|
Tranh của Đức Long |
Mùa đi qua bến xưa
Chầm chậm đi, chầm chậm bước qua
Bỏ lại sau lưng, chiều tím biếc
Treo đắm đuối, lời này giã biệt
Bóng nắng nghiêng, nắng quái thật thà ...
*
Qua bãi bờ xanh mướt, mượt mà
Líu ríu, dập dềnh con nước lớn
Trớn gió xoay chìm, trôi gờn gợn
Bờ sông, làng cũ, giấc mơ xa
*
Mê mãi chiều, trong mắt của nhau
Sao không gọi bóng ngày trở lại
Để khập khễnh, theo dòng đi mãi
Tiếc nuối gì, day trở lòng đau ...
*
Bao nhiêu năm ắp lẫm xuân thì
Đâu bến đợi, hẹn lần hẹn lữa
Cuộc sống khép dần điều chọn lựa
Gió bấc về, chầm chậm mùa đi
*
Anh bước dần qua ngõ chiều trong
Chuyện năm cũ, đâu còn bức bối
Trống hoác bến xưa, cơn gió thổi
Rớt mùa xuân nào đó, mênh mông ...
Lê Thanh Hùng
Tình cờ ta lại gặp nhau
Khói sương mùa cũ, dường phai nhạt
Chiều biếc xanh trong mắt của nhau
Quên đâu mất, tháng ngày hao nát
Còn nguyên đây, nỗi nhớ cồn cào
*
Tháng tám, trời giăng mù kín bãi
Biển đục ngầu, oằn nặng phù sa
Nắng cuối ngày đùn qua đẩy lại
Tiếc nuối chiều tê dại lần qua
*
Gió cuốn sóng đổ bờ vun vỡ
Ráng tàn chiều, đỏ dựng chân mây
Dẫu đã biết đời không duyên nợ
Vẫn thầm mong có buổi chiều nay
*
Hoa, trúc trắc bay theo chiều gió
Mỏng manh treo, từng cánh rơi rơi
Trăng ký ức, như còn đâu đó
Tóc mai nghiêng sợi ngắn rối bời
*
Nắng tắt, chiều dần tàn bổi hổi
Mắt như cười, cay đắng trượt xa
Thong thả bước, nỗi niềm thốc xối
Lắng tuổi đời, thanh thản vượt qua ...
Lê Thanh Hùng
Mắt đêm
Anh vẫn biết
Trước đèn
Em ngồi viết
Sương khói mờ xa
Khát vọng lần qua
Cũng bởi tại
Đã yêu người
Thê thiết
Để câu thơ buồn
Gãy giọng
U a
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận