Nhà thơ Trần Đức Phổ |
Em Đừng Xinh Ác
Em đừng xinh ác làm ta sợ
Đốt cuộc đời mình như thiêu thân
Xui dại ta bỏ cơm thèm phở
Đời thêm một gã phụ tình lang
Em đừng xinh ác làm ta khổ
Mộng vẩn vơ, ao ước hoang đường
Trở về xã hội ngàn năm cũ
Cưới làm ái thiếp để yêu thương
Em đừng xinh ác làm ta trách
Ta kẻ phàm phu lại bất tài
Chẳng giàu như gã Elon Musk
Sẵn tiền mua cả cõi Thiên thai
Em đừng xinh ác làm ta giận
Ta chẳng uy quyền như họ Kim
Xây tòa điện ngọc trong cung cấm
Để chẳng trai nào được ngắm em!
Đốt cuộc đời mình như thiêu thân
Xui dại ta bỏ cơm thèm phở
Đời thêm một gã phụ tình lang
Em đừng xinh ác làm ta khổ
Mộng vẩn vơ, ao ước hoang đường
Trở về xã hội ngàn năm cũ
Cưới làm ái thiếp để yêu thương
Em đừng xinh ác làm ta trách
Ta kẻ phàm phu lại bất tài
Chẳng giàu như gã Elon Musk
Sẵn tiền mua cả cõi Thiên thai
Em đừng xinh ác làm ta giận
Ta chẳng uy quyền như họ Kim
Xây tòa điện ngọc trong cung cấm
Để chẳng trai nào được ngắm em!
Mua Cà Phê Một Sáng Mùa Thu
Chí thu đất khách trời se lạnh
Sáng sớm sương giăng khắp bốn bề
Như người hành khất trên phố vắng
Ghé vào quán nhỏ gọi cà phê
Chủ nhật người đứng ngồi đông đúc
Kiên nhẫn khách mua đợi, xếp hàng
Dẫu rằng chửa hết mùa vi-rút
Chẳng ai thèm đeo chiếc khẩu trang
Cô em má thắm, ôi, xinh quá!
Ướm hỏi, thưa ông, muốn thức gì
Nụ cười tươi trẻ duyên kỳ lạ
Ta ngẩn ngơ quên nói coffee!
Bưng ly cà phê nàng mới rót
Dường như còn hơi ấm bàn tay
Và thêm phảng phất mùi thơm phức
Vị đắng mà lòng ngọt ngất ngây!
Sáng sớm sương giăng khắp bốn bề
Như người hành khất trên phố vắng
Ghé vào quán nhỏ gọi cà phê
Chủ nhật người đứng ngồi đông đúc
Kiên nhẫn khách mua đợi, xếp hàng
Dẫu rằng chửa hết mùa vi-rút
Chẳng ai thèm đeo chiếc khẩu trang
Cô em má thắm, ôi, xinh quá!
Ướm hỏi, thưa ông, muốn thức gì
Nụ cười tươi trẻ duyên kỳ lạ
Ta ngẩn ngơ quên nói coffee!
Bưng ly cà phê nàng mới rót
Dường như còn hơi ấm bàn tay
Và thêm phảng phất mùi thơm phức
Vị đắng mà lòng ngọt ngất ngây!
--
tranducpho
ducphot946@gmail.com