Tôi ấp ủ cuộc gặp mặt những nhân viên làm
công tác y tế tại bệnh viện Quảng Trị [QT] này
đã lâu lắm rồi. Tôi rất mong một ngày được
gặp lại các em y tá, hộ lý trên quê hương
QT mình.
Tôi là đứa con xa quê từ lúc còn thơ bé và được
trở về quê hương trong những ngày lịch sử năm 1972.
Tôi và và các em được sống trong không khí
những ngày đầu giải phóng. Thật sung sướng và hạnh
phúc quá đỗi! Cái hạnh phúc mà đã trải qua biết
bao hy sinh mất mát của cả một dân tộc mới có
được. Ý thức như vậy nên chúng tôi làm việc say
sưa nhiệt tình, đầy trách nhiệm; làm việc không biết
đến giờ giấc và ngày nghỉ. Hồi đó tôi làm
Trưởng khoa nội A. Khoa chúng tôi trong bệnh viên
QT hồi đó được đặt trong các dãy nhà lợp phi- brô
xi-măng và những nhà bạt được dựng lên làm nơi
điều trị bệnh nhân (kể cả những ca phẫu thuật
và sản phụ sinh nở). Chúng tôi đón bệnh nhân cả ngày
lẫn đêm. Nào là các bệnh nhân sốt rét, sốt rét ác
tính; nào là các bệnh do vết thương chiến tranh, do
bom mìn gây nên v.v… Và cả điều trị cho
rất nhiều bệnh nhân khác ở vùng mới giải
phóng. Ngoài ra chúng tôi còn tiếp nhận các bệnh
nhân được trao trả (thuộc T72) với bệnh tật đa
dạng.
Khoa nội chúng tôi lúc bấy giờ các em y tá, hộ
lý còn rất trẻ, chưa ai có gia đình. Mọi
người làm việc toàn tâm trí vì người
bệnh. Có thể nói, các em làm việc không để ý đến
thời gian và chỉ trở về nhà khi đã thực sự yên
tâm về các bệnh nhân của mình đã được thực
hiện y lệnh đầy đủ và bàn giao chu
đáo cho ban trực thay ca tiếp theo.
Khu tập thể chúng tôi và bệnh viện hầu như không
có cách biệt về chức vụ, học vị, bằng
cấp... Cả tập thể nhân viên chúng tôi với bệnh nhân
cũng luôn luôn gần gũi nhau. Chúng tôi thực sự đã
sống nhưng tháng ngày khó khăn, gian khổ và đẹp đẽ
đầy tình người như vậy đó!... Giờ đây chúng tôi
trở về gặp lại nhau trong niềm vui như vỡ òa với bao
kỷ niệm buồn vui thương nhớ, ôm chầm lấy nhau không
ngăn được dòng nước mắt, mừng mừng, tủi tủi…
Mọi người cùng nhau ôn lại những năm tháng đã
qua. Có những lúc đói khổ, thiếu ăn, thiếu
thuốc chữa bệnh, nhất là thuốc trị sốt rét.
Nhiều lúc cứ tưởng như không vượt qua nổi. Nhưng
nhờ sự quan tâm của lãnh đạo ngành và sự chăm
sóc tận tình của những tấm lòng đồng
nghiệp đã sẻ chia nhau từng củ
khoai, hạt muối mà giờ đây còn sống mới có ngày
gặp lại. Tôi còn nhớ về các anh, các chị
đã vào chi viện cho bệnh viện QT ngay từ đầu mà
nay chưa kịp về chung vui với chúng tôi hôm nay như
anh Khoan ở Bệnh viện Việt- Đức Hà Nội; chị
Súy, chị Đức, chị Thái (khoa dược), chị Lá (khoa sản); chị Ninh, chị Kế (khoa nội) v.v…
Các anh các chị đã một thời cùng chúng tôi đóng góp
phần mình cho một QT hồi sinh. Giờ đây mỗi người
đang ở các phương trời nào đó mà chưa liên lạc
được với nhau; chưa có dịp gặp lại nhau đầy
đủ, thật là tiếc! Chúng tôi những người con
QT xin chân thành cám ơn các anh các chị đã dành tình
cảm, dành một phần tuổi trẻ đóng góp cho quê hương
chúng tôi một thời như thế. QT tuy vẫn còn
nhiều khó khăn, nghèo khổ của một vùng đất còn
nhiều gánh nặng hậu quả chiến tranh; vùng đất nhiều
gió Lào và cát trắng, nhưng chúng tôi luôn dành những
tấm lòng hướng về tất cả bạn bè và tất cả những
ai đã đi xa không còn được gặp lại nhau trên mảnh
đất lịch sử này.
Hôm nay chúng tôi về QT họp mặt nhân dịp kỷ
niệm 40 năm ngày giải phóng quê hương mình
mà lòng dâng tràn niềm xúc động. Nhớ lại QT ngày xưa và
thấy QT hôm nay đã thay đổi nhiều về mọi mặt.
Thành phố Đông Hà sừng sững bên bờ sông Hiếu hiền
hòa đang ngắm nhìn những công trình đã và đang
phát triển; cửa khẩu Lao Bảo sầm uất, con đường
xuyên Á nối bàn tay bạn bè giao lưu với nhiều nước.
Bệnh viện QT, Khoa nội chúng tôi trước đây đến
bây giờ đã khang trang, đàng hoàng lên rất
nhiều cả về trang thiết bị y tế cũng như về nhân
lực với một đội ngũ nhân viên đang lớn mạnh và
ngày càng được nâng cao về phẩm chất y đức và chuyên
môn. Các em ngày đó, giờ đây đã trưởng thành và
giữ nhiều vị trí chủ chốt trong cơ quan, trong
ngành như BS. Nguyễn Minh Chung, BS. Giảng, BS.Đình,
BS. Lĩnh, BS. Hồng Thiện v.v…
Thật sung sướng và tự hào được làm người con
QT! Dù đi đâu, làm gì, chúng tôi luôn đau đáu về
quê hương mình và ghi dấu một trời kỷ niệm
của những năm tháng không thể nào quên. Dù đi bốn
phương trời vẫn nhớ về QT- một quê hương đã
chịu nhiều nỗi đau của chiến tranh. Chúng tôi và các
em hôm nay nguyện xứng đáng là người con QT.
Đông Hà, cuối tháng 4, năm 2012
BS.
Thái Lê Phương
(Nguyên Trưởng khoa nội A, bệnh viện
QT)
tranphuongn3@gmail.com