Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, November 14, 2024

Trang thơ Nguyễn Văn Trình - PHÚT NẶNG LÒNG | CHIỀU NGHĨA TRANG | CÓ CHI MÔ

 

Nhà thơ Nguyễn Văn Trình

Phút nặng lòng       

 

Phút nặng lòng, anh bỗng nhớ về em

nhớ về cái nhìn đầu tiên đắm đuối

tuổi mơ tiên và duyên ngầm sâu thẳm

má ửng hồng và sắc thắm giai nhân

 

Phút nặng lòng, anh mới hiểu về em

về đức hy sinh, về tình yêu em có

thật hồn nhiên như cây cỏ mùa xuân

như hoa trái ngọt lành ngày hái quả

 

Phút nặng lòng, anh hiểu ra tất cả

dẫu đường đời còn có nhiều vất vả

nhiều gian nan, quen lạ đã từng

đi bên em, thêm niềm tin vững bước

 

Phút nặng lòng, anh ước những xa xôi

rồi mai đây dù đường đời có lạnh

lửa tình em mãi sưởi ấm tuổi già

để vượt qua những ngày đông giá rét…

 

                                Vũng Tàu, 2023                 

 

 

Chiều nghĩa trang               

 

Nghĩa trang chiều muộn phân vân

hàng ngang hàng dọc, mộ phần các anh

cùng đi viếng mộ cỏ xanh

chênh vênh đồi dốc, mông mênh gió lồng

 

Chơi vơi mộ giữa đồi thông

hoa sim tím biếc, trang bông đỏ hồng

mênh mông sương khói hư không

rưng rưng giọt lệ, cho lòng quặn đau

 

Cùng đi viếng mộ bên nhau

nghe chiều cô quạnh, nghe đau tim mình

theo hàng bia mộ lặng thinh

hương trầm nghi ngút, im lìm mộ xây

 

Trời xanh, mây trắng là đây

nghĩa trang chiều muộn, hàng cây con đường

nhớ anh, viếng mộ thắp hương

để rơi dòng lệ, giọt sương đầm đìa…

                                

                             Đông Hà, 7/2021

 

 Có chi mô (1)   

 

Biết đời là cõi tạm

vạn vật đều vô thường (2)

 

Sao vẫn cứ sân si

sao vẫn cứ tranh giành

sao không đành bỏ bớt

cho nhẹ gánh sầu bi ?!

 

Một mai đi về đất

cát bụi có chi mô… ?!

                 

    Đông Hà, tháng 4/ âm lịch

                     2017

 

Ghi chú:

1) Dẫn ý của thiền sư Thích Nhất Hạnh: “Trong này không có gì, ngoài kia cũng không có gì.” (Có chi mô - tiếng Quảng Trị.)

2) Bài thơ đề cập đến một triết lý nhân sinh của đạo Phật: Đời là cõi tạm, vạn vật đều vô thường.

 

READ MORE - Trang thơ Nguyễn Văn Trình - PHÚT NẶNG LÒNG | CHIỀU NGHĨA TRANG | CÓ CHI MÔ

ĐÀ LẠT DỊU DÀNG NHƯ CÔ GÁI MƯỜI TÁM - Thùy Vy

 


 

Đà Lạt dịu dàng như cô gái mười tám

 

Cái cách Đà Lạt ôm vào lòng tất cả là tiết trời se se lạnh, nắng mà không nóng, người Đà Lạt thân thiện, giọng nói nhẹ nhàng.

Sớm và chiều sương mù bao phủ, mây sà xuống hoà vào những rặng thông xanh.

Những cung đường mềm như lụa với những ngôi nhà chênh vênh vách nửa gần nửa xa, điều ấn tượng nơi đây là kiến trúc rất tuyệt, người Đà Lạt biết tận dụng từng tí không gian, địa hình nhấp nhô không làm khó được họ, nhiều con hẻm con ngõ như tranh vẽ, toàn hoa và dốc.

Tôi đến Đà Lạt lần ba, tôi thích cafe một mình bên phố, thích ngồi trên cao nghe cái lạnh thấm vào da thịt mà ngắm nhìn đèn màu, dãy nhà nhấp nhô cung đường sáng tối...

Đà Lạt dịu dàng nhẹ nhàng như cô gái mười tám, đông mà không loạn, không ồn ào tấp nập, khí hậu ôn hòa dễ chịu, cảnh sắc thiên nhiên thơ mộng, lãng mạn. Đà Lạt cũng chính là mơ ước của những tín đồ đam mê du lịch cả du khách trong và ngoài nước.

Nếu quá mệt mỏi, đến với Đà Lạt, tất cả nhẹ tênh hiền hòa đến lạ.

 

Thùy Vy

READ MORE - ĐÀ LẠT DỊU DÀNG NHƯ CÔ GÁI MƯỜI TÁM - Thùy Vy

ĐÔI TRANG NHÂN DỊP NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM - Lưu Lãng Khách

Tác giả Lưu Lãng Khách


ĐÔI TRANG NHÂN DỊP NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 


Cứ mỗi lần sắp đến NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM, có lẽ, trong mỗi chúng ta, lại quay trở về tuổi học, với cả tấm lòng thương yêu quý kính, về những thầy cô giáo, đã dạy dỗ chúng ta, tự thuở ấu thơ cho đến lúc trưởng thành, từ lớp học trường làng, cho đến khi lên trường tỉnh, và hơn thế nữa. Rồi bao kỷ niệm buồn vui, tình cảm kính yêu dành cho thầy cô, có lúc tưởng chừng nhạt phai nơi  miền ký ức, trong khung trời dĩ vãng mang dấu ấn học đường, lại ùa về sống động, dâng chật cứng tâm tư, khi ngày lễ đã đến gần.

Lòng thiết nghĩ, hai chữ TRI ÂN, luôn tỏ mờ hiện hữu trong mỗi chúng ta. Không nhất thiết chúng ta, phải học hành đỗ đạt, trở thành ông kia bà nọ, mới tỏ ra biết tôn sư trọng đạo, mới biết uống nước nhớ nguồn, mới ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Mà truyền thống tốt đẹp “TÔN SƯ TRỌNG ĐẠO”, đã bén rễ trong ta, từ buổi mới cắp sách đến trường, học được những gì tốt đẹp nhất, cùng kiến thức, thầy cô giáo đã truyền thụ cho chúng ta, với khẩu hiệu “TIÊN HỌC LỄ HẬU HỌC VĂN”. Và thầy cô giáo, như là những thiên sứ, thực thi sứ mệnh chắp cánh ước mơ, cho chúng ta bay cao bay xa, dưới bầu trời tương lai đang rộng mở, từ khi ta còn là những cô chú nhóc thơ ngây. Những người được sinh ra và lớn lên trước 1975, có lẽ sẽ quen thuộc hơn, tình nghĩa hơn ít nhiều thế hệ trẻ bây giờ, khi đón nhận câu “Nhất tự vi sư - Bán tự vi sư”, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Quả đúng vậy! Một chữ cũng là thầy – nửa chữ cũng là thầy. Cuộc đời trong mỗi chúng ta, từ mẫu giáo cho đến lúc trưởng thành, được biết bao thầy cô giáo, góp công sức dạy dỗ ta nên người. Và mỗi thầy cô, ít nhiều, luôn để lại cho chúng ta, những điều tốt đẹp khó phai, khi quý thầy cô truyền thụ kiến thức cho chúng ta, với tình cảm từ trái tim, cống hiến cả tâm lực và trí lực, cho sự nghiệp trồng người cao cả. Quý thầy cô phải hy sinh biết bao điều, trong cuộc sống cá nhân, phải luôn là những tấm gương mẫu mực, khi đã chọn cái nghề cao quý nhất, trong những nghề cao quý. Ngày ngày quý thầy cô, phải đổ bao giọt mồ hôi trên bục giảng, phải khàn đau cả cổ họng, mong chúng ta được thành nhân trước khi thành danh, mang niềm vui đến cho gia đình và xã hội. Thầy cô giáo như những người lái đò, đưa lớp lớp qua sông suốt mấy chục năm nghề, có thể quên những người khách, đã từng bước lên đò. Nhưng, chúng ta không được phép quên quý thầy cô giáo, đã từng tổn hao tâm sức, dày công dạy dỗ mình. Cái lỗi ấy khó mà tha thứ được, khi chúng ta lớn lên, trong một đất nước được giáo dục, biết tôn trọng thầy cô giáo từ tấm bé, biết giữ đạo thầy trò, trong cuộc sống mỗi người, với cả những thầy cô không trực tiếp dạy, hoặc chỉ dạy được cho mình, những điều nhỏ bé nhất mà thôi.

Thầy cô dạy chúng ta mỗi ngày, phải chăng là vì công việc phải giảng dạy, vì cuộc sống cơm áo phải lo toan? Rằng, không hoàn toàn như thế! Quý thầy cô vì cái lớn lao hơn, là kế tục sự nghiệp trồng người, hết lớp đến lớp, hết thế hệ này đến thế hệ khác, luôn thực hiện trọng trách, của cái nghề cao quý nhất. Quý thầy cô phải thức khuya dậy sớm chuẩn bị giáo án, phải vắt óc soạn những bài giảng cho thật hay, cho thật dễ hiểu, hầu để cho những cô cậu học trò chậm tiêu nhất, cũng có thể lĩnh hội được. Ta nghĩ lại chẳng thấy thương sao, khi thầy cô bỏ công giảng giải đổ mồ hôi hột, mà đôi khi chúng ta,còn nói chuyện hay nghịch ngợm trong lớp, chẳng ngoan ngoãn tập trung lắng nghe. Làm thầy cô cố gắng công sức mấy, cũng như nước đổ đầu vịt, phải thất vọng, không vui nổi, bởi trò không chăm thì thầy cũng bó tay. Nên ngay từ khi còn ngồi ghế nhà trường, nếu chúng ta biết nỗ lực phấn đấu, học hành chăm ngoan, là phần nào, đã đền đáp công ơn, cho những người đã dạy dỗ mình rồi đó. Ta không thấy quý sao, khi những năm đói khổ sau giải phóng, đồng lương giáo viên không đủ sống. Mà quý thầy cô, vẫn không bỏ học trò, dù chỉ vài tiết học, khi khốn khó trăm bề, luôn vây bủa từ mọi phía. Ấy là vì lẽ gì? – Là vì quý thầy cô, yêu nghề quá sâu nặng, thương học trò, lo cho thế hệ mai sau. Và thầy cô luôn đặt niềm tin vào chúng ta, những cô cậu học trò, sắp bước vào tuổi lớn, sẽ làm được những gì, có ý nghĩa cho mai sau. Nên quý thầy cô, chẳng nệ công sớm tối, dạy dỗ rèn giũa, đào tạo chúng ta, bằng cả khối óc và trái tim. Hầu mong chúng ta hết lớp này đến lớp khác, sẽ thành tài, góp phần không nhỏ vào công cuộc, đưa Việt Nam từ một nước đói nghèo, vượt lên chính mình, trở nên ngày càng giàu mạnh, dù không dám sánh với cường quốc năm châu.

Tự cổ, con người ta đã rất đề cao, vai trò của người thầy, trong các mối quan hệ cộng đồng, xã hội. Công ơn quý thầy cô, quả cũng lớn tày non bể, qua sự phân thứ bậc “Quân-Sư- Phụ” của người xưa. Có nghĩa là sau vua, người thầy được đề cao, trên cả cha mẹ chúng ta. Và ngoài câu : “Con ơi nhớ lấy câu nầy. Ơn cha nghĩa mẹ công thầy chớ quên”, trong tục ngữ ca dao, còn có rất nhiều câu hay, như những lời khuyên bảo vàng ngọc, nhắc nhở chúng ta, phải luôn biết giữ đạo sư đồ. Lời người xưa đã dạy: “Phi phụ bất sinh. Phi sư bất thành. Phi quân bất vinh”, vẫn còn rất bổ ích, cho con người trong xã hội hiện đại của chúng ta, khi ta biết tiếp thu những tinh hoa, trong đạo lý thầy trò của Nho gia, giữ gìn truyền thống tôn sư trọng đạo của nước nhà. 

Người ta đã nói: “Tình thầy trò là một trong những tình cảm thiêng liêng, cao đẹp nhất trong xã hội”. Mỗi chúng ta phải biết, trân trọng giữ gìn tình cảm ấy. Vui làm sao, khi sau bao năm bôn ba, chúng ta bị trói trong nỗi lo cơm áo gạo tiền, bỗng một ngày nọ, tình cờ được gặp lại thầy cô, được tay bắt mặt mừng, được ôm nhau thân mật ấm áp, sau tháng ngày xa cách. Và cô cậu học trò của thuở ấy trong ta, đôi khi đứng mừng vui rơi nước mắt, trong hình hài đã nhuộm lắm thời gian. Trong phút giây, ta ngây ngất lâng lâng, trên đôi cánh hoài niệm, đưa ta về bên trường cũ thầy xưa, của những ngày xa ngái chốn học đường. ÔI thời gian! Làm sao ta tránh khỏi, quy luật tự nhiên của tạo hóa. Có những người trong chúng ta, đã bóng xế vòng đời, huống hồ chi là quý thầy cô của chúng ta, những người thuộc thế hệ trước đó, chẳng già yếu đến nơi, chẳng gần đất xa trời. Dẫu biết thế, vẫn cầu mong cho quý thầy cô giáo được mạnh khỏe, sống an vui trong những tháng năm còn lại của cuộc đời. 

Nay thường nghe đó đây hay ngao ngán, cho đạo đức của học sinh chốn học đường, đang xuống cấp trầm trọng. Truyền thống tôn sư trọng đạo, có lẽ mai một dần theo năm tháng, để lại nỗi lo buồn lớn cho ngành giáo dục. Nhưng không, chúng ta hãy lạc quan rằng, thời nao cũng có học sinh cá biệt, cũng có những học trò khá giỏi chăm ngoan, biết kính thầy yêu bạn, không phụ lòng thầy cô, đã bao năm dạy dỗ. Chúng ta hãy tin vào con em của chúng ta, những thế hệ tương lai, vẫn mãi kế tục truyền thống “Tôn sư trọng đạo” tốt đẹp của cha ông, trong xã hội nước nhà. Chúng ta luôn biết đối nhân xử thế, giữ đạo sư đồ, kính trên nhường dưới, tương ái tương thân, gắn kết cộng đồng, mở lòng ra với thế hệ trẻ, làm gương cho chúng, góp phần giữ gìn truyền thống tốt đẹp “Tôn sư trọng đạo”. Là coi như, chúng ta đã ít nhiều, trả được công ơn cho thầy cô rồi vậy. Chứ không nhất thiết phải túc trực chăm nom giúp đỡ, những thầy cô đã từng dạy dỗ mình, mới xứng nghĩa tri ân. Nhân sắp đến ngày NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM, xin gửi nơi đây một lời chúc sức khỏe, một tình cảm thiêng liêng trân trọng nhất, đến quý thầy cô, cùng tất cả mọi người. Mong tình sư đồ mãi gắn bó, nồng ấm trong mỗi chúng ta, nhất là trong dịp lễ HIẾN CHƯƠNG. 

                    Sài GÒN 09/11/2024

               Duy Toàn – Lưu Lãng Khách  

luulangkhach@gmail.com



READ MORE - ĐÔI TRANG NHÂN DỊP NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM - Lưu Lãng Khách

Truyện ngắn và thơ MỘT CHUYỆN TÌNH LÃNG ĐÃNG (Kỳ 3/5) - Quách Như Nguyệt

 

Tác giả Quách Như Nguyệt


Truyện ngắn và thơ

MỘT CHUYỆN TÌNH LÃNG DÃNG 

(Kỳ 3)  



Tôi biết Tuấn nói thật lòng nên cảm thấy nghèn nghẹn, thấy mình cảm động, 

cố  gắng ngăn lại giòng nước mắt...


Khi thân thiết với nhau hơn, Tuấn tâm sự cho tôi biết là trước khi gặp tôi, anh đã có người tình. Hai người yêu nhau tha thiết và đã làm đám hỏi. Ai dè, người yêu xinh đẹp của anh thích được nổi tiếng, muốn dự thi hoa hậu, anh giúp đỡ fiancée tận tình để cho cô đoạt được giải nhưng khi đã thành hoa hậu rồi thì thế giới của cô ấy thay đổi cùng với tình yêu của hai người!  Vì sự thay lòng đổi dạ của người yêu sắp cưới, Tuấn trở nên đau buồn chán nản rồi đưa đến quyết định hủy bỏ chuyện hôn nhân với cô ta. Tuấn thất tình, xuống đến mười mấy pounds, bù đầu vào công việc làm ăn để quên đi tình hận, cho đến khi bất ngờ gặp tôi trong buổi tiệc mấy tháng trước! 

Tuấn bảo: "N. đúng là ân nhân của anh vì nhờ có N. mà anh thấy đời đáng sống trở lại! Nhờ em mà anh tìm lại được niềm vui.  Cám ơn em!"

Thời gian thấm thoát trôi qua...

Tôi và Tuấn vẫn hẹn nhau đi ăn tối, điểm hẹn thường ở trong phạm vi vùng Orange County hoặc Los Angeles County. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác hoan hỉ, an vui, yêu đời khi cùng Tuấn ngồi từ trong nhà hàng trên đồi cao ngắm cảnh hoàng hôn trên mặt biển, xa xa có những cánh bườm nhấp nhô trên mặt sóng lăn tăn... Chúng tôi nhìn mặt trời đỏ ối và những cụm mây đủ màu tím thẫm, xám đậm, hồng cam giăng mắc rải rác toả sáng một góc trời.  Có những lúc ngồi nhìn qua cửa kiếng thấy bãi biển cong cong, bọt biển trắng xóa; khi thì nhìn xa xa, thấy một dẫy sailing boats như một bức tranh thật đẹp.  Có nhiều nhà hàng thật trang trọng và nổi tiếng ở quận Cam và “thành phố thiên thần”.  Nhà hàng như tòa lâu đài nằm ngay trên một đỉnh núi thấp, thung lũng xa xa phía dưới lập lòe, nhấp nhánh đèn đủ mầu thật đẹp. Tại một nhà hàng Pháp, có người đánh đàn vĩ cầm, đại hồ cầm cho chúng tôi nghe. Lần đầu tiên tôi được nghe, được biết bản nhạc so romantic “La Vie En Rose” là từ nhà hàng đó.

La Vie En Rose ( Édith Piaf ) - THÙY DUNG

https://www.youtube.com/watch?v=j_axe6Hr9GU



Nhà hàng Mễ thì có 5, 6 anh chàng đánh đàn tây ban cầm, tiếng đàn reo vui, rộn rã.  Một số nhà hàng có khu vườn rộng trồng hoa thật đẹp; chúng tôi ăn xong, đi dạo vòng vòng ngắm lá hoa, cây cỏ. Không khí trong lành, mùi hoa nhài Mỹ (không phải hoa nhài của Việt Nam mình) thơm phưng phức, ngào ngạt cả không gian. 

Chỗ mà Tuấn thích nhất là nhà hàng ăn ở Bonaventure Hotel. Toà nhà chọc trời Bonaventure lúc đó còn cao nhất thành phố Los Angeles, một địa điểm rất nổi tiếng lúc bấy giờ.  Nhà hàng này tọa lạc trên tầng cao nhất, tự nó, nó có thể xoay từ từ một vòng 360 độ để thực khách có thể nhìn thấy những tòa nhà khác thấp hơn và nhìn xuống thảm ánh sáng tuyệt đẹp chung quanh chỗ mình ngồi. 

Có một hôm, hai chúng tôi đang ngồi im lặng để nghe nhạc, nhìn ánh nến lập lòe, nhìn bầu trời trong vắt đầy sao, ở phía dưới là thành phố về đêm, đèn đủ mầu lấp la lấp lánh như kim tuyến; hai ly rượu đắt tiền được đặt ngay trước mặt thơm ngào ngạt; tôi thấy Tuấn chăm chăm nhìn tôi say đắm.  Khi bị bắt gặp đang trộm ngắm nhìn tôi, Tuấn nhanh nhẫu bào chữa: "N. ơi, tối nay nhìn N., anh chợt nhớ đến một câu thơ của thi sĩ Đinh Hùng! N. có biết câu đó là câu gì không?!"

Tôi cười to, lanh chanh đáp lại liền: "N. không nhớ tác giả là Đinh Hùng hay Vũ Hoàng Chương, có phải câu đó là ‘Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời!’ không?" 

Tuấn trố mắt tỏ vẻ khâm phục sao tôi lại có thể đoán được ý nghĩ của Tuấn, sao tôi còn biết cả câu thơ này... rồi chúng tôi cùng bật cười sảng khoái!


Hai chúng tôi lúc đó không khác nào hai đứa trẻ vừa mới lớn!  Nói thật lòng, tôi yêu thích những buổi chiều tối như thế lắm, thích quá chừng những lúc ngồi đối diện với Tuấn, được nghe nhạc hay, được ăn ngon mặc đẹp, tha hồ nói cười thoải mái.

Một địa điểm khác là Laguna Niguel Hotel. Chà chà, hihihiii... nghe thấy
chữ Khách San, Hotel; chắc các bạn...giật mình, tưởng N ‘zô’ hotel ‘làm gì’
mí Tuấn rồi chứ nhỉ, hhihiiiiii. Hổng phải đâu, hổng có đâu là hổng có 
đâu,chúng tui vưỡn giữ được tình bạn tong tắng đó các bạn à .


Bên trong Laguna Niguel Hotel, đi sâu vào là một nhà hàng nằm sát ngay cạnh biển. Tôi nhâm nhi uống trà thơm, Tuấn uống rượu, gió thổi tung bay mái tóc tôi; tiếng nhạc quyện vào tiếng sóng, sóng biển có khi tràn vào bờ nhẹ nhàng nghe ầm ì, rù rì, có khi ập vào như vũ bão. Có một lần sóng đập vào mạnh quá, nước biển bắn lên tung tóe làm ướt tóc, ướt mặt tôi; anh đã vội vàng lấy khăn lau cho tôi, cử chỉ nâng niu, cẩn trọng.   

Chắc có lẽ được sanh ra từ Vũng Tàu nên tôi rất mê những thành phố biển! Thành phố nào gần sát ngay biển cũng rất đỗi dễ thương đối với tôi.  Tuấn và tôi thường đi dạo dọc theo bờ biển hoặc tản bộ trên Pier.  Tôi vẫn nhớ mãi một buổi tối trời thật đẹp, không khí mùa hè vào ban đêm mát rượi, gờn gợn lạnh.  Anh cởi áo ngoài, khoác cho tôi. Hai đứa tôi tai nghe tiếng sóng vỗ,mũi ngửi thấy mùi biển mặn, trên đầu chúng tôi lấp lánh vạn vạn ánh sao trời.  Trăng đêm hôm đó tròn vành vạnh.  Ở California rất hiếm khi có một bầu trời trong vắt để thấy thật rõ trăng, sao như thế.


Biển Đêm, Trăng và Em

*Ban đêm em ra biển
Nhìn sóng vỗ bập bềnh
Hỡi người xa miên viễn
Người còn nhớ em không?

*Biển đêm gờn gợn lạnh
Sóng lành vờn gót chân
Em nhớ người, nhớ lắm!
Người xa xôi phương nào?

*Chớp chớp vạn vì sao
Trăng như khóc nghẹn ngào
Rù rì nghe tiếng sóng
Sóng tình vỗ lao xao              


*Biển đêm và riêng em

Nỗi nhớ và riêng em
Đời thường xa xa lắc
Người đi mất phương nào
Người đi quên giã biệt
Biển đêm, trăng, và em
Như Nguyệt


Tuấn đã chỉ tay về phía mặt trăng:
“Nguyệt kìa, hôm nay mặt Nguyệt sao tròn xoe!  Mấy ông thi sĩ cứ vẽ vời bảo Nguyệt thơ mộng lắm, cứ ca tụng mãi mặt trăng là tình tứ, là đẹp tuyệt vời nhưng mấy ổng quên mất rằng thực tế rất phủ phàng, hahaha… chị Hằng bị mặt rỗ!”

Nói xong, Tuấn cười to ha hả, có vẻ thích chí lắm.  Những lúc như thế, nhìn anh thật trẻ con, thật dễ thương, không còn một chút gì là chủ nhân ông của một công ty lớn.  Chúng tôi im lặng đi bên nhau như muốn tận hưởng những giờ phút tâm hồn bình thản, tự tại, an lạc, nhẹ nhàng.  Thế giới như muốn thu nhỏ lại để chỉ có anh và tôi.  Khi mình đã thật sự thân và hiểu một người nào đó, tôi nghĩ cả hai chẳng cần phải nói năng gì. Vì thế, nhiều lần ngồi trong xe bên cạnh nhau, chúng tôi đã chẳng nói năng chi.  Tôi lắng nghe tiếng tim mình đập, thở đều, thu nhận trọn vẹn một niềm vui tuyệt vời, khó tả. 


(Còn tiếp.)

Quách Như Nguyêtj


READ MORE - Truyện ngắn và thơ MỘT CHUYỆN TÌNH LÃNG ĐÃNG (Kỳ 3/5) - Quách Như Nguyệt

Thơ Lưu Lãng Khách - KHÚC HÁT TRI ÂN

 


KHÚC HÁT TRI ÂN


Lễ Hiến Chương lại tới- Xin gửi lời tri ân

Đến quý thầy cô- người soi sáng dẫn đường

Chắp cánh ước mơ em

Hái những vì sao trên bầu trời khát vọng


Thương thầy cô bao năm cần mẫn

 Chẳng quản nhọc nhằn cống hiến hy sinh 

Tận tụy đam mê tâm huyết với nghề ngành

Đò tri thức đã bao mùa cập bến


Lòng chân thành chúng em xin gửi đến

Những trái tim yêu vì sự nghiệp trồng người

Hai chữ tri ân - từ khi xa bến

Qua sông rồi nhớ mãi bóng đò ơi


Thầy cô ơi! Bao năm xa còn nhớ chúng em không!

Giọt mồ hôi thầy nhỏ thấm qua lòng

Ôi thương quá cái thời xa ngái ấy

Đời lái đò bao khách đã sang sông!


Chúng em già đi- thầy cô nào vẫn vậy

Tình cảm thiêng liêng ấm áp nghĩa sư đồ

Trong nắng gió hôm nay dường như em thấy

Bóng đò già những ngọn sóng đang xô


Lễ Hiến Chương đang rộn ràng từ cõi thực qua mơ

Em tha hương xin gửi lòng về xứ sở

Kính dâng lời tri ân- ấm áp từ trang vở

Cánh phượng ngày nao chừng xao xuyến bâng khuâng


Trường ơi! Thầy cô ơi! Còn nhớ chúng em không!

Mà ước mơ xưa nào ngủ yên cõi mộng

Và hôm nay- lễ hiến chương đã cận

Em lại ru mình trong những giấc mơ non

Xin được ru cô thầy trong khúc hát tri ân.

           Trước thềm lễ Hiến Chương 2024

                   Lưu Lãng Khách


READ MORE - Thơ Lưu Lãng Khách - KHÚC HÁT TRI ÂN

ĐỌC BÀI THƠ “QUÊ NGHÈO” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Chử Văn Long


 

ĐỌC BÀI THƠ “QUÊ NGHÈO”

CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN

 

Là người Việt Nam không ai không biết tới cảnh nghèo, cái đói đã đeo bám dân tộc ta từ những ngàn đời. Cảnh đói ăn, thiếu mặc, bán vợ, đợ con đã in đậm vào những trang văn, những bài thơ từ thuở ông cha ta biết dùng chữ viết ghi lại cùng con cháu hôm nay. Nhiều câu thơ, trang văn đã làm rơi lệ người đọc, thương cho số phận người xưa, lại thương cho phận số của chính mình. Cuộc cách mạng năm 1945 giành lấy chính quyền từ chế độ vua quan phong kiến, thực dân cai trị, người nghèo làm chủ lấy vận mệnh của mình với bao hy vọng đẹp tươi, xây dựng một xã hội ấm no, công bằng, người không còn bóc lột người… nhưng con đường ấy chưa biết bao giờ tới đích. Sau những bộ mặt đô thị, thành phố tập trung được xây dựng khang trang đẹp đẽ, vẫn còn những làng quê chưa thoát khỏi cảnh nghèo:

    Vẫn lác đác nhà tranh

    Vẫn tiếng thở dài những chiều giáp hạt

    Vẫn bát cơm chan mồ hôi mặt chát

    Cha cả đời lam lũ

    Mẹ một đời chắt chiu

    Khoai sắn vẫn len vào giấc ngủ…

Bộ mặt đời sống mỗi vùng quê mỗi nơi tuy có khác nhau nhưng nhìn chung vẫn chưa nhấc nổi bàn chân thoát khỏi cái vòng nghèo khó. Bây giờ không còn đói dài đói rạc, không còn quần mảnh áo manh, sự nghèo khó lại mang bộ mặt khác.

Nhìn từ bên ngoài:

    Chiếc cổng làng dựng lên thật đẹp

    Sừng sững bê tông cốt thép

    Ngạo nghễ tượng đài…

    Chiếc cổng làng thành:

    Giam hãm đời người

    Tù túng giấc mơ!

Còn đời sống thật bên trong, văn hóa, hiểu biết, kiến thức, khoa học, tục lệ, lễ nghi… vẫn chưa nâng con người thêm lên là bao. Thật buồn cười, hàng ngày qua đài báo ta cứ nghe ra rả những lời nói đẹp: “cán bộ là đầy tớ của nhân dân!” nhưng nhìn vào anh chị cán bộ nhỏ bé nhất của làng ai cũng quần là áo lượt, còn nhân dân thì áo đẫm mồ hôi, quần quật nắng sương lại được tiếng là ông chủ của đất nước. Trong khi mảnh đất hẹp của chính mình vẫn cày cuốc, người tà có thể lấy đi để mua bán đầu từ cho những tập đoàn tư sản nước ngoài năm, bảy chục năm, lấy tiền bỏ túi nhà nước thì ít, còn túi những ông bà đầy tớ, chỉ một hai khóa nắm quyền, là có thể tậu nhà mặt phố, thị trấn, thành người của lớp giàu sang. Còn dân đen thì phải rời nhà, rời cả mồ mả tổ tiên và được cái tiếng là người có quyền làm chủ… Trong một bài thơ Đặng Xuân Xuyến khó nói hết điều này nên sau những câu thơ khắc họa cái nghèo rất thực:

Quê tôi nghèo lắm

    Lũ trẻ gầy như con cá mắm

    Lũ trai mặt mũi mốc meo

    Gặm nhấm nỗi đau nghèo khó

    Mà cuộc sống khổ nghèo trì trệ, tù đọng ấy cũng đâu yên ổn:

    Nơm nớp âu lo

    Đời như chiếu bạc

    Nay hãy biết nay, còn mai chưa biết thế nào.

Hình ảnh trong bài thơ của Đặng Xuân Xuyến viết là những làng quê của vùng khoai lúa cây trồng nơi những vùng đồng bằng ít biến động bởi thiên tai bão tố. Nước ta với hơn ba nghìn cây số biển dài còn bao làng quê sống nghề chài lưới. Mỗi gia đình ở đây còn nơm nớp bao nhiêu khi đặt cược đời mình nơi những chiếc phao nổi nênh mặt nước. Dù không giàu có nhưng sống nhờ con tôm, con cá …qua ngày. Bỗng nhiên người ta bán đất đầu tư cho nước ngoài gần cả trăm năm. Công nghiệp đem được lợi ích gì cho những người dân chài lưới chưa thấy đâu, đã gây nên vụ ngộ độc suốt dải biển bắc miền Trung cá chết, đã hơn hai tháng nay chưa tìm được nguyên nhân. Tuy được cho cơm gạo cầm hơi để sống, để nhìn ra biển. Nỗi đau dân chài, tự dựng rơi lại vào cái bẫy khó nghèo, so với nỗi sợ, nỗi lo ở những làng quê đời sống dân chài còn nơm nớp bấp bênh hơn. Đúng là “Đời như chiếu bạc” mình không đánh bạc mà bị trắng tay… Nỗi buồn lo đến vậy cả một dải đất miền biển, nhưng trên báo chí truyền thông ta chỉ được đọc một hai bài thơ đồng cảm với biển, chứng tỏ còn một nỗi đáng sợ hơn là lòng người bây giờ, tuy vẫn cười vẫn nói cùng nhau nhưng thứ tình nghĩa quê kiểng xóm làng sống không còn ấm áp “Tắt lửa tối đèn” như xưa.

Giữa không khí thơ như thế bài thơ của Đặng Xuân Xuyến như đốm lửa tình người vẫn còn lửa hồng than đỏ, hàng ngày sống giữa những cạnh tranh giành giật phố phường mà còn gửi được hồn mình ở nơi tình người và cảnh vật lẻ loi là thật đáng quý:

Phiên chợ quê còn ẽo ợt nghèo hơn

    Dăm ba nải chuối

    Vài mớ rau tươi

    Mẹt sắn mẹt ngô

    Í ới mời chào…

    Ế bán

    Chán mua

    Phiên chợ quê xác xơ già cỗi


Bài thơ “Quê nghèo” của Đặng Xuân Xuyến cho ta cái tình, tình người muôn thuở.

Làng thơ Việt Nam bây giờ có nhiều người giàu có, quyền tước ngất trời muốn mượn thêm thơ để làm phật đạo, rằng mình cũng hiền, cũng triết, cũng thanh cao, đã mượn cả danh của hội nhà văn Việt Nam để in sách, mời những nhà thơ có tiếng để hội thảo, in song ngữ, tam ngữ, quảng bá rùm beng như đám rước hội làng, nhưng thơ nhạt thếch, bởi lòng họ còn đâu thứ tình người lửa khói. Tình người đã cạn kiệt còn lấy gì để rung ngân… Trái tim không còn nhói đau khi chạm phải “cái nghèo” cái bất công hàng ngày vây bủa thì còn đâu thơ phú...

*.

Nhà thơ CHỬ VĂN LONG

Địa chỉ: Thôn 2, Vạn Phúc, Thanh Trì, Hà Nội.       

Email: haicv08@gmail.com

 

 

READ MORE - ĐỌC BÀI THƠ “QUÊ NGHÈO” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Chử Văn Long