Những giọt mưa đầu mùa đã sang thu
em còn đó hanh hao ngày tháng cũ
bâng khuâng ai đi chân bước hững hờ
có buồn không em một mình đứng ngó.
Long lanh như chiều ru nước mắt
dĩ vãng lùa dài theo những chiếc lá rơi
phải mùa thu về nên em thao thức
chỉ một lần thôi cho chết cả đời.
Bao năm quặn lòng quay lại Diên-sanh
bỗng dưng buồn khi qua cầu Bến-đá
quá khứ xa xưa ai đã từng chôn
lâu lắm rồi những thây người gục ngã.
Nhà ai bên đường tím chiều hoa khế
đêm trên "đồi định-cư" cát gió bay bay
xanh xao lối về nao lòng Quảng-trị
quên đi thôi thời trẻ dại nơi này.
Những buổi nắng trưa chân rát bỏng "Trưa-trào"
bồi hồi ở phe Tư sợ lo gặp "ông-cứt-Tập"
địa giới xe nhà binh vội qua
tuổi thơ tôi chôn con đường mơ ước.
Ngã ba về Cu-hoan đất đỏ
đám lính ngày xưa qua dãy lộ-buồn
thức dậy bàng hoàng nỗi nhớ
bến xe bên đường sắc đỏ hòang hôn.
Chạnh lòng ngồi lại quán bên sông
liêu xiêu nghèo ly cà phê, dăm ba khách
lững lờ trôi sóng nước tội lòng
những đám lục bình bập bềnh xao xác.
Chiều quê nhuộm u hoài đôi mắt
cầm giữ em trong tay mưa nắng dãi dầu
hỏi người em gái Hải-lăng còn mất
quạnh quẽ mấy, ơi quê nghèo nay đâu.
Về cùng tôi em gái Hải-lăng ơi!
nhìn quê cũ mây trời bay hoài mãi
ký ức ngày xưa chôn mãi suốt đời
bao nhiêu năm rồi ai còn đứng đợi.
Cớ sao em chiều nay không hỏi?
(đã hết rồi tiếng nghé ọ ngày xưa
bên đê hoa xương rồng nở trắng
con đường quê còn đậm dấu chân về
Bến-đá chiều đi phai rồi sắc nắng).
Huy Uyên