ông bán bong bong bay,

      Một số người ùa ra cổng nhà thờ. Trung ngồi nơi đám cỏ gần cổng, nhào ra khi nghe loáng thoáng tên Khanh. Thằng bé quằn quại giữa đất, lũ trẻ và đám người bu quanh, có tiếng hỏi:

      - A xít để đâu mà nó uống vậy?

      - Nó ở đâu tự nhiến chạy lại chụp cái chai a xít dùng đổ vô đá “các buya” bơm bóng bay, tôi cũng đang quay lưng lại nên không cản kịp!

      - Nó uồng nhiều không?

      - Khoảng nữa chai!

      Trung chạy vào bải giữ xe, lấy được chiếc xe cũng không dễ, nhưng may là xe anh nằm ngoài, len lỏi tới nơi anh nói to:

       - Có ai bồng giùm cháu lên bệnh viên với!

       Một anh thanh niên nhanh nhẩu ẵm ngang cháu leo lên xe.

       Khi Khanh lên bệnh viên thì thằng nhỏ còn trong phóng cấp cứu, mặt hắn phờ phạc còn vợ Khanh thì ngất lên xỉu xuống, luôn miệng con ơi!

       Trung nói nhỏ vào tai Khanh:

       - Nó chơi đuổi bắt, khát quá nên chạy đến chổ bán bong bong, tưởng chai nước nên xin, ông ta chưa kip quay lại nò đã tu mấy ngụm liền!

       Khanh ngồi úp mặt vào hai bàn tay, lát sau có tiếng y tá gọi:

        - Thân nhân chuẩn bị chuyển xuống bệnh viện tỉnh!

        Khanh nói với Trung:

        - Mày chở vợ tao về với con bé rồi ra chợ chờ xe xuống, chay nhanh nghe mày!

        - Không, tao ra xem cậu thanh niên còn không, nhờ cậu ấy…

        Lát sau Trung quay lại:

        - May quá, cậu ta vẫn còn!

        Tài xế xe cấp cứu đóng cửa, chị y tá xem lại dây chuyền nước và bình o xy. Khanh và Trung ngồi hai bên chiếc băng ca. Xe chạy ra cổng, hai gả “lâm tặc”làm dấu thánh giá, lâm râm cầu chúa hài đồng, xin cho thằng bé bằng an!                                                                 

                                                                Sài gòn 02 tháng 12 năm 2014.
  
(*) Lỉa: Cột lóng gỗ vào con bò, rồi bẩy lóng gỗ xuống dốc, trong khi con bò rị lai, xuống từ từ. rất nguy hiểm.


READ MORE - LỜI NGUYỆN ĐÊM GIÁNG SINH - Trạch An - Trần Hữu Hội

ĐÊM NOEL TÂY NINH - thơ Phan Kỷ Sửu
















ĐÊM NOEL TÂY NINH

Tây Ninh hai mùa mưa nắng
Chẳng có mùa Đông giờ
Tôi vẫn thèm và vẫn mơ
Cái giá buốt trong đêm trắng

      "Silent night...  Holy night.."
      Lời thánh ca nhòa trong tuyết
      Đêm thánh vô cùng,da diết
      Giọng em bổng hóa men say

Ngày ấy tôi quỳ bên em
Giáo đường giờ dâng Thánh lễ
Dù mình không phải con chiên
Nhưng hạnh phúc nào hơn thế ?!

      Hồi chuông xôn xao,bồng bềnh
      Câu kinh ngọt đôi môi mềm
      Lắng vào câu thơ lắng mãi
      Dẫu xa rồi... mấy Noel

Lặng thầm  tôi yêu vậy đó
Người ta có biết cho không?
Đời tôi chỉ là máng cỏ
Chưa ấm bao giờ đêm Đông !

         Thế rồi cách ra ngàn trùng
         Cô bé hồn nhiên ngoan đạo
         Sang ngang một sớm lạnh lùng
         Quên kẻ sau lưng, bạt áo

"Silent night... Holy night..."
 Lại ngân theo hồi chuông lạnh
 Sao cứ ngỡ  là giọng ai
 Dẩu chỉ còn là ảo ảnh
           Rồi một mình tôi lang thang
           Đêm Tây Ninh ồn ả quá
           Lối cũ, đường xưa chẳng lạ
           Mà sao tôi cứ ngỡ ngàng ?!

                                 PHAN KỶ SỬU

READ MORE - ĐÊM NOEL TÂY NINH - thơ Phan Kỷ Sửu

Thơ Hồng Tâm: NHỚ MẸ, NHỚ ĐÀ LẠT


Tác giả Hồng Tâm


Nhớ mẹ


 Xuân đến rồi cây trái nở hoa
Khoe sắc thắm rủ ong bướm dìu dặt
Mẹ ơi! Con muốn rơi nước mắt
Nhớ đêm ba mươi mẹ nấu bánh chưng

Xuân về rồi! Một thoáng bâng khuâng
Mạch máu, trái tim tràn đầy xúc cảm
Xưa mẹ nói: Thiên đàng xa lắm
Và Linh hồn như áng mây trôi

Nàng Xuân ơi! Nhắn gửi dùm tôi
Nhớ mẹ lắm chẳng đêm nào ngủ được
Lòng tôi đan niềm mong ước
Đêm xuân mẹ về , nghe hát ầu ơ

Dẫu biết rằng đâu còn trẻ thơ
Riêng mẹ, con lúc nào như thuở bé
Con của mẹ như ngày xưa nhé
Nũng nịu mè nheo, đòi bánh , đòi quà

Chim non lạc đàn nó còn biết đau
Con xa mẹ ngút ngàn nỗi nhớ
Đông đến , đắp chăn đâu có ấm
Mẹ có biết rằng : con khát một vòng tay

Ngước nhìn bầu trời thăm thẳm áng mây
Đêm đầy sao, đâu biết sao nào là mẹ?
Chuyện cổ tích con nghe người kể
Đêm về, ông Tiên hoá phép nhiệm màu
Cho mẹ về trong giấc Chiêm bao
Ấm lòng con, bấy lâu con khát
Con muốn được nghe mẹ hát
" Lý mồ côi" điệu Lý nghìn trùng

Trái tim con! Có ngàn vết thương
Con biết chẳng thể nào vá được
Nhưng trái tim con biết nói
Mười bảy năm dài ! Con nhớ mẹ lắm , người ơi!

Ngước nhìn lên thấy áng mây trôi...


Nhớ Đà Lạt

Mười năm rồi ! Có phải không anh?
Chia tay rồi! Chúng mình mỗi nơi, mỗi ngã
Gặp lại nhau chắc nhìn xa lạ
Ừ... Mười năm ai cũng già thêm

Chỉ có một góc nhỏ trong trái tim
Là kỷ niệm tình yêu mình thuở ấy
Giấc chiêm bao em vẫn thấy
Đà Lạt ngàn hoa thành phố sương mù

Chúng mình dìu nhau trên dốc nhìn xa
Hồ Xuân Hương ,Tuyền Lâm, Than Thở....
Phía xa kia đồi thông hai mộ
Dòng lệ ai rơi? Xót một cuộc tình

Anh hỡi anh!
Mười năm vắng bóng hình
Anh có thường ghé Đà  Lạt?
Có nhớ em không? Mối tình năm trước
Có giây phút nào nhớ kỷ niệm xưa?

Chỉ riêng mình em gói trọn trong thơ
Đà Lạt ! Chỉ có em là nhớ
Mười năm trái tim em ấp ủ
Mai em về thăm xứ sở mộng mơ

Hồng Tâm
(Bến Cầu- Tây Ninh)
Email: lyminhly456@gmail.com
Điện thoại:01285990757
READ MORE - Thơ Hồng Tâm: NHỚ MẸ, NHỚ ĐÀ LẠT

ĐƯỜNG LÊN NƯỚC CHÚA LAO XAO - thơ Phan Minh Châu





ĐƯỜNG LÊN NƯỚC CHÚA LAO XAO

Nhớ ngày xưa... tự ngày xưa
Chia tay em với giấc mơ đậm hồn
Rưng rưng những sợi tơ buồn
Anh đi xuống phố mưa luồn qua tay
Mưa thôi... ngã ngớn đêm dài
Mưa gieo bao nỗi u hoài trong yêu
Bỗng từ cái tối NOEL
Rét hây hây rét buồn chen nỗi buồn
Giáo đường chưa rọc hồi chuông
Và mưa chưa đãi con đường anh qua
Đường lên nước chúa mượt mà
Bao hương sắc lẫn thướt tha mạch đời
Giáng sinh tự... một mùa vui
Sao nghe như chút ngậm ngùi trong anh
Thương sao ngụm nước trong lành
Từ trong nước chúa còn xanh tháng ngày
Cũng từ buổi trắng đôi tay
Niềm riêng đã vỡ hồn ngây dại khờ
Anh như phiến gió không bờ
Bên đời trinh nữ thờ ơ lạnh lùng
Thả lòng lặng với thinh không
Anh nghe khao khát suốt dòng ca dao
Đêm nay chúa ngự trên cao
Và trời vẫn những vì sao mịt mù
Bao phiền muộn buổi tương tư
Ai đem rãi xuống bài thơ tật nguyền
Năm dài tháng lụn triền miên
Anh xua nỗi nhớ lên miền hanh hao
Đường lên nước chúa lao xao
Đường về cỏi tịnh lao đao phận người

         PHAN MINH CHÂU
       Nha Trang

READ MORE - ĐƯỜNG LÊN NƯỚC CHÚA LAO XAO - thơ Phan Minh Châu

NHỚ ÁO LỤA VÀNG - thơ Nguyễn An Bình










Thơ NGUYỄN AN BÌNH

NHỚ ÁO LỤA VÀNG




Còn chút mưa rơi trên bàn tay ấm
Thuở yêu người nào biết chuyện gian nan
Em đã quên  trong đời tôi hiu quạnh
Áo lụa vàng khóc một mảnh trăng tan.

Còn chút hương cho môi người thơm mãi
Dẫu muộn màng xin đừng nhạt môi son
Tôi và em chưa bao giờ gặp lại
Áo lụa vàng trôi vào cỏi mênh mông.

Còn chút sương thấm trên thềm rêu lạnh
Bên hiên người còn lại giấc mơ xưa
Tôi tìm em giữa mùa hoa lau trắng
Áo lụa vàng chìm theo những cơn  mưa.

Còn chút gió theo chân người đi mất
Có chờ nhau khi năm tháng phai tàn.
Chùm thiên lý sân nhà ai thuở nọ
Áo lụa vàng em còn nhớ tôi chăng?

Còn chút nắng gọi bình minh thức giấc
Đợi chim về chờ nhả hạt tương tư
Chiếc lá úa bay theo mùa lưu lạc
Nhớ áo  lụa vàng màu mắt tiểu thư.

                 14/12/2014

READ MORE - NHỚ ÁO LỤA VÀNG - thơ Nguyễn An Bình

MUÔN DẶM TÌNH QUÊ 8 - thơ Trúc Thanh Tâm




22. HƯƠNG BẾN TRE

Trong mây trăng ở phía xa
Không gian để lạc hương hoa xuống trần
Gió luồn qua phía sau lưng
Trúc Giang đêm đó, bâng khuâng cả đời !

23. AO BÀ OM

Rủ nhau dạo phố, ngắm trời
Về Bà Om, ta ngắm người tình si
Trà Vinh biển nói hết đi
Mắt em như có điều gì, nói thêm !

24. EM VĨNH LONG

Hẹn rồi, cố ý em quên
Ta vô tình đợi, quen thêm một người
Xa rồi, Tống Phước Hiệp ơi
Trong ta vọng mãi một trời tiếng ve !

TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
READ MORE - MUÔN DẶM TÌNH QUÊ 8 - thơ Trúc Thanh Tâm

NÂNG CHÉN MỪNG XUÂN - thơ Lưu Thế Quyền


Tác giả Lưu Thế Quyền




Nâng chén mừng xuân

Nâng chén lên đi em
Mừng chúng mình tuổi mới
Ngoài kia xuân phơi phới
Bay giữa trời dịu êm.

Chúng mình đã chồng vợ
Thoắt cũng được bảy năm
Hai con như búp nụ
Hạnh phúc ơi - ngập tràn.

Nhưng khó khăn trước mắt
Với bao nhiêu nợ nần
Giăng về đây kín mặt
Làm gầy đi mùa xuân.

Nhiều khi anh chợt nghĩ
Mình mải mê thơ  ca
Và ham vui văn nghệ
Kinh tế èo uột ra.

Nên bao nhiêu tất bật
Dồn cả lên người em
Áo quần cũng xộc xệch
Phấn son đành ngủ yên.

Thôi nâng chén đi em
Uống say đời ngọt lịm
Rồi mùa xuân thương mến
Nở đầy hoa NGÀY - ĐÊM.


Lưu Thế Quyền
Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Vĩnh Phúc.
ĐC: Khu doanh nghiệp Thanh Lãng - Bình Xuyên - Vĩnh Phúc
luuthequyen@yahoo.com.vn
READ MORE - NÂNG CHÉN MỪNG XUÂN - thơ Lưu Thế Quyền