Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, December 27, 2016

KÝ-ỨC ĐÀ-NẴNG - Thơ Huy Uyên


 
             Ảnh tác giả



KÝ-ỨC ĐÀ-NẴNG

Hạnh-phúc tôi lấp chôn bia mộ
bên sông Hàn cô-đơn chiều cuối năm
em một đời cú đêm vàng võ
tình yêu trong tôi buồn.

Ngồi một mình trong quán cà-phê
những bài thơ ngày xưa đầy nhớ 
con sông sóng hoảng hốt bạc màu
cạnh sân nhà thờ quạnh hiu những hàng đá đỏ.

Bỗng nhớ người quá đổi
mộ phần đám táng bao năm
khói-nhang-lạc-sầu quanh gió núi
vô tình gọi tên 
giữa nghĩa-trang ai nằm.

Bông sầu đông tím trắng mấy chiều
lên Hòa-khương
những chuyến xe chậm bò đầu dốc
tiếng còi tàu ngang ga núi đìu hiu
người đứng đợi, chiều tuồng như muốn khóc.

Dặm sầu theo từng nỗi nhớ
những ngọn đèn khuya trên đồi 65
thôi không kịp qua sông
chuyến phà bỏ lỡ 
bên cầu mắt quán xa xăm.

Cây đàn cũ và người ăn xin mù
gõ những phím đau thương cùng tận
trận mạc đã qua rồi xa xưa
bên tai vẫn vọng về tiếng súng.

Có phải lệ tràn trên khuôn mặt H.
giọng cười năm cũ cũng rưng rưng
tưởng những chiếc cầu và dòng kênh Venice
chiều màu bên kia sông Seine buồn.

Thôi còn chi những lời trối trăn
vây quanh người tình nhỏ
bên ngoài mưa đổ từng cơn
căn nhà xám hắt hiu mùa phố cũ.

Em còn thả chân ru bến nước
mưa nắng Thu-Bồn biệt chuyến đò
vàng lá rơi trong vườn ngày trước
Đại-Bình về níu lại hai bờ Giao-Thủy.

Màu áo trận xưa nhạt phai
quanh đồi đậm đen mùa thổ tả
trắng chùm hoa lý
ký-ức bỏ đi
tan bay theo đời lá.

Những cọng cỏ trái mùa khô cháy
quanh quất đêm hồ Phú-Ninh
em xưa cầm tim chèo thuyền qua vội
chôn mãi đời tôi một mối tình.

Điệu blue jazz đêm cuối năm
những khuya Thái-Phiên rượu chan đèn đỏ
mưa tan trên má em hồng
ngoài đường chất đầy nhung nhớ.

Đã hết rồi ly rượu cạn
khuya vội vã đi dỗ mãi tấc lòng
lang thang khắp phố chờ sương lạnh
bên hiên ai buồn hát khúc tình nhân.

Phố chợ nằm quạnh vắng chờ xuân
ký-ức hoang trôi cùng Đà-Nẵng
cuối năm về ngồi lại cùng sông
đêm nay bầu trời không sao
người cũng từ đây một đời xa vắng.

                                  Huy Uyên

READ MORE - KÝ-ỨC ĐÀ-NẴNG - Thơ Huy Uyên

NGÀY CHỦ NHẬT VẮNG EM - Thơ Nguyễn Ngọc Kiên





NGÀY CHỦ NHẬT VẮNG EM

Anh có chờ đâu ngày chủ nhật hôm nay
Rất vô lý hững hờ như chẳng có
Suốt đêm qua anh thao thức dưới sao trời mắt hướng về thành phố
Chẳng biết là em có nhớ tới anh không?

Nhìn bầu trời vời vợi mênh mông
Tâm sự cồn lên bao điều mới mẻ
Ngày chủ nhật hôm nay sao mà dài đến thế
Trong đợi chờ khắc khoải nhớ mong em!

Anh biết ngày mai em vẫn lặng im
Cái lặng im xoáy vào tâm tư bao tháng ngày làm anh day dứt
Niềm tin của anh lóe lên như ánh chớp
Trong bão tố cuộc đời vụt tắt phía trời xa!

Nhưng anh vẫn đợi chờ mong chủ nhật chóng đi qua
Để ngày mai lại thấy em trong lớp học
Nghe giọng nói thân thương nhìn nụ cười ánh mắt
Cho đời anh vợi bớt nỗi u sầu!

Có lẽ là anh chẳng xứng với em đâu
Nhưng trái tim anh không thể nào khác được!
Niềm tin của anh phải chăng là huyễn hoặc
Nhưng anh chẳng thể dối lừa được nữa em ơi!

Đời sinh viên năm tháng cứ dần trôi
Vẫn đậm nét trong anh từ buổi đầu gặp mặt.
Ôi phải chi đừng có ngày chủ nhật,
Ở mái trường này anh mãi mãi được gần em!

                                           Hà Nội, 2016
                                     Nguyễn Ngọc Kiên
  
READ MORE - NGÀY CHỦ NHẬT VẮNG EM - Thơ Nguyễn Ngọc Kiên

CÁM ƠN NĂM CŨ NHƯ NĂM MỚI - Thơ Trần Kiêm Đoàn



CÁM ƠN NĂM CŨ NHƯ NĂM MỚI

Cám ơn em tờ lịch cuối cùng
Ngày bốn buổi sáng trưa chiều tối
Năm bốn mùa xuân hạ thu đông
Những tờ lịch như những dòng cổ sử
Muốn hay không chuyện cũ cũng sang dòng

Cám ơn cơn gió mùa đông lạnh
Thổi tới tung bay những lá vàng
Nếu nép một đời trong ngõ vắng
Bao giờ soi được bóng trăng tan

Cám ơn những giấc thiên thu ấy
Mang chút buồn tiễn biệt người đi
Dẫu tượng đá vẫn không thành miên viễn
Gặp gỡ nào rồi cũng tới chia ly

Cám ơn em nếp nhăn vầng trán
Hương thu xưa áo tím đã qua cầu
Đường hàng me con sóng tình đã lặng
Dấu hài xanh tôn nữ thấy gì đâu

Cám ơn đời mong manh sương khói
Bởi vô thường nên đẹp dáng phù vân
Ví như nhân thế đều bất tử
Đông chẳng tàn sao có mùa xuân

Cám ơn tay trắng thành kiêu bạc
Vuốt mặt thương đời hóa dửng dưng
Yêu đến tận cùng không dính mắc
Nên vô tư như bụi đỏ ven đường

Cám ơn vinh nhục vui liền khổ
Chưa biết buồn sao biết quý niềm vui
Trong một thoáng thiên đường và địa ngục
Về trên môi mím mỉm miệng cười

Cám ơn mỗi sớm chung trà nhỏ
Rót chén yêu thương xuống cuộc đời
Đối bóng tưởng mình như chẳng có
Ba nghìn thế giới cũng rong chơi.

Cám ơn năm cũ như năm mới
Đối bóng thời gian lòng rỗng không
Người hái phù dung khuya tỉnh giấc
Hoa lục bình nở giữa dòng sông

Cali - Đêm Noel 2016
Trần Kiêm Đoàn 

READ MORE - CÁM ƠN NĂM CŨ NHƯ NĂM MỚI - Thơ Trần Kiêm Đoàn

SÓNG HÌNH SIN - thơ Vũ Mạnh Quang




SÓNG HÌNH SIN

Núi ấy đã từng phun lửa
Giờ đang say giấc trăm năm
Chẳng biết khi nào nó thức
Phun trào dòng suối thạch nham

Nước ấy đã từng đông lạnh
Hai đầu cực Bắc cực Nam
Biết đâu một ngày trái đất
Nóng dần ngàn khối băng tan

Trăng ấy đã từng ngời sáng
Tắm trong làn nước trong xanh
Để rồi những ngày cuối tháng
Lặn vào một cõi xa xăm

Trời đất chứa đầy quy luật
Mênh mông trong cõi người ta
Những sóng hình sin có thật
Luôn trôi trong dải ngân hà

Vũ Mạnh Quang

<manhquangnd@gmail.com> 
READ MORE - SÓNG HÌNH SIN - thơ Vũ Mạnh Quang

NGƯNG THU: TÁC PHẨM & TÁC GIẢ - M.Loan Hoa Sử & Chu Vương Miện

     
Nhà thơ Ngưng Thu

         NGƯNG THU: Tác Phẩm &Tác Giả
         M.Loan Hoa Sử & Chu Vương Miện thực hiện.

Tên thật là Phùng Thị Như Hà.
Sinh năm 1968.
Hiện là giáo viên giảng dậy môn Vật Lý tại Bình Thuận.
Địa chỉ liên lạc: Phùng Thị Hà, Trường Trung Học cơ sở Tân Hà, Hàm Tân, tỉnh Bình Thuận (Bình Tuy cũ).
Có thơ đăng trên các báo, tạp chí văn nghệ trung ương và điạ phương.
Tập thơ đã xuất bản: "Đi Qua Mùa Gió Thổi", Nhà Xuất bản Hội Nhà văn.
email: thanhha0406@gmail.com.
-
"Ta đi theo bước chinh nhân
ta theo công chúa Huyền Trân ta lên đường.”
(Trích Con Đường Cái Quan của đại nhạc sĩ Phạm Duy.)

Hai Châu Ô và Châu Rí  là quà sính lễ của quốc vương Chăm Pa để cưới công chúa của Đại Việt, hai Châu này thành Quảng Trị "Châu ô Cận lục", Thừa THiên Huế là Hóa Châu , Quảng Nam Đà Nẵng là Thuận Châu và nửa Châu Rí còn lại là tỉnh Quảng Nghĩa (kết nghĩa thông gia).
Còn Phan Rang, Phan Thiết là thành lũy cuối cùng của đế quốc Chăm Pa, tên cũ của Phan Thiết là Bình Thuận (gồm cả tỉnh Bình Tuy bây giờ).
Thành phố vừa nuí vừa biển, nhân tài thơ, văn, nhạc hàng hàng lớp lớp. Năm 1956-57 thì có giáo sư Thế Viên “thầy” và Kiều Thệ Thủy “trò” ở trường Trung học Phan Bội Châu đã lừng lẫy trên văn thi đàn miền Nam. Thơ Kiều Thệ Thủy có những nét chấm phá như sau:
Tôi mất người yêu chúa nhật rồi
trên đường phố phảng phất mùi ôi
và đâu nữa tởm từng viên gạch
rớt xuống vai đơn đủ ngậm ngùi.”
*
ở góc quanh có chợ cởi trần  
có ga chứng giám những tình nhân
duyên xưa vừa sáng trên hàng biển
hồ cũng xui ai đó tủi chừng.”
Và từ năm 1962 trở đi, nào nhạc sĩ Trần Thiện Thanh, ca sĩ Trúc Ly, ca sĩ Phương Hồng Quế, ca sĩ Trúc Thanh "chị Trúc Ly" là những người yêu nhạc không ai có thể quên tên được, kế tiếp là những nhà thơ Trần Vấn Lệ, Trần Phiên Ngung, Nguyễn Bắc Sơn, Chế Vân, Mường Giang, toàn những nhà thơ, nhà văn thuộc vào lại Vĩ đại Vĩ tiểu cả.
***
Khỏa vào lòng mênh mông, chút tâm tư giá buốt,
vách không chừng não nuột, từng kí âm vọng về.
Đông vào hồn thiết thê, giấc mơ đưa vẵng tiếng,
vườn sau con chiền chiện cất lời say hương tình.
Mùa xuân bỗng giật mình, nụ hoàng hoa chớm nở.
Ừ! thì ra mưa nhớ. Ừ! thì là mưa xuân.”
(Trích Niệm Khúc Mưa Xuân, trang 36).
*
Ta chắc đã say chiều chạng vạng
Bóng núi gầy còm cõi thân cây
Xin cứ rót cho đầy ly nắng xế
Để quạnh hiu đừng rớt xuống bến ngày
*
Vùng kí ức nhắc ta chừng quên lãng
Hớp rượu này ta gọi ánh trăng lên
Vườn dĩ vãng. Ừ! mỏi chân ta đợi
Dưới hiên đời vách ấm tựa: Chờ em
-
Cụng ly này! Hãy cùng ta uống cạn
Bến sông trăng ta nhúng cả hồn say
Và đêm biếc ta ẩn mình sám hối
Chút bụi trần làm mắt cứ cay cay.”
(Trích Say Bên Bến Sông Trăng, trang 36)

Đọc qua một số thơ của Ngưng Thu đăng rải rác trên các tạp chí web & blog trong và ngoài nước, người viết nhận ra rằng: Thơ Ngưng Thu tuy xuất hiện sau 1975, nhưng là loại thơ rất xuất sắc, phong thái của một nhà thơ có nét thanh tân tiến bộ, và cố gắng vượt qua những khuôn sáo rỗng tuyếch nhàm chán của thi ca cũ. Thơ của Ngưng Thu đặc thù có nét riêng, có tư duy và có sáng tạo.

                                          M.Loan Hoa Sử & Chu Vương Miện

CHÙM THƠ NGƯNG THU

ĐƯỜNG MÂY TRẮNG BAY VỀ

Tôi vẽ nỗi buồn tôi
lên nền trời xám ngắt
huyễn hoặc em đêm ngàn ánh sao về
mây nhỏ dãi cơn khát thèm tia nắng
đêm dịu dàng
môi mọng khúc đam mê.

Tôi vẽ cuộc đời tôi
lên chiều vẵng câu thề
thinh hơi lặng nơi bộn bề cơn sống
hạnh phúc nơi nao?
tôi miệt mài khắc tên tôi: Khát vọng
giữa ngàn khơi âm sóng vỗ khôn cùng.

Tôi phác họa nỗi cô đơn tôi
rơi lạc phía nghìn trùng
tay quờ quạng níu bàn tay nhân thế
từ thẳm sâu nỗi niềm dâng như thể...
ngọn lửa lòng
ngụt cháy giữa triền đông.

Tôi muốn vẽ tình tôi
đẹp như những cánh hồng
ngày dâng tặng
xuân hiến màu thanh khiết
phiến môi ngoan
em ngọt ngào
và tôi cơn róng riết
những chiếc gai buồn nhòn nhọn miết đời nhau.

Đời vẽ dòng sông tôi cuồng cuộn phía giang đầu
nơi cuối quãng em chạnh tình thác đổ
ôi từ thuở núi sông còn rất hồng hoang mông muội
trái đất lõa lồ đêm nguyệt hát tương tư.
Tôi vẽ hồn tôi
đường mây trắng bay về.

Ngưng Thu

BUỔI SÁNG VÀ GIẤC MƠ ĐÊM QUA

Buổi sáng tựa hồ vẫn còn như cơn mơ đêm qua
Nga Viên* quán nhành Ngọc Lan bung nhụy
từng giọt cafe rơi
và mây rơi
mưa cũng rơi rất đẹp
nàng muốn tự sắp xếp cuộc hành trình mình cho những ngày kế tiếp
mà cuộc đời thì trăm mối tơ vương.
Buổi sáng chuẩn bị cho một ngày mới như mọi ngày bằng cử chỉ yêu thương
nàng nhắc các con mở cửa ra cho nắng vào thắp sáng
lo bữa điểm tâm cho mẹ, cha
và ly trà cho bạn
(người bạn đời trăm năm).
Buổi sáng nàng không có thời gian xăm soi những vết xước thăng trầm
từng vảy nắng cứ tự bong ra trên nền đời cũ kĩ
nàng tự hỏi thời gian còn bao lâu
cho nỗi đau mòn đi như viên sỏi mòn theo cơn nắng mưa ủy mị
dẫu nàng biết cuộc đời là những kí tự buồn cứ theo gió bồng bênh.
Nàng muốn nhả mấy vần thơ thật nhẹ nhàng vào buổi sáng mông mênh
cho ngày mới bình yên như mặt hồ phẳng lặng
trong giấc mơ đêm qua
có tiếng mùa thu vọng vào hoang vắng
có tiếng lá vàng rơi chạm khoảng trời riêng
có tiếng trẻ thơ cười trong nắng rất hiền
bên thềm sương hoa sớm
những muộn phiền bay đi.

* Nga Viên: tên một quán cafe

Ngưng Thu

SOI MÌNH TRONG CHIỀU MƯA PHỐ

Hoàng hôn phố
soi mình vào vũng mưa
kí ức hiện về trần truồng bé nhỏ
tuổi thơ ngây trên những luống cày, chạy theo cha vắt chân lên cổ
con chuồn chuồn cắn rốn lăn quăn.

Ta dắt cuộc đời đi theo tháng năm
tiếng xưa bỏ lại đêm rằm
truân chuyên mấy mùa nắng tuôn, mưa đổ
chiều nay ta về mưa rơi góc phố
soi bóng mình đau đáu tuổi thơ

Những chồng chất đời người nung nấu giấc mơ
đêm nguyệt tận soi tình lên trời thẵm
có những yêu thương đến từ sâu vô tận
màu son môi thôi bỗng chợt rêu hờn.

Đi qua cuộc đời nhẩm đếm những thiệt hơn
ước vọng tan rập rờn quanh phiến đá
rồi một hôm ...bỗng tìm về bản ngã
âu vẫn còn đâu đó một tôi.

Hoàng hôn phố
ngồi
soi bóng mình
nghe kí ức bồng bềnh trong vũng mây trôi .

Ngưng Thu 

LÀ TÔI LẤY TỪ NƠI ẤY

Là tôi lấy từ nơi ban sơ
khúc mơ ca bổi hổi
mang kí ức khoả từng ngăn chiều vội
đâu biết tội tình đời
kín lấp khoảng mênh mông.

Là tôi lấy từ nơi đồng xanh
ngọt ngào hương lúa mới
suối reo đêm vọng vành trăng diệu vợi
lời gió núi gọi mùa
rưng rức nhớ màu thu.

Là tôi lấy từ nơi hoang vu
lời ru mê tình tự
vòm ngực níu ánh nhìn lâng cung thứ
tiếng đêm ngân rung từng nhịp vô cùng

Là tôi lấy từ trên lao lung
xôn xao lời nguyệt hát
em rót vào tôi men bồng say hoàng hạc
phiêu nghiêng hồn tôi rực áng ngày lên.

Ngưng Thu

Ơ LẠ MÂY TRẮNG VÔ TÌNH

Tia nắng rớt
chạm ngày mưa
hoá cầu vồng bảy sắc vừa lung linh.
Ơ lạ
mây trắng vô tình
hồn thu đang vắt vẻo trên cánh đồi.
Anh ...
không thương nhớ thì thôi
đừng say sắc biếc hương trời không em.
Nắng vỡ
nắng vỡ bên thềm
anh đừng ngoái lại
đừng len lén nhìn.
Hoàng hôn đổ
bóng trăng nghiêng
mặc thơ anh bổng bay triền tương tư.
Em ngồi mơ khúc niệm từ
hát lời phong nguyệt tâm như tịch huyền.
Thời gian vọng khúc vô biên
vần thơ cất tiếng
chạm miền lặng im.
Ơ lạ
mây trắng
vô tình.

Ngưng Thu 

MỘT GIẤC HOANG VU

Bởi đôi môi run buông cái giọng Bolero buồn cũ kỉ
buổi chiều được dát sợi bị rã ướt
nỗi buồn tôi bò ra khỏi căn gác đòi bỏ đi
vách đá dựng lên từ ngàn năm cũng muốn dời đi khỏi núi
để lại cơn gió ru lộng đời mình qua khuôn mặt cười méo mó ngây ngô
từng buổi chiều mỏng tang cũng lặng tình từ giã.

Bầu trời mới hôm qua vẫn còn mê hát
khúc hát ngày trong veo ánh nắng
cớ sao tiếng con chim sẻ nâu ngất lịm sau nhành cây trứng cá cỗi già
chiều lẫy vào tôi một đoạn bi ai rạc lời khôn tả
tấm lưng em chẳng còn non như mùa mặt đất mới ươm xanh
vẫn kiêu mị tôi hoài.

Đêm loang lỗ cơn đỏm tình khó cưỡng
ngọn trúc cù cưa vọng hút ánh trăng tà
nỗi buồn cũ đã muốn rời đi
nhưng vì đôi môi run lên bởi lời rát bỏng
níu thanh âm lặng lẽ quay về
căn gác cũ tênh hênh
ngoài hiên là chiếc lá khô nằm sóng soài tưởng tượng
giấc mơ về cánh én chao mình
lảnh lót giữa hoang vu.

Ngưng Thu

READ MORE - NGƯNG THU: TÁC PHẨM & TÁC GIẢ - M.Loan Hoa Sử & Chu Vương Miện