XUÂN
Sáng ra chợ mua báo
Để tìm hương cuộc đời
Dọc đường hương hoa cỏ
Cũng đủ ý xuân rồi !
TỰ TÌNH
Câu thơ
Vui với đời thường
Áo sờn vai
Bạc màu sương gió ngàn
Cỏ cây cựa mạch thời gian
Hỏi ra
Mới biết xuân đang tự tình.
THỜI GIAN
Ta nhổ lên từng cột mốc thời gian
Ngồi đếm lại, thấy trên đầu đã bạc
Ấy thế nhưng
Đời vẫn còn luân lạc
Cuối buổi hoàng hôn
Cuối buổi đông tàn.
Quanh quẩn tháng ngày
Quanh quẩn lòng ta
Rũ vai áo bên mái chòi tranh cũ
Nỗi thao thức cùng trăng sao chưa ngủ
Khép bên vườn cánh bướm dưới hiên hoa.
Xuân đến bao giờ
Ta có hay đâu ?
Bỗng thấy chiều nay bên triền suối nhỏ
Hoa bưởi đưa hương quyện cùng hoa cỏ
Cánh én đầu mùa
Chợt thức dưới trời sâu !
BỐN MÙA HOA THƠ
Đâu riêng hoa nở sang Hè
Đỏ tươi sắc lựu gió nhè nhẹ đưa
Ai về theo bước chiều trưa
Có nghe tình tự bốn mùa HOA THƠ ?
Quê hương mình
Tự bao giờ
Phương hồng cỏ biếc - dấu mờ mịt qua
Bóng hoàng hôn cũ chiều xa
Để bình minh
Đến mọi nhà... bình minh.
Nước non nầy
Nước non mình
Trái tim thơ vẫn tự tình ngàn năm
Ai đi từ buổi xa xăm
Ai về hội ngộ trăng rằm quê hương
Ai còn đếm bước tha phương
Bốn mùa XUÂN mãi bên đường HOA THƠ.
CÓ MỘT MÙA XUÂN
Dòng thời gian
Biết đâu là ước hẹn
Dấu chân xưa còn vết mộng cô phương
Gió bạt đỉnh ngàn mây trời tiễn biệt
Mùa xuân nào rụng xuống gót phong sương !
Và từ đó, trăng nghiêng bờ viễn mộng
Ta say theo từng cuộc lữ muôn trùng
Bao mơ ước xanh lên hồn kiêu bạc
Cỏ hoa còn ấm áp một mùa xuân.
Rồi hôm nay gặp nhau ngày tản mạn
Hồn xuân xưa vẫn thắm cánh mai vàng
Nắng mới lên, bạc đường rêu năm cũ
Đời đâu còn bến lạnh sắc chiều hoang !
Tiếng chim vọng từ thềm mây vách núi
Gió thênh thang ru hạt bụi tình ca
Người có lẽ - và ta thì cũng thế,
Có mùa xuân ý vị với muôn hoa!
Long Xuyên, 15.01.20134
MẶC PHƯƠNG TỬ
No comments:
Post a Comment