Lâu lắm rồi anh mới về Ninh Thạnh
Cái làng cũ buồn hiu biến mất tự bao giờ
Đường Điện Biên thênh
thang từng bước ngẫn ngơ
Phố nối phố có bao
giờ trẻ vậy!
Em vẫn hồn nhiên như thời con gái
Áo mây bay cứ chạm
mãi câu thơ
Trạm Y tế chiều
nghiêng bóng nắng tự bao giờ
Em chớp mắt bên thềm chờ ai đấy?
Có đôi lúc anh tình cờ ghé lại
Cứ gặp trên má hồng còn lấm tấm mồ hôi
Nhưng cái vị mặn kia không thể xóa nụ cười...
Em là thế, lúc nào em cũng thế!
Những vất vả thường ngày em cứ nghĩ
Có gì đâu bởi sống
đẹp là hơn
Là biết đau cái đau, biết hiểu những vui, buồn
Của người khác để tận tình chia sẻ
Để mang đến từng cụ già,em bé
Từng anh bạn Tà Mun, từng cô bạn Khmer..
Những niềm tin và ý
nghĩa tràn trề
Của cả cuộc đời đầy yêu thương.gắn bó
Và hạnh phúc riêng em không thể nhỏ
Đã lên mầm từ đây, từ khu phố thân tình
Đến cả Phường quê em, gương mặt mới lung linh
Vang tiếng hát vành khuyên, nằng bình mình rạng rỡ
Ơi! Ninh Thạnh ở trong từng hơi thở
Như anh trong em, mình mãi mãi bên nhau
Từng ngày, từng ngày... không thể xa đâu
Cái màu áo trắng trong em đã chọn
Và mùa xuân, nụ mai vàng mơn mởn
Hãy là mai, hãy rộ nở đầy bông!
Hãy là mai, cho Tết cứ bên lòng..!
Xuân
Ất Mùi-2015
PHAN KỶ SỬU