Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, January 16, 2014

PHÙ SA TÌNH CỦA VÕ VĂN HOA - Phạm Xuân Dũng

(Nhân đọc tập thơ Phù sa tình của Võ Văn Hoa, NXB Hội nhà văn-2012)

Theo tôi,trong thiên hạ người làm thơ tử tế được chia thành ba loại: có người làm thơ mà thành thi sĩ, có người làm thơ mà thành thi nhân, lại có người làm thơ mà thành thi hữu. Riêng với nhà thơ Võ Văn Hoa, trong một chừng mực nào đó, anh đã hội tụ được cả ba con người ấy. Chính vì vậy mà khi tình  đã kết tinh, đã lắng đọng  sắc đỏ phù sa lại hóa thành thơ lúc nào không biết dành tặng bè bạn gần xa.


Nhà thơ Võ Văn Hoa
Tình quê hương đất nước đã in dấu trong thơ anh như một lẽ thường tình không thể khác.Vì với anh mỗi bước đi là một niềm cảm xúc chân thành, mỗi lần gặp gỡ là một tứ thơ bừng lên da diết. Anh tìm thấy mỗi miền đất,mỗi vùng quê,mỗi người bạn mới là một niềm hạnh ngộ. Đất nước quê hương đã là chiếc nôi tâm hồn để người thơ nương náu, để thương cội nhớ nguồn, để trào dâng nỗi niềm của con dân nước Việt... (Về xứ trầm hương, Sông phù sa chín nhánh, Gió Tuy Hòa, Lý chờ mong Đất Mũi, Về An Thơ, Lên Thác Chờng, Cồn Cỏ, Hai ngày với Tây Gio Linh, Viết trước lúc lên đường ra Lệ Thủy, Ký ức...)

Trong bài thơ Khúc ca sông Hồng,nhà thơ đắm mình trong xúc cảm sử thi khi nói về những điều thiêng liêng nhất bằng giọng thơ trữ tình hào sảng:

Tôi mang sông Hồng từ ký ức tuổi thơ
Từ những giờ lịch sử
“Đoạt sáo Chương Dương độ
Cầm hồ Hàm Tử quan”
“Núi Nùng sông Nhị hiên ngang
Ngàn năm dựng nghiệp lũy vàng sắt son”
...Tôi mê say
Nón thúng quai thao,áo tứ thân giã bạn
“Người ơi,người ở đừng về”
Khi xa rồi bên nớ bên tê
Giọng miền Trung,em hiểu rồi anh đừng phiên dịch.

Quê hương hiện ra qua thơ Võ Văn Hoa có thể vừa gần gụi, thân thương lại vừa êm đềm, xa vắng đến nao lòng qua Mùa gặt:

Ta gặt sợi tơ hồng
Chớm thu in khói đồng
Mặc khải người cuối phố
Dấu chiều bên bến sông?...

hay tiếc thương thắt ruột về người mẹ hiền trọn một đời tần tảo, hy sinh cho chồng con nay đã ở lại thẳm sâu trong miền tưởng niệm với những câu thơ nén chặt nỗi niềm:

Mỗi lần qua chợ Diên Sanh
Dừng chân
Mua quà cho mẹ
Nước
mắt
tràn!
Người bán hàng:
Mẹ thầy khỏe không?
              !
              !
              !
         (Mỗi lần qua chợ Diên Sanh)

hoặc nụ cười hóm hỉnh khi nói về Đàn bà Hội Yên:

Nghe phụ nữ Hội Yên ghê lắm
Chẳng thua gì sư tử Hà Đông
Tôi bươn chải ghé về cho biết
Hóa ra là sắc sắc không không!

Thơ Võ Văn Hoa là nhật ký của một tâm hồn đa cảm, là biên bản ngôn từ của những lần hội ngộ, là nhật trình của những chuyến đi. Dễ thấy điều này qua nhan đề của những bài thơ: (Kính tặng thầy Trần Ngọc Cư, Minh triết Võ Thị Hồng, Lai rai cùng chú em Võ Văn Luyến, Một chiều trước sân Võ Gia, Về “Xứ trầm hương...) Chiếm khá nhiều trong tập này là những bài thơ nặng chất thù tạc bạn bè khi men nồng cảm xúc đã kết tinh lại trong những hạt phù sa lóng lánh tình người: (Âm sắc,Thăm bạn ở Ngô Xá, Khuya viếng mộ Hàn, Cái khăn đóng, Bờ sông phía Lương Điền, Hai ngày với Tây Gio Linh...)

Trong số những bài thơ ấy thì đoản thi viết về bạn hữu như Võ Thìn gây nên nhiều xúc động cho người đọc, nhất là những ai đã từng quen biết,giao du với một hiền nhân Thành Cổ. Có lẽ đây là một trong những bài thơ cô đọng và đắng đót nhất. Nó đã vượt qua những thù tạc thường ngày và thơ chạm tới một cảnh giới tâm linh:

Đang trưa nắng đổ. Tìm về
Rượu ngon mời bạn bên lề cỏ may!

Sống khôn ta đã từng say
Thác thiêng nào dễ chia tay hồng trần?

Vây quanh nấm mộ tần ngần
Khói hương quyện giữa phù vân kiếp người...
              (Viếng mộ Đạo sĩ Võ Thìn)


Tác giả Phạm Xuân Dũng
Nhờ biết yêu thơ và làm thơ mà Võ Văn Hoa đã thành một thi hữu được bạn bè gần xa biết đến và yêu mến. Có thể có người mong muốn thơ anh tiết chế hơn, chắt lọc hơn để thăng hoa, bay bổng thêm. Nhưng thơ cũng như người, mỗi người mỗi tính. Hơn thế nếu làm vậy (và tôi nghĩ chính anh chắc cũng quá rõ điều này) thì biết đâu sẽ không còn một Võ Văn Hoa như hiện tại.Vả lại, anh cũng không tham vọng lưu danh bằng những bài thơ dù anh đã là thi sĩ.Vậy thì cứ thuận theo lẽ tự nhiên mà sống, gượng ép mà làm gì cho khổ. Qua thơ, Võ Văn Hoa đã có thêm nhiều người bạn tốt, chân thành, trong đó có người như Võ Thìn sống đẹp như thơ và hơn cả thơ. Đó quả thực là điều vô cùng đáng quý và  hệ trọng, thậm chí còn cần thiết hơn chuyện cố tâm trở thành thi sĩ xứng danh. Làm thơ mà được như Võ Văn Hoa cũng đã là hạnh phúc và không phải ai cũng được vậy. Nên dẫu chỉ mới đọc thơ anh mà chưa được gặp người cũng đã là hạnh ngộ./.

PXD


  
READ MORE - PHÙ SA TÌNH CỦA VÕ VĂN HOA - Phạm Xuân Dũng

HỒN BIỂN ĐÔNG - Tản văn của Phan Trang Hy



Hoàng Sa một thuở, chiếu chỉ vua ban ngàn hải lý; quê hương mênh mông nước bốn bề, xương cốt hùng binh dưới bể. Quê nhà cúng cơm!

Hoàng Sa súng nổ, máu loang hờn căm; nghẹn uất ngấm ngầm bao năm. Đâu cọc Bạch Đằng đâm thuyền giặc? Đâu gò Đống Đa xác thù chôn?

Trường Sa súng nổ vẫn giữ đảo, ôm cờ; là giữ, ôm hình Tổ quốc. Máu lính đỏ ngầu thấm Gạc-ma. Chập chờn hồn nương theo sóng; theo sóng vô bờ gọi Mẹ ơi, theo sóng kêu gào bớ Cha ơi!

Giờ hiển hiện anh linh chiến sĩ ngạo nghễ giương cờ quyết hy sinh. Vẫn mắt gườm căm thù lũ giặc, theo sóng hóa triều hiển linh!

Hiển linh có cả hồn ngư dân về biển theo Cha Lạc Long Quân. Về biển hồn vẫn theo Hoàng Sa; về biển hồn náu nương Trường Sa.

Hồn ngư dân, hồn chiến sĩ đỏ hồng biển Đông, xanh trời biển Đông.

Tháng 6-2011
Phan Trang Hy
READ MORE - HỒN BIỂN ĐÔNG - Tản văn của Phan Trang Hy

THƯ CHO THI HỮU - thơ Châu Thạch

(Mến tặng Hoài Hương)
                 


Được biết bên kia tuyết đóng bông
Bên nầy cũng lạnh lắm mùa đông
Nghe tin muội sẽ về ăn tết
Huynh thấy vui như sắp nắng hồng.

Năm trước muội về có nhớ không?
Lũ lên đường phố ngập theo dòng
Tưởng đôi mắt đẹp vương trong lệ
Nhưng tiếng muội cười trong thật trong.

Những món bình dân muội ước mong
Muội ăn ngon miệng với ngon lòng
Bảo rằng hơi mẹ trong hương vị.
Huynh nhủ thầm ơi cô Việt Nam.

Lặn lội trong mưa muội viếng thăm
Đường xưa phố cũ cách bao năm
Bởi “chùm khế ngọt” thân thương ấy
Muội đã bay qua nửa đất vòng.

Nhìn muội lòng huynh cảm phục nhiều
Thấy tâm hồn muội tỏa hương yêu
Tình yêu đất mẹ thâm sâu quá
Bình dị, chân phương đến mỹ miều.

Năm trước muội về chỉ có huynh
Nay thêm thi nữ lắm người xinh
Muội về chắc chắn vui hơn trước
Những kẻ làm thơ đón chí tình.
                                       CT

READ MORE - THƯ CHO THI HỮU - thơ Châu Thạch

CÓ MỘT MÙA XUÂN - chùm thơ Mặc Phương Tử




XUÂN

Sáng ra chợ mua báo
Để tìm hương cuộc đời
Dọc đường hương hoa cỏ
Cũng đủ ý xuân rồi !


TỰ TÌNH

Câu thơ
Vui với đời thường
Áo sờn vai
Bạc màu sương gió ngàn
Cỏ cây cựa mạch thời gian
Hỏi ra
Mới biết xuân đang tự tình.


THỜI GIAN

Ta nhổ lên từng cột mốc thời gian
Ngồi đếm lại, thấy trên đầu đã bạc
Ấy thế nhưng
Đời vẫn còn luân lạc
Cuối buổi hoàng hôn
Cuối buổi đông tàn.
Quanh quẩn tháng ngày
Quanh quẩn lòng ta
Rũ vai áo bên mái chòi tranh cũ
Nỗi thao thức cùng trăng sao chưa ngủ
Khép bên vườn cánh bướm dưới hiên hoa.
Xuân đến bao giờ
Ta có hay đâu ?
Bỗng thấy chiều nay bên triền suối nhỏ
Hoa bưởi đưa hương quyện cùng hoa cỏ
Cánh én đầu mùa
Chợt thức dưới trời sâu !


BỐN MÙA HOA THƠ

Đâu riêng hoa nở sang Hè
Đỏ tươi sắc lựu gió nhè nhẹ đưa
Ai về theo bước chiều trưa
Có nghe tình tự bốn mùa HOA THƠ ?
Quê hương mình
Tự bao giờ
Phương hồng cỏ biếc - dấu mờ mịt qua
Bóng hoàng hôn cũ chiều xa
Để bình minh
Đến mọi nhà... bình minh.
Nước non nầy
Nước non mình
Trái tim thơ vẫn tự tình ngàn năm
Ai đi từ buổi xa xăm
Ai về hội ngộ trăng rằm quê hương
Ai còn đếm bước tha phương
Bốn mùa XUÂN mãi bên đường HOA THƠ.


CÓ MỘT MÙA XUÂN

Dòng thời gian
Biết đâu là ước hẹn
Dấu chân xưa còn vết mộng cô phương
Gió bạt đỉnh ngàn mây trời tiễn biệt
Mùa xuân nào rụng xuống gót phong sương !
Và từ đó, trăng nghiêng bờ viễn mộng
Ta say theo từng cuộc lữ muôn trùng
Bao mơ ước xanh lên hồn kiêu bạc
Cỏ hoa còn ấm áp một mùa xuân.
Rồi hôm nay gặp nhau ngày tản mạn
Hồn xuân xưa vẫn thắm cánh mai vàng
Nắng mới lên, bạc đường rêu năm cũ
Đời đâu còn bến lạnh sắc chiều hoang !
Tiếng chim vọng từ thềm mây vách núi
Gió thênh thang ru hạt bụi tình ca
Người có lẽ - và ta thì cũng thế,
Có mùa xuân ý vị với muôn hoa!   

        
 Long Xuyên, 15.01.20134
 MẶC PHƯƠNG TỬ
READ MORE - CÓ MỘT MÙA XUÂN - chùm thơ Mặc Phương Tử

XUÂN, HOÀNG THÀNH VÀ DÒNG HƯƠNG - Huy Uyên




Chúa và Phật tạo ra người chật đất
tôi hoang mê vội gởi em linh-hồn
những đêm đứng bên nghĩa-trang
đớn đau và khóc
mê thiếp theo ai mà giọng tượng buồn hơn .

Giá mà đời hai ta
chạy đuổi mùa xuân cùng tiếng thở dài
trái tim ngày xưa,cớ gì bé bỏng
những đêm về
bước cạnh đời nhau mà cay xót lắm .

Mới đó dã về hương sắc xuân
bơi hoang từng đoạn đời hạnh-phúc
xuôi ngược đi đâu đất Thần-kinh
sớm mai ngỡ ngàng
vườn ai hoa ngọt ngào hương mật .

Bên sông Hương mịt-mù sương khói
nữa đêm em đứng tắm một mình
mơ lạnh tóc người thôi biếng gội
dĩ vãng đâu , về bao quanh em lặng thinh .

Thở hơi Huế đầy sáng sa-mù
hôm qua ai về ngoài cửa
đèn héo vàng thắp hắt bóng khuya
nữa đêm xuân bỏ đi
hẹn không bao giờ quay lại nữa .

Hỏi ai đợi em mà trông mà nhớ
bến Thừa-phủ buồn hoang lạnh cuối năm
em ngồi lại bên cầu hai chân thả
nước vờ trôi, sóng nghiêng bồng bềnh .

Trên đồi Tuần chuyến xe cuối năm
ráng đỏ trời chiều bên kia núi
hoa-dã-quì khép đôi cánh vàng
chia tay cuối năm
không còn gì nữa .

Nao chi lòng sân ga,con đương,xe lửa
hoang hoải bên thành
em gọi vội bao niềm thương nhớ
mơ ngày về bên bếp cũ
xuân chưa qua
để tóc kịp còn xanh .

Có bỏ lai bên đồi đắng cay hoài niệm
ngàn năm sau còn sót nụ cười
qua rồi hờn căm chinh chiến
còn lại ngoài những gì
xuân,em,và tôi ...


                          Huy Uyên
READ MORE - XUÂN, HOÀNG THÀNH VÀ DÒNG HƯƠNG - Huy Uyên

TRÁNG SĨ HÀNH - Kha Tiệm Ly

Tác giả Kha Tiệm Ky



(Viết tặng Vĩnh Thuyên)


Tạm dừng vó ngựa ở nơi đây,
Quán cũ phong sương phủ lớp dày.
Còn ta, nửa kiếp phiêu linh đó,
Gom vào bầu chưa đủ cuộc say!

Hàng liễu vật mình theo gió chướng,
Chợt nhớ quê nhà tóc liễu bay.
Hoa đào trước quán bâng khuâng rụng,
Chẳng biết người xưa má vẫn đầy?
Môi xưa còn mọng màu mận chín,
Tóc xưa còn thoảng chất hương lài?
Bóng xưa mờ nhạt lung linh chén,
Lá xưa buồn thoảng gió heo may?

Tống Giang rượu uống đong nghìn chén,
Mà giận mình chưa đổi cuộc xoay.
Muốn tung cánh đại bàng muôn dặm,
Mà giận mình chưa đủ sức bay!
Sờ tóc bạc, thẹn cùng tuấn mã,
Vỗ gươm thiêng, thẹn với cỏ cây.
Vó ngựa kì hồ chưa mỏi bước,
Mà áo phong trần đã bạc vai!


Thẹn nỗi bình sanh chưa toại chí,
Gươm anh hùng đã vuột tầm tay,
Thẹn nghiên bút chợ đời rao bán,
Thẹn ơn cha, ơn mẹ, ơn thầy!
Lỡ hẹn cùng Lương Sơn hảo hán,
Lại thẹn cùng bóng nguyệt non tây.

Kinh Kha lấy mạng treo đầu kiếm,
Dịch Thủy dòng xưa nước thở dài.
Gươm múa bồi hồi theo tiếng trúc,
Tráng sĩ đi hề, tang nhuốm màu mây!
Mang chủy thủ, lạnh lùng qua sông Dịch,
Xác gởi Hàm Dương, máu chảy nhầy!
Dũng sĩ hề, vì người tri kỉ,
Hàm Dương hề, mây trắng bay bay!
Có cái chết sáng ngời chữ NGHĨA,
Trượng phu hề, đá vỡ tro bay.
Đô Cương lệ ướt bâu tân khách,
Rượu Yên bang không đủ một Đan say!
Chợt ngưỡng mộ Hoàng Sào rạch đất,
Một thước gươm thiên hạ chia hai.
Rừng gươm giáo vào Quan Trung lãnh địa,
Mà ta còn ngơ ngác chốn thiên nhai!
Ai mài kiếm Lương Sơn mòn đá núi,
Thẹn đầu non chênh chếch bóng trăng lay!
Nghe gió lạnh, đồi cao ngựa hí,
Để trường giang thao thức canh dài!

Tầm Dương kĩ nữ ôm đàn hát,
Hơi rượu mơ hồ, thương nhớ phôi phai?
Nàng nức nở làm sầu tiếng nhạc,
Ta bâng khuâng dở chén Mao Đài.
Bóng người cũ tan dần trong men đắng,
Em và nàng, ai tri kỉ hơn ai?

Dũng sĩ ngày mai nào dám hẹn.
Nên nghìn đêm, còn lại một đêm nay.
Nén u uất, rượu nồng luôn cạn chén,
Giấu đau thương, tóc liễu rũ che mày.
Nàng nửa kiếp đón đưa người mấy lượt,
Nên đắng lòng mà rượu ngọt thành cay?
Ta nửa kiếp giang hồ chân mỏi bước,
Gom vào bầu chưa đủ một cơn say!

                                Kha Tiệm Ly
READ MORE - TRÁNG SĨ HÀNH - Kha Tiệm Ly

VÔ THƯỜNG - La Thuỵ


            
  
  Echo, Narcissus và một nàng tiên... trong cơn mê tình 


                  VÔ THƯỜNG

  (Cảm khái khi đọc truyện thần thoại Hy lạp)

         Một thời vang bóng còn đâu
   Khói sương chừ lại úa màu thời gian
         Một thời xuân sắc nhựa tràn
   Nhành xanh biếc lộc, hoa vàng thắm cây
         Nắng chiều xế bóng hao gầy
   Xiêu theo triền dốc ngấm say vị đời
         Tiếng lòng ngân vọng chơi vơi
   Âm xưa bóng cũ mù khơi dấu tìm
                                           La Thuỵ




Thi hữu DIZIKIMI đã chuyển bài thơ VÔ THƯỜNG sang thể thơ cổ phong thất ngôn bát cú :
                          
                   VÔ THƯỜNG
       Một thời vang bóng hỏi còn đâu
       Sương khói thời gian đã nhạt màu
       Xuân sắc một thời tràn nhựa sống
       Nhành xanh lộc biếc thắm bền lâu
       Xiêu theo triền dốc hao gầy bóng
       Chiều xế vị đời thấy ngấm sâu
       Lòng thấy chơi vơi ngân tiếng vọng
       Âm vang xưa cũ vẳng rầu rầu
                                          DIZIKIMI
                           
                            
Thi hữu Ngưng Thu lại chuyển bài thơ VÔ THƯỜNG qua thể thơ ngũ ngôn bát cú:
                                   
             VÔ THƯỜNG
      Đâu một thời vang bóng
      Thời gian sương khói bay
      Sắc xuân tràn nhựa sống
      Lộc biếc hoàng hoa lay
 
      Chiều nghiêng tà dương rụng
      Bỗng liêu xiêu dốc đời
      Âm xưa tìm đâu thấy
      Tiếng lòng nghe chơi vơi
                            Ngưng Thu
 
 

READ MORE - VÔ THƯỜNG - La Thuỵ