Nhà thơ Nguyên Lạc
VÀI Ý
VỀ CHỮ DÙNG TRONG THƠ (3)
Tiếp nối theo loạt bài
viết “Vài
Ý Về Chữ Dùng Trong Thơ” [*]
đã đăng trên FB
và các trang web, hôm nay tôi sẽ tiếp tục phân tích việc dùng chữ trong thơ qua "cảm nhận" ngắn bài thơ sau đây của một tác giả XYZ - xin được giấu tên.
Bài thơ này nói đúng ra là hay, vì ai ngu dại gì mất thời giờ quý báu cho những bài thơ dở, những rượu giả. Chỉ tiếc "đường
bay Con Chữ"
quá cao, độc giả đôi khi phải chạy đi tìm từ điến tra mới hiểu nghĩa được vài cụm từ "cao siêu", từ đó
mới hiểu được tròn ý câu thơ.
BÀI THƠ ĐƯỢC DÙNG
ĐỂ MINH
HOẠ
Đây là nguyên
văn bài thơ:
Những thân tằm rút ruột nhả tơ ! Chẳng biết có
lấp lánh
hay sẽ trầm nâu
như mầu đất .
Thơ phơi trong nắng thơ đẫm mưa. Thơ chìm
trong bóng trăng huyền
hoặc
Linh hồn và trái tim nhà thơ là thật. Viết chẳng cần những điều được mất. Hạnh phúc
khi ngôn ngữ hiện thân. Trong cánh hoa biết hát
Trong dòng sông biết khóc. Trong chiếc lá vàng Đợi cuộc tái sinh !
Thời gian như bóng câu qua núi. Người thầm lặng song hành đi cùng chiếc bóng đời mình . Qua trăm mùa dâu bể. Chẳng biết rồi ai sẽ khoát
lên y nhung
Chẳng biết rồi ai sẽ ngồi đọc lại những dòng
thơ quá vãng ?
Chỉ biết . Người là thi sỹ
Gom đa đoan quặng đau sinh nở những câu
thơ mang hình hài :
VÀI
KHÁI NIỆM VỀ CHỮ DÙNG TRONG THƠ
Trước hết, xin được ghi ra đây một vài ý chủ quan mà tôi sẽ dùng để phân tích vài "hạn chế"- tôi không dám nói là "khuyết điểm" của bài thơ trên:
1.
Theo Nguyễn Anh Khiêm
(Ký Ức Sơ Sài)
thì tiến trình
ngôn ngữ như sau: Đủ chữ/ đủ
ý:
Thoại –> đủ chữ/ nhiều ý:
Văn –> ít chữ/ nhiều ý:
Thơ.
Do vậy trong thơ càng ít chữ mà càng nhiều nghĩa thì
thơ càng hay; không cần phải ầu ơ ví
dầu ,”hoa lá
cành” cho dài ra, làm bài thơ loãng, dễ chán.
2. Là thơ Việt, người làm thơ / thưởng lãm / phê bình thơ phải thủ đắc một số thơ của tiền nhân,
căn bản triết lý
Đông Phuơng để dùng
nó khám phá những hàm
ẩn, “ý tại ngôn ngoại” của bài thơ.
3. Chữ nghĩa
cần có
sự phát
minh, sáng tạo hơn là
lặp lại rập khuôn
người đi trước. Những vô
thường, vô
vi, phù vân, phù ảo, hư ảo, hư không,
tà huy, miên trường…
mà người làm thơ cố đưa vào bằng được trong thơ mình thường có một vẻ gì khập khiễng, gượng gạo như một kiểu tạo dáng
kém tự nhiên,
đôi lúc khiến câu
thơ tối tăm, khó
hiểu. Thường, thơ khó
hiểu thì
khó hay; thơ tạo dáng
thì khó tạo được cảm xúc.[theo Lê Hữu]
Tuy nhiên nên nhớ rằng, sáng tạo chứ không phải
"đố chữ", phái chú ý đến độc giả chứ không phải muốn tạo ra chữ
"mới" sao là tạo, tạo ra một cách tùy tiện.
Theo chủ quan tôi, thơ phải tự nhiên như hơi thở. Đừng cố tìm những từ thật kêu, những cấu trúc thật lạ nhưng lại trống rỗng, vô hồn. Thơ bật ra từ cảm xúc, từ tâm thức chứ không phải từ cái đầu, từ lý trí.
Như đã nói, đây là một bài thơ hay như nhiều người thích, tôi không cần nói thêm. Chủ ý tôi là phân
tích chữ dùng trong thơ, tìm ra những "hạn chế" ảnh hưởng đến bài thơ. Điều này tôi nghĩ có thể giúp tác giả cẩn trọng hơn trong việc sáng tác. Sự cẩn trọng trong việc chọn lựa chữ cũng chứng
tó rằng tác giả kính trọng độc giả.
Dựa theo những điểm ghi ra trên, tôi thấy hình như tác
giả bài thơ dùng chữ chưa được cẩn trọng lắm, chưa hiểu rõ lắm "căn
bản triết lý
Đông Phuơng" nên dùng chữ hơi "tùy tiện". Sau đây là
những hạn chế:
VÀI HẠN CHẾ TRONG BÀI THƠ
1. Vừa đọc xong bài thơ, chủ quan tôi
nghĩ rằng: Trong bài thơ, nếu mỗi câu thơ được ngắt xuống dòng thì hay biết mấy, khiến độc giả khỏi mất thời giờ đoán định và về hình thức bài thơ sẽ đẹp thêm
2. Về câu thơ: "Chẳng biết có lấp lánh hay sẽ trầm nâu như mầu đất"
Về cụm chữ "trầm nâu":
- Trầm dùng cho âm thanh: Trầm bổng...
- Nâu dùng cho màu sắc: Nâu xám, đen...
Ghép 2 chữ lại có hợp không?
3. Câu thơ "Trong chiếc lá vàng Đợi cuộc tái sinh!"
Không biết
có phải đánh máy nhầm không chữ Đợi viết hoa? Chữ này chỉ viết hoa khi trước nó có dấu chấm, nếu không và câu này là câu liền thì nó phải được viết thường mới rõ nghĩa.
4. Câu thơ "Thời gian như bóng câu qua núi"
- Thường người ta nói "bóng câu qua song cửa", "bóng câu qua khe hở " do được dẫn từ các câu thơ: “Nhân sinh thiên địa chi gian/ nhược bạch câu chi quá khích”-
Trang Tử: Người ta ở trong
trời đất như ngựa trắng chạy qua khe hở. Ý câu nói
ngày giờ/ thời gian qua mau.
- Ngựa mà chạy qua núi - bóng câu qua núi chắc cũng lâu lắm, nhất
là các núi cao như Himalaya (tên Hán-Việt là Hy Mã Lạp Sơn)
Rõ ràng tác
giả không rành điển tích mà dùng chữ "tùy tiện", không cẩn
trọng.
5.
Câu thơ "Người thầm lặng song hành đi cùng chiếc bóng đời mình?"
Trong đó có cụm chữ "Song hành đi cùng": Song hành có nghĩa đi cùng rồi, lập lại 2 chữ
"đi cùng" nữa làm chi?
Như đã ghi ở trên "thơ càng ít chữ mà càng nhiều nghĩa thì thơ càng hay", do đó tác giả phải bỏ bớt những chữ dư thừa không cần thiết, nhiều khi còn phải "ẩn chữ", bỏ lững để độc giả dự phần vào, tự mình đoán định theo kinh qua riêng đời; độc giả thích thú và sẽ thấy bài thơ hay thêm. Tác giả đừng nói ra hết làm độc giả cảm thấy bị "dư thừa", thơ viết cho ai chứ đâu phải cho mình.
Trong thủ pháp Show Do Not Tell nhà biên kịch người Nga Anton Chekhov có viết:
"Đừng nói với tôi là mặt trăng đang chiếu sáng; hãy chỉ cho tôi ánh sáng lấp lánh trên mảnh thủy tinh vỡ"
"Don't tell me the moon is shining; show me the
glint of light on broken glass."
6. Câu thơ "Chẳng biết rồi ai sẽ khoác lên y nhung"
- "y
nhung" có nghĩa là y quần áo nhung lụa, đẹp , sang. Ý nói là sẽ
vinh danh thi nhân.
- cụm chữ
"ai sẽ khoát
lên y nhung" theo chủ quan tôi dư chữ "lên". Chính chữ "lên" làm
câu thơ mù mờ.
Khoác/ tròng "lên" bộ y nhung sẽ che dấu nó. Thí dụ khoát
bộ cà sa lên y nhung thì nghĩa nó là bỏ danh vọng, đi tu phải không?
Lỡ người ta khoác "lên" y nhung bộ quần áo ăn mày thì sao?
Do đó câu thơ
"Chẳng biết rồi ai
sẽ khoác lên y nhung" ý nghĩa mù mờ.
Ta có thể viết "Chẳng
biết rồi ai sẽ khoác y nhung", bỏ chữ LÊN, để độc
giả dự phần vào tự đoán hay hơn.
Sẵn đây bàn thêm cụm chữ "y nhung": Có thể vì vần điệu mà tác giả đảo ngược chữ, nểu viết đúng là "nhung y" - quần áo nhung lụa. Vì trong tiếng Hán Việt, cũng giống như Anh ngữ tính từ đứng trước
danh từ, ngược với Việt ngữ. Thí dụ: White horse (A), Bạch mã (H), Ngựa trắng (V).
Qua trên, đó là cảm nhận của tôi về cách dùng chữ của tác giả bài thơ
Để kết thúc bài viết, tặng tác giả -người muốn "riêng một góc
trời", thích chữ
"cao siêu" - bài
ca dao lục bát "quê mùa", đọc sẽ hiểu ngay, không cần chạy đi
tìm từ điển của kẻ giữ
chặt "đường bay của con chữ", không cho nó bay ra ngoài tầm tay:
Trái cau anh bổ chia nhau
Nửa anh, bậu nửa lá trầu têm vôi
"Ví dầu tình bậu muốn thôi"
Xin bậu hãy nhớ nửa đôi tình nào
Trọn riêng nửa với lá trầu têm vôi
Bậu còn có nhớ hay thôi?
Bậu ơi hãy nhớ nửa đôi cau trầu!
[*] Vài Ý Về Chữ Dùng Trong Thơ- Nguyên
Lạc