TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Saturday, March 2, 2024
HẬU DUỆ - Truyện ngắn Vũ Hùng
Truyện ngắn
HẬU DUỆ
Chuyện về Thầy Dài rất dài, dài lắm kể cả năm cũng không cạn.
Thiết nghĩ nên dừng lại là vừa. Cũng như món ngon ăn hoài cũng đâm ra ngán?
Nhưng nói thiệt cả đêm qua tui trăn trở mãi, không sao chợp mắt
được. Cứ cảm thấy bừng bực, khó chịu trong người làm sao ấy. Hễ vừa thiu thỉu nhắm mắt thì cái khuôn mặt
lưỡi cày đầy gỉ sét của lão Đậu cười nhăn nhở hiện ra làm tui tỉnh như sáo. Biết
Lão Nhộng thủ được bí kíp, Lão Đậu vốn bụng dạ hẹp hòi không cách nào trả thù
cái vụ tui vô tình làm lộ bí mật lão hẹn hò với mụ Na tại Quán Cục Gạch ở Xà
Goòng làm vợ lão nổi ghen đốt hết áo quần. Lão bèn cao rao bêu xấu trên mạng rằng
tui là hậu duệ của Thầy Dài. Thạc sĩ Văn Khoa duy nhất ở Hà Hậu chứ có phải
giòi đâu mà lão nói sai bét về nghĩa của từ Hậu duệ?
Còn nhớ hôm đám tang, thằng cu Dắn giỏi toán nhứt huyện đếm
đi đếm lại đến trăm lần và quả quyết như
đinh đóng cột Thầy Dài có 63 người con trai và 36 đứa cháu nội. Đấy chính là những
HẬU DUỆ đó lão Đậu? Còn chúng có phát huy được tài năng như cha ông hay không
thì lại là chuyện khác?
Tui còn nhớ giữa năm1986 giáo viên tập huấn một buổi chuyên
môn tại Long Sơn,Thầy Dài cho mời toàn bộ giáo viên bốn trường cánh Bắc đến ăn cơm trưa. Do tui
viết biên bản nên gần 12 giờ mới đến. Chỉ thấy bạn đồng nghiệp rất đông ngồi
túm tụm chín góc gian nhà khách chơi bài tiến lên rất sôi nổi.
Bếp núc lạnh tanh.
Tui chột dạ, hoang mang đến tận cùng! Lẽ nào Thầy Dài chơi
khăm?
Cũng vừa lúc đó ngoài ngõ, đúng tám bà vợ và mười hai thằng
con trùng trục gồng gánh xoong nồi ăm ắp thức ăn, bánh trái cùng hai con heo
quay to đùng, tạo thành hai hàng dài rồng rắn tiến vào sân. Mùi thơm nức cả
mũi!
Đang lúc ăn uống vui vẻ bỗng có tiếng léo nhéo chửi đổng ở cổng
trước:
- Đồ thứ con mất dạy, học trò học dè gì mới lớp ba, chưa ráo
máu đầu đã dám vuốt tóc, hun má con gái bà đây?
Trời ơi là trời! Ai mà chịu nổi?....
Thầy Dài vẻ mặt bình thản bước nhanh ra cổng.
Tiếng chửi rủa im bặt
Ba phút sau Thầy quay lại, nâng ly rượu Bàu Đá sủi tăm, tươi
cười:
- Tiếp tục đi chứ quý Thầy! Mời Thầy Nhộng, Mời Thầy Đậu!
VŨ HÙNG
CON GIỮ TRỌN NĂM GIỚI | CÕI BẤT SINH - Thơ Nguyễn Nguyên An
Nhà thơ Nguyễn Nguyên An |
Nguyễn Nguyên An
Con giữ trọn năm giới
Thấy bình yên chi lạ
Khổ sầu cũng ít tới
Lòng đã tự đơm hoa
Ở giữa cõi ta bà
Xưa, thấy giới ràng buột
Nay, thật sự tự do
Thân thấm tràn vị thuốc
Giới và Pháp làm thầy
Không hề vướng ô nhiễm
Nam Mô… niệm và niệm
Hạnh phúc trong tầm tay
Chẳng ai còn mãi mãi
Tập chết tự hôm nay
Ta đi mây ngang núi
Ta về gọi ngàn xuân…
Tịnh cốc Tây An, 22922023
CÕI BẤT SINH
Tuệ hoa nở bốn ngàn giờ đả tọa
Đỏ thắm trời từ cánh lá xanh
Ta cháy trong vô thường sinh tử
Biết kiếp nào chạm cõi bất sinh
Tịnh cốc Tây An, Huế
Nguyễn Nguyên An
<nguyenvinhnguyenhien@gmail.com>
Truyện thiếu nhi NGƯỜI MẸ VÀ CON QUỶ - 5. THỨ RÊU TIÊN
5- THỨ RÊU TIÊN
Con quỷ Đen
thấy mình bỗng trở lại là một cậu bé tập toẹ học làm pháp sư, đang đi theo một
thày lang giúp việc tìm cây thuốc và làm quen với việc luyện ngải.
Nghe người ta
nói nếu một pháp sư luyện được ngải sẽ trở nên giỏi giang hơn các loại pháp sư
hoặc phù thuỷ bình thường. Đó chính là ước nguyện từ nhỏ nên bốn năm nay cậu
thanh niên hoi đã tình nguyện làm đệ tử cho ông thày già, chịu đựng rét muớt,
đói khát của miền cực Bắc khi mải kiếm tìm cây cỏ giữa đài nguyên mênh mông, mà
lương thực mang theo đã cạn.
- Thày ơi, con
nghe người ta bảo phải tìm cây ngải ở miền rừng xứ nóng hay ở rừng cây lá nhọn
tai-ga cơ. Sao thày trò mình không xuôi phương Nam cho đỡ vất vả, mình thu lượm
mãi rêu với địa y ở đây để làm gì hả thày? - Cậu trai hỏi sư phụ, đó là một ông
già trên năm mươi tuổi nhưng râu tóc đã bạc trắng.
- Thày đã nói
cho con biết ý nguyện của thày từ lúc con mới đi theo thày cơ mà. Khi vợ và đứa
con bé bỏng của thày chết đi vì căn bệnh lạ, thày đã nguyền giành cả cuộc đời
còn lại để tìm ra thứ thuốc chữa căn bệnh đó.
- Không thể
cứu được vợ con thày sống lại, biết là thế - giọng ông thày ngậm ngùi - nhưng
đừng để cho những sản phụ và hài nhi khác bị chết như vậy nữa, bằng cách ấy
thày muốn làm cho cô ấy và đứa nhỏ được thoả lòng mà an nghỉ dưới suối vàng.
Con đừng bao giờ hỏi thày về chuyện này nữa nhé.
- Vâng ạ, thưa
thày.
- Muốn tìm và
luyện ngải, đầu tiên phải hiểu rõ về các loại dược thảo thiên nhiên. Chúng giúp
cho ta có đủ sức mạnh và ý chí. Tìm ngải cực kì nguy hiểm, sẽ phải trải qua
không ít những ngày tháng hiểm nghèo, phải giành giật cuộc sống giữa bày đàn
lang sói hoặc những con hổ thành tinh của rừng già - Ông thày nói thêm khi thấy
cậu học trò vẻ như nôn nóng muốn vào rừng tìm ngải ngay.
Theo thày đã
lâu lâu, cậu trai thông minh này biết rằng trên đài nguyên mênh mông có rất
nhiều dược thảo đặc biệt giá trị. Chỉ có hai thày trò nên mỗi khi gặp được cây
cỏ gì lạ cậu chàng ranh ma đều hỏi và ghi nhớ kĩ trong lòng.
- Thưa thày,
đây là rêu gì ạ, chữa bệnh gì hở thày?- Cậu hỏi khi trông thấy ông thày nhặt lên nhúm rêu có những quả nho
nhỏ giống như răng chó.
- Để chữa bệnh
dại. Tên nó là địa y chó. Không chỉ chó mới bị điên, các con vật khác
trong rừng như lang, sói, cáo, linh miêu...ngay cả chuột nữa cũng có thể truyền
bệnh dại.
- Con hiểu rồi
ạ. Có một ít rêu này thì không sợ lây bệnh dại khi bị chúng cắn, thày nhỉ.
Sau một gò băng nhấp nhô hai thày trò thấy một
hộp sọ lăn lóc, di vật của người xấu xổ nào đó đã chết trên miền đất băng giá
trong khi đi săn hay đánh cá. Ông thày già đứng ngậm ngùi. Cậu học trò thì lại
gần thấy bên trong chiếc đầu lâu cũng có rêu mọc.
- Rêu gì lại mọc trong đầu lâu thày ơi. Trông
sợ quá - học trò của ông kêu lên.
Ông già rút một
nén trầm nho nhỏ, thắp rồi chắp tay đứng lặng. Mùi hương thơm như nước hoa
nhưng đầy trang trọng và thành kính. Lát sau ông bảo học trò:
- Con thu hết
số rêu này, để riêng ra. Quý lắm đấy. Đây là địa y đầu lâu, có thể chữa
khỏi cho người bị động kinh con ạ.
Dần dà chàng
trai đã biết gần hết công dụng của những loại rêu và địa y hiếm hoi. Những
miếng rêu cỏ trông như lá phổi, cũng được gọi là địa y phổi có thể chữa
khỏi bệnh ho lao hay viêm phổi, thứ địa y có màu sắc từ vàng nhạt đến vàng đậm
gọi là địa y vàng, chuyên chữa bệnh vàng da, rêu sói tuy rất độc
nhưng chữa được các bệnh lở loét ngoài da. Còn có các loại địa y thơm, từ chúng
tinh lọc được những thứ nước hoa rất thơm, lại có tác dụng làm sạch sẽ lều trại
trong những vùng có lam sơn chướng khí…
Tuy nhiên, cậu
trai nhiều tham vọng này không muốn trở thành một thày lang nổi tiếng. Cậu ta
muốn là một pháp sư giỏi, muốn tìm được những cây ngải thật đặc biệt để có thể
mò tìm kho báu dưới đáy bể khơi, muốn trở thành người có mình đồng da sắt, vượt
hẳn lên so với những pháp sư khác.
Thế nên khi đã
hiểu biết kha khá về cách chữa bệnh bằng dược thảo, cậu ta bỏ ông thày già, dám
một mình liều lĩnh vào rừng tai-ga tìm ngải.
Bốn năm trời luyện
ngải tiếp theo đã biến chàng trai trẻ thành một con nguời hoàn toàn khác. Mưu mô, thủ đoạn, tàn ác như
đa số những pháp sư luyện ngải thành công. Có lẽ vì họ đã phải một chết hai
sống giữa rừng già, giữa những bày hổ báo, rắn rết, phải giành giật nhau, nhẫn
tâm với nhau vì mục đích của mỗi người. Chính viên pháp sư trẻ mới bắt đầu nổi
danh đã cắt thang dây, bỏ mặc người đồng hành cũng là một pháp sư luyện ngải
dưới chiếc hang sâu nhung nhúc rắn độc, sau khi nhanh chân bứng được cây Mai
hoa Xà vương ngải.
Thứ rêu mà con
quỷ Đen ngửi và nhấm thử, có đặc điểm là gây ra những ảo giác thần tiên, khiến
cả người lẫn quỷ ngửi vào sẽ thấy như đang được sống trong những giờ phút đẹp
đẽ nhất của cuộc đời đã qua, hoặc những gì đang mong mỏi có được.
Những tháng ngày
luyện ngải không hiện ra, có lẽ vì con Quỷ hoàn toàn không muốn nhớ đến, mà
cũng có thể là thời gian tác dụng của nhúm rêu kì lạ đó đã hết. Quỷ Đen đang
“lên tiên” chợt thấy đã trở lại là con quỷ mang sừng dê, móng trâu, đuôi rắn
mai hoa, lông da đen như hắc ín.
- Ba ba! Quỷ
cha, ma mẹ. Lão kẹ Diêm Vương! - Con quỷ thốt lên như vậy. Từ ngày hoá quỷ nó
đã học một số cách chửi thề của quỷ, câu này quỷ Đen có vẻ khoái, đã thành câu
cửa miệng mỗi khi nó thấy điều gì đó đáng ngạc nhiên.
Trở về
với “đời thường” con Quỷ lại ỉu xìu xìu. Tuy vậy nó vẫn chưa hết kinh
ngạc với tác dụng của loài rêu kì lạ. Ngồi một tí rồi nó lại đưa nắm rêu lên
ngửi một tẹo, nhai nuốt một mẩu. Giá như không sợ hết mẫu vật, khó mà tìm kiếm
thêm, thì nó đã tọng hết chỗ rêu đó vào mồm cho đã cơn nghiền.
- Ba ba! Quỷ
cha, ma... Chưa thốt hết câu chửi thề thì nó đã trở lại là viên Pháp sư tài
hoa, có một cô gái xinh như mộng ngồi bên cạnh.
- Chàng ơi -
cô gái nói- sao chàng biết là dưới đáy biển băng kia có kho châu báu hở chàng?
- Chả khó gì
với ta nàng ạ - Pháp sư ngạo nghễ trả lời bạn tình - Chỉ có ta là luyện được
Huyết nhân ngải. Nếu cho nàng ngậm một lát mỏng, nàng sẽ không cần ăn uống một
tuần mà vẫn tỉnh táo hát ca như sáo sậu. Còn ta mà đã ngậm, thì đạt đến mức
thần giao cách cảm thượng thừa, thấy rõ hết những việc hoặc sự kiện xảy ra ở
đầu kia trái đất.
- Có thực
không? Sao chàng tài thế! Cho em một lát để em ngậm xem nào.
- Khi gái có
công thì chồng mới thưởng chứ. Rồi nàng sẽ được ngậm để xuống xem Thuỷ Cung
dưới biển sâu. Thật đấy, chỉ sợ lúc đó lại đòi lên bờ ngồi bên để quấy ta thôi.
- Ứ ừ, em quấy chàng bao giờ? Thôi kể cho em nghe
về kho vàng nào đi.
- Tuy ngồi đây
nhưng ta biết là có một kho vàng nhiều ghê gớm, lớn nhất trên thế gian. Có điều
hơi xa chỗ ta và nàng đang ngồi.
- Kho vàng của
ai hở chàng?
- Chẳng của ai
cả. Một ngày nào đó sẽ là của ta.
- Thật ư. Thế
nó ở đâu? Chắc chàng lại bảo là của bọn cướp biển giấu ở hòn đảo nào chứ gì?
- Lũ cướp biển
thì có được bao nhiêu châu báu. Giỏi lắm cũng chỉ dăm bảy hòm vàng bạc. Kho tàng này là của một hoàng tộc, trị vì đầu tiên trên quốc gia
rộng nhất thế gian từ ngàn năm truớc cơ.
Các lão vua
của dòng họ đó khi lên ngôi cũng như hàng năm kỉ niệm ngày lên ngôi, đều tổ
chức một Nghi lễ Vàng hết mức linh đình bên bờ hồ. Tay vua mới nối ngôi cũng
như đang trị vì phải bôi mạt vàng lên người cho toàn thân biến thành màu vàng,
sau đó quì lễ đấng Thái Dương tức là Thần Mặt Trời. Toàn thân lão Vua ấy lấp
lánh ánh vàng chói mắt, toả hào quang ra mọi thần dân, có thế mới chứng tỏ lão là
con của Thái Dương.
Đến lượt các
hoàng thân quốc thích, cũng tuỳ theo ngôi thứ trong dòng họ hoặc chức tước mà
bôi mạt vàng vào chân, tay, đầu, ngực, nửa truớc hoặc nửa sau thân thể rồi cùng
xì xụp quỳ lạy đấng Thái Dương.
- Eo ôi bôi
mạt vàng vào người thế có bị ngứa không hở chàng?- Cô gái ngây thơ ngắt lời.
- Ta nghĩ là
không ngứa. Có ngứa thì chúng cũng phải chịu, sau đó chúng xuống tắm dưới hồ,
trút hết bụi vàng xuống đó. Rồi đến lượt các thần dân và chư hầu của lão ta xếp
các thỏi vàng dâng tặng duới chân lão.
Tay Vua bao
giờ cũng ra lệnh ném tất cả lễ vật đó xuống hồ, hiến tế cho đấng Thái Dương chí
tôn chí kính để cầu sự bằng an và thịnh vuợng cho Vương quốc. Hoàng tộc ấy trị
vì không biết mấy trăm năm nên số vàng có thể phải đầy đến vài ba cái hồ ấy
nàng ạ.
- Không ai đến
lấy trộm đi hở chàng?
- Ai lấy trộm
được? Quân lính của hoàng tộc canh giữ suốt đêm ngày. À, nhưng mà cuối cùng đúng là có bị mất trộm, do
chính tay một hoàng thân em vua lấy trộm. Vì thế thần Thái Dương đã trừng phạt,
núi lửa và động đất liên tiếp xảy ra, sóng thần cũng tràn vào các vùng ven biển
khiến vuơng quốc ấy diệt vong, đáng đời cả lũ. Kho vàng bị vùi lấp dưới đất đá
hàng ngàn năm, có lẽ giờ đây chỉ có ta biết được nó nằm ở chỗ nào.
- Chàng đang
định đến đó đấy à, em có đi theo được không?
- Nàng cũng
muốn tìm vàng à ? Được thôi, ta sẽ cho nàng một nửa kho vàng tìm đuợc nếu nàng
ngoan ngoãn và có công trợ giúp…
- Em chẳng cần
vàng của chàng - cô gái ngắt lời - Em chỉ cần chàng thôi. Được ở bên chàng em
chẳng thiết gì vàng bạc nữa đâu.
- He he! -
Pháp sư cười khoái trí lắm - Nhưng nàng này, chưa cần phải đi xa đến thế. Ngay
gần hai ta đây thôi, cũng có những kho vàng mà ta với nàng vừa tiêu vừa ném
chuột ném chim cả đời không hết. Hẵng cứ lấy những thứ ở gần truớc đã, nhưng
phải giúp ta đấy nhá.
- Em không
giúp chàng thì giúp ai - cô gái cả tin đang hết sức ngưỡng mộ và ngập tràn tình
yêu, sẵn sàng làm mọi việc cho người mà cô yêu quý.
Pháp sư bắt
đầu trổ tài để tăng sự tin tưởng cho cô gái, đã mắc phải ngải Mê tâm mà bỏ nhà
bỏ cửa đi theo hắn ta. Hắn gõ đầu cây gậy tìm chọn chỗ băng mỏng nhất rồi rút
trong túi ra một lọ dầu be bé, chỉ nhỏ vài giọt xuống là mặt băng lập tức thủng
ra thành lỗ. Việc này người đi câu cá trên Bắc Cực vẫn thường làm, để lấy chỗ
thò dây câu xuống dưới câu cá, nên cô gái không lấy làm lạ. Tuy vậy thứ dầu mà
người tình của cô sử dụng có hiệu lực thật là kinh khủng.
Những người đi
câu giỏi lắm chỉ khoan được một lỗ bằng chiếc bát nhơ nhỡ, còn thứ dầu tinh chế
bằng loại địa y đặc biệt, học được của ông thày già trong những năm theo ông đi
tìm cây thuốc, đã phá một lỗ băng to đến mức con sư tử biển có thể thò đầu lên
được.
Đúng là như
thế, những con vật bơi lội bên dưới lớp băng vừa thấy có ánh sáng từ trên rọi
xuống lập tức túm tụm lại quanh lỗ thủng vừa xuất hiện, lát sau đã có một con
hải cẩu râu xồm thò hẳn đầu lên.
Cái đầu râu
ria gớm ghiếc của nó lập tức bị viên pháp sư quăng sợi dây thòng lọng bằng da
báo tuyết thít chặt lấy cổ. Người tình của cô gái biểu diễn sức mạnh bằng cách
kéo sợi dây, lôi con hải cẩu nặng hàng tạ lên bờ như kéo một con chó con, mặc
cho nó dãy dụa, cào cắn tung toé cả băng tuyết.
- Đủ thịt để
ta với nàng ăn trong khi khui mỏ vàng đầu tiên. Ta cũng đang cần máu tươi để
tưới cho mấy cây ngải.
- Eo ơi, chàng
tưới cây bằng máu của con hải cẩu này à? - Cô gái le lưỡi, vẻ kinh hãi.
- Không phải
cây nào cũng cần nuôi bằng máu, cũng chỉ những trường hợp đặc biệt, cần sử dụng
sức mạnh của ngải mới phải tưới thế thôi, nàng đừng sợ - Pháp sư an ủi.
Để cho cô gái
yên tâm anh ta nhảy xuống hố nước một lát rồi leo lên.
- Nàng ạ, ta
đã làm cho những con vật nguy hiểm, kể cả cá dữ, hoảng sợ bỏ đi hết rồi - người
tình của cô gái nói - bây giờ nàng ngậm lát ngải này vào mồm rồi thử thò chân
xuống nước xem có lạnh nữa không.
Cô gái rụt rè
muốn thò chân xuống nước, nhưng từ mặt băng xuống đến đó sâu hàng mét. Pháp sư
phải giữ lấy tay để cô có thể choài chân xuống mới chạm tới mặt nuớc.
- Ơ này chàng
ơi! Nước ở chân em không đóng thành băng. Cũng không cóng đâu chàng ạ! - Cô gái
thích lắm vì bình thường nước bám ở quần áo hay da người sẽ đóng băng ngay lập
tức.
- Bây giờ cùng
xuống dưới. Nếu thuận lợi thì ngày mai ta và nàng đã có vài chục hòm vàng. Có sợ không ? Nếu sợ thì
để ta nhờ người khác cùng xuống.
- Em hơi sợ! -
Cô bạn nói thế - Nhưng em sẽ đi cùng anh. Không được bỏ em ở dưới đâu đấy nhá!
Thực ra cô gái
sợ lắm. Nhưng bùa ngải đã làm cho cô quá yêu anh chàng Pháp sư tài hoa, lại lo
anh ta sẽ nhờ người khác vì không chỉ mình cô bám theo con người này. Biết thế
nên phải liều xuống dưới biển băng xem sao.
Chuyến đầu
tiên viên Pháp sư cùng cô gái lặn xuống đáy biển băng để lấy vàng thật vô cùng
phiêu lưu, nguy hiểm, dù chỉ kéo dài hai ba ngày. Tuy nhiên thời gian hiệu lực
của thứ rêu kì lạ đã hết, con quỷ lại trở về là con quỷ. Thui thủi một mình
trong hang.
- Ba ba! Quỷ
cha, ma mẹ. Lão kẹ Diêm Vương!- Nó thốt ra như vậy, vẫn còn kinh ngạc với tác
dụng lạ kì của mẩu rêu đang cầm trong tay. Đối với quỷ Đen, đó chính là mẩu rêu
Tiên, nhưng nó không dám nhấm thêm mẩu nào nữa vì sợ hết nhẵn mẫu vật.
Phải tìm cho
ra chỗ cây rêu Tiên này mọc đã, con quỷ nghĩ vậy, khi đó nó sẽ thoải mái mà
hưởng những giờ phút “lên tiên”. Nếu tìm được, rất có thể, nó sẽ cho những con quỷ khác nếm thử và khiến cả
bọn quỷ - kể cả cái thằng Dạ Xoa bố láo bố toét vẫn vênh vang là coi sóc cả
mười tám tầng Địa ngục - phải bu quanh nó để van xin được làm đàn em, tôn nó
làm “sư phụ Quỷ” là cái chắc.
Vậy nên không
có gì ngạc nhiên khi ai đó bắt gặp con quỷ Đen nhảy cẫng lên, lộn tùng phèo đầu
đuôi, lúc phát hiện ra quả núi băng có mọc lác đác loại rêu Tiên, đúng là nơi
nó đã chạy qua khi tìm về cái hang trong mạch núi Ural.
(Còn tiếp)
NGỌC CHÂU