Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, May 22, 2013

Hạnh Phương - NGỌN LỬA ĐẠI HÙNG: Thi phẩm tưởng niệm 50 năm Pháp nạn – Bồ tát QUẢNG ĐỨC tự thiêu.



Thành kính quán niệm ngọn lửa Đại Hùng Đại lực  Bồ tát Quảng Đức vị pháp thiêu  thân tại Ngã tư dường  Phan Đình Phùng - Lê Văn Duyệt Thành phố SÀI GÒN 50 năm trước, lúc 11 giờ trưa ngày 20 tháng 4 năm  Quý Mão  tức ngày 11  tháng 6 năm  1963.


Năm mươi năm trước giữa thanh thiên
Ngọn lửa hùng tâm hạnh Phổ Hiền
Giữa ngã tư đường Người tự thắp
Bừng bừng ngọn đuốc lửa uy nghiêm

Ngọn lửa từ tâm Thích Quảng Đức
Năm châu thảng thốt đau rưng rức
Bàng hoàng thế giới hỏi vì sao ?!
Tự lấy chính thân mình thắp đuốc.

Bạo cường thế lực của VÔ MINH
Cuồng trí dang tay giết ĐẠO MÌNH
Bẻ ngoặt  hai ngàn năm lịch sử
Lập gia đình trị  -  mộng hư vinh.

Ngọn cờ Phật giáo cả năm châu
Năm sắc uy nghi ánh đạo mầu
BẠO LỰC dã tâm mưu triệt hạ
Lịnh rằng: không được phép dương cao.

Cưỡng  ép người trả phái quy y
Dụ dỗ tà tâm dẫn lối đi
Bát nước lư hương thôi phụng sự
Sẽ viện trợ cho bắp, gạo,  mì…

Thâm độc những mười năm áp bức
Cũng không cấm được đạo TỪ BI
Luật Mười – Năm Chín rao khắp nước
Hiệu quả, đong khôn đầy sọt ki

Chúng quyết đúng ngay Mùa Phật Đản (1963)
Ra tay triệt hạ ngọn cờ đi
Để nền VIỆT PHẬT dần mai một
Chìm khuất trong bóng tối hồ nghi.

Người người con Phật quyết hi sinh
Cương quyết  - quên thân – giữ đạo mình
Bình đẳng -  tự do – quyền tín ngưỡng
Là quyền tự quyết của TÂM LINH.

Tám vì THÁNH TỬ ĐẠO hy sinh
Trước họng súng cuồng si đảo điên
Khiến đại hùng tâm dòng Đại Việt
Đứng lên tranh đấu khắp ba miền.

Biểu tình, tuyệt thực… nắm tay nhau
Già trẻ kề vai trước tuyến đầu
Trụ vững niềm tin nơi tuyến cuối
Năm châu nhân loại tỏ vàng thau.

Mọi tôn giáo được quyền bình đẳng
Phật giáo đồ một dạ kiên trinh
Đối mặt với cường quyền độc ác
Vạn lòng son một dạ đăng trình.

Bạo lực vô minh khôn chuyển lay
Mưu giết dân hiền chẳng gớm tay
Hiến tế lương tâm cho quỷ sứ
Mưu toan bán đứt nước non nầy.

Từ trong sâu thẳm mạch nguồn thiêng
Lịch sử, lúc nguy, có Thánh Hiền
Bước xuống phò dân, dân đứng dậy
Làm nên chương sử mới: xung thiên

Chủ trương BẤT BẠO ĐỘNG làm đầu
Sát cánh kề vai tự bảo nhau
Mình chết cho người người  được sống
Thề không lỗi đạo với ngàn sau

Thế Đạo Phật đương buổi ngữa nghiêng
Lời không nói được, lòng chưa yên
Sư nguyền nhất niệm từ bi quán
Nhập Pháp Hoa kinh đại định thiền.

Đúng giờ Hoàng Đạo buổi NGUY NGA
Bước xuống, đoan thân dựng tháp tòa
Gom cả lửa thiền tam muội  thắp
Thân người thành đuốc sáng BAO LA.

Lửa từ bi thắp tự PHƯƠNG ĐÔNG
Cả thế giới loài người ngoái trông
Thổn thức năm châu đau cúi mặt
Chấp tay nghe vẳng tiếng truyền thông

Chết cái chết cho người được sống
Gọi phàm phu thức tĩnh lương tri
Người người được tự do bình đẳng
Một nước chung diền mối pháp quy.

Giữa ngã tư đường người thắp lửa
Tự quên thân, tự đốt mình đi
Mầu nhiệm Trái Tim Người kết tụ
Thành kim cương bất hoại diệu kỳ.

Xá lợi Người mồn một TRÁI TIM
Bồ đề tâm kết tụ anh linh
Bạt sạch hết bất công áp bức
Nước non ngời ánh đạo quang minh.

Nam mô Đại hùng tâm QUẢNG ĐỨC
Đạo Pháp qua rồi cơn bỉ cực
Đất nước từ đây phúc thái lai
Không ai sống, chết trong oan ức

Dân tộc ta không thể nào thua
Đạo pháp ta đời đời xán lạn (*)
Và cứ mỗi mùa sen PHẬT ĐẢN
Lại muôn dân quy hướng mái chùa.

Lẽ Đạo Từ Bi sáng Mặt Trời     
Mỗi mùa Đản Phật mỗi tinh khôi
Mỗi nhớ TRÁI TIM Ngài QUẢNG ĐỨC
Lửa đại hùng tâm ánh ánh ngời.

Từ đây NHÂN BẢN dựng triều cương
Nhân loại mười phương quy một phương
Nhật nguyệt quang huy tròn LẼ ĐẠO
Đại hùng ngọn lửa rạng TÌNH THƯƠNG.

                                HẠNH PHƯƠNG
                                Phật đản Phật lịch 2557.                           

*) Thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG – Nối Lửa Từ Bi

CÙNG TÁC GIẢ:
MÁI CHÙA NỖI NHỚ
READ MORE - Hạnh Phương - NGỌN LỬA ĐẠI HÙNG: Thi phẩm tưởng niệm 50 năm Pháp nạn – Bồ tát QUẢNG ĐỨC tự thiêu.

THẢO LUẬN BÀI THƠ “TÌM NHAU” CỦA VĨNH THUYÊN - Châu Thạch

Vĩnh Thuyên

TÌM NHAU

Người đàn ông mấy ai!?
được khóc
Nuốt nghẹn ngào dấu kín trong tim
Anh hãy mở...vì  em
Muốn ngã
Vào lòng  anh
Tìm giọt mặn mà
của  nước mắt
Tháng ngày dong ruổi
Chở nụ buồn
quanh quẩn chênh vênh
Em thèm gối lên tim
ngủ giấc...
Tình trăm năm tình vẫn
Dại khờ !
Em muốn cắn tim anh hai nửa
Nửa gối đầu
nửa ghép tròn trăng
Khóc đi anh
có em đang đợi
Uống từng dòng
chảy ngược trong anh.

Vĩnh Thuyên

***

Phần thảo luận của Châu Thạch:

Thứ nhất, tôi thích người đàn bà  của “Tìm nhau” trong thơ Vĩnh Thuyên, vì trên đời nầy có người phụ nữ nào lại đi tìm giọt nước mắt nuốt vào trong, tức là giọt nước mắt đắng cay của người đàn ông để làm giọt nước mặn mà cho mình:

Người đàn ông mấy ai!?
được khóc
Nuốt nghẹn ngào dấu kín trong tim
Anh hãy mở...vì  em
Muốn ngã
Vào lòng  anh
Tìm giọt mặn mà

Muốn được thế, người đàn bà  nầy phải là đại tri kỷ của người đàn ông, hiểu hết nhân cách và giá trị của người ấy cũng như trao cho người ấy tình yêu tuyệt vời để chia sẽ cùng người ấy tất cả đắng cay.

Thứ nhì, tôi thích bài thơ nầy vì thơ diễn đạt đơn sơ nhưng tìềm ẩn trong đó nhiều điều thú vị.

Ba câu đầu của bài thơ chỉ diễn tả tính cách của người đàn ông nhưng cũng chính là nói lên sự khắc khổ của một tâm hồn đương nén chịu đau thương . Bốn câu thơ kế tiếp như một nguồn nước mát rượi, như bóng cây xanh che phiến đá khô cằn, biến cái đau khổ trong anh thành ra cái ý vị trong em.

Ôi! Nếu người đàn ông ấy là  Vĩnh Thuyên thì hạnh phúc biết bao cho thi sĩ khi em ngã vào hồn mình giữa khi hồn đong đầy nước mắt chua cay. Chắc chắn người đàn bà trong thơ yêu người đàn ông lắm lắm vì hiểu được cái đơn độc của người  trong thơ sâu sắc đên nhường nào,

của  nước mắt
Tháng ngày dong ruổi
Chở nụ buồn
quanh quẩn chênh vênh

Tác giả dùng chữ “nụ  buồn” nghe như nghịch lý nhưng hiểu được thì thật là hay. Nụ là búp hoa chưa nở. Vậy không thể hiểu nụ buồn là nỗi buồn chưa da diết mà phải hiểu nụ buồn là buồn vì những điều tốt đẹp chưa trọn vẹn trong đời. Yêu rồi tan vỡ là nụ buồn. Đoàn tụ rồi chia ly là nụ buồn. Trong thơ những nụ buồn ấy có rất nhiều, đến nỗi tác giả phải chở, và chở đi quanh quẩn chênh vênh suốt tháng ngày dong ruổi.

“Nụ buồn” ở đây là một quan niệm cách mạng của tác giả Vĩnh Thuyên, thoát ly những từ đau đớn thường tình dùng để tỏ thái độ bi quan cho cuộc đời khi những điều trái ý xảy ra. Nụ buồn diễn tả trạng thái đau khổ, nhưng cái đau khổ làm gia vị cho cuộc đời, tôi luyên cho con người biết hưởng thụ vẽ đẹp của cả những điều chưa vừa ý xảy ra.

Và tiếp theo người đàn bà bày tỏ một ước ao thú vị:

Em thèm gối lên tim
ngủ giấc...
Tình trăm năm tình vẫn
Dại khờ!

Quả thật người đàn bà vì quá yêu mà thi vị hóa trái tim đầy dấu tích đã từng “Tháng ngày dong ruổi”, “ Quanh quẩn chênh vênh” và đem nước mắt “Nuốt nghẹn ngào dấu kín trong tim”. Quả tim nầy làm sao bình yên để cho nàng gối lên mà ngủ?

Tuy thế, tôi nhắc lại tôi thích người đàn bà nầy vì nàng: “Tình trăm năm tình vẫn / Dại khờ!” nên nàng nhờ yêu mà cứ ngủ bình yên.

Vế cuối của bài thơ là tất cả say đắm, thơ mộng, hòa nhập trăng và tim cùng nước mắt ngược dòng, như một đoạn phim dồn dập cảnh lâm ly vào phút cuối:

Em muốn cắn tim anh hai nửa
Nửa gối đầu
nửa ghép tròn trăng
Khóc đi anh
có em đang đợi
Uống từng dòng
chảy ngược trong anh

Trăng thơ mộng và con tim đau khổ được ghép vào nhau . Nước mắt anh cứ chảy ngược vào lòng và đem dến cho em nguồn hạnh phúc. Con tim đầy nước mắt của chàng nàng muốn  cắn ra hai nửa, một nửa nàng gối đầu là trân trọng yêu thương, một nửa nàng ghép vào trăng là ban cho đời chàng ánh sáng dịu hiền,và nàng khuyên chàng cứ khóc, cứ khóc, dòng nước mắt chảy vào lòng em uống hết, nghĩa là nàng dùng tình yêu biến hóa trái tim chàng, sẽ cho mang đầy hạnh phúc. Đó là ý nghĩa của đoạn thơ và đoạn thơ như sự êm ả của con sông vừa nổi sóng, của bầu trời bình tịnh sau lúc phong ba, và đem đến cho người  sự bình yên của cả cõi lòng khi đọc nó.

Đây là một bài thơ mà Vĩnh Thuyên đã cài nụ hoa nước mắt trong lòng người đọc, rồi sau đó lại cài thêm nụ hoa tình yêu của những con người trường trãi, cho nên khi đọc nó hạnh phúc và nỗi buồn hòa quyện trong nhau.

CT                                                                                                  
                         
READ MORE - THẢO LUẬN BÀI THƠ “TÌM NHAU” CỦA VĨNH THUYÊN - Châu Thạch

Thơ Trúc Thanh Tâm - CHO QUÊ HƯƠNG MÃI TRƯỜNG TỒN - PHẢI TIỀN LÀ LÁ - NHỚ HOÀI CỐ HƯƠNG



CHO QUÊ HƯƠNG MÃI TRƯỜNG TỒN

Một thời cha ông mở đất
Hòa bình, độc lập hôm nay
Tuổi trẻ tiến lên phía trước
Tuổi trẻ làm chủ tương lai

Tự do hồng thêm ngọn lửa
Cho quê hương mãi trường tồn
Từ nay cùng xây mơ ước
Mồ hôi cho đất thơm hương


Lý tưởng nở hoa trí thức
Sáng ngời những nhịp cầu vui
Cho nhau những mùa xuân chín
Tình yêu, người nợ với người!




PHẢI TIỀN LÀ LÁ                                
Riêng tặng nhà thơ Kiên Giang
                                                         
Tôi đi giữa chốn phồn hoa
Người còn quanh quẩn phù hoa với người
Ánh đèn nhạt nét son môi
Hương trinh nguyên của một thời, đã xa
Tôi về nghe lắm xót xa
Phải tiền là lá đem ra mua đời
Em ơi, sống hết kiếp người
Tình tàn chiến cuộc, nói lời ăn năn! 
     
Thêm chú thích

NHỚ HOÀI CỐ HƯƠNG

Khói lam chiều quyện hồn tôi
Bữa cơm đạm bạc bên nồi mắm kho
Nhà quê đám cưới đi đò
Nước reo như thể dặn dò thuỷ chung
Bạn bè, rượu đế chúc mừng
Sầu đâu, khô lóc chấm cùng mắm me
Vẫn còn mẻ cá rô kho
Bồn bồn, rau đắng, tía tô, cải trời
Đêm về, hát vọng cổ chơi
Giọt đàn trầm bổng, lúc vơi lúc đầy
Mẹ ơi, lòng mẹ sông dài
Bờ tre, cầu khỉ, nhớ hoài cố hương!

TRÚC THANH TÂM
(Châu Đốc)
READ MORE - Thơ Trúc Thanh Tâm - CHO QUÊ HƯƠNG MÃI TRƯỜNG TỒN - PHẢI TIỀN LÀ LÁ - NHỚ HOÀI CỐ HƯƠNG