Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, March 30, 2020

NỢ TÌNH - Thơ Ngô Quý Lành





NỢ TÌNH

Khởi từ…
thăm thẳm mù xa
Mỏi chân… ngoảnh lại…
chưa qua mê lầm.
Vũng đời…
ngụp lặn bao năm
Ngoi lên...
cụng ánh vàng trăng…
giật mình.
Thì ra…
Mắc chút nợ tình
Nàng thơ…
còn lén… rập rình...
níu chân.

Ngô Quý Lành

READ MORE - NỢ TÌNH - Thơ Ngô Quý Lành

NÂNG CHÉN HỒ TRƯỜNG, CHIÊU HỒN - Thơ Nguyên Lạc





NÂNG CHÉN HỒ TRƯỜNG

Lũng chiều hoa cỏ bâng khuâng
Tay cầm hạt lệ hòa cùng chén cay
Hồ Trường rót nỗi sầu dài
Rót về xa đó phương đoài mù sương

Trách đời dâu bể đoạn trường
Hận người chia rẽ sâm thương nghìn trùng
Còn đâu lời hứa tình chung?
"Ba sinh hương lửa". Não nùng tình tôi [*]

Thôi thì "bèo dạt mây trôi"
Thôi thì lữ thứ kiếp đời lưu vong
Chiều nay sương lạnh trong hồn
Tay nâng chén đắng Hồ Trường ...
Mời ai?

Ai người tri kỷ cùng tôi?
Ngâm câu thơ cổ đắng môi Hồ Trường  [**]
Hồ Trường tôi rót một phương
Lũng chiều
Cô lữ
Quê hương
Nguyệt người

.……..........

[*]  Hương lửa là cây hương đang cháy."Hương lửa ba sinh" được dùng để chỉ lời nguyền, lời thề có ứng nghiệm đến ba kiếp, ba đời người: Quá khứ, hiện tại và kiếp sau.
 [**] "Trời đất mang mang ai người tri kỷ/ Lại đây cùng ta cạn một hồ trườngHồ trường!/ Hồ trường!/ Ta biết rót về đâu? - (Hồ Trường -Nguyễn Bá Trác)


CHIÊU HỒN

Động chiều tám sải hồng chung
Nhắc người: Sinh Tử. Sắc Không. Vô thường
Chiêu hồn chiến hữu mười phương
Rượu đây nghiêng chén thay hương tưởng người

Chén nghiêng rượu đổ tôi mời
Bạn. miên viễn. hãy cùng tôi đối sầu
Thanh xuân tàn mộng còn đâu!
Tang thương. oan nghiệt. xa nhau nghìn trùng

Thôi thì đây chén tình chung
Nhớ không? thơ cổ Hồ Trường cùng ngâm 
Xa rồi xa lắm buồn không?
Vĩnh hằng cõi đó bình thường bạn tôi?

Tháng ba! Lại tháng ba rồi!
"Tháng ba gãy súng" một thời cố quên [*]
Chiều nay lữ thứ buồn tênh
Rượu. câu thơ cổ. thay hương khóc người

.................

[*] Tên sách hồi ký của Cao Xuân Huy

                                           Nguyên Lạc

READ MORE - NÂNG CHÉN HỒ TRƯỜNG, CHIÊU HỒN - Thơ Nguyên Lạc