Phạm
Văn Bình (1940 - 2018), tác giả có 2 bài thơ “Chuyện tình buồn” và “12 tháng
anh đi” nổi tiếng được Phạm Duy phổ nhạc, còn nhiều thi phẩm khác tản mác trong
báo chí trước năm 1975.
Nhà thơ Phạm Văn Bình
Vừa
rồi, tôi ngồi nói chuyện với một người bà con nguyên là học trò của Phạm Văn
Bình trong thời gian Phạm Văn Bình dạy ở trường trung học Bán Công Đông Hà
(1963 - 1966).
Người
học trò này đọc thuộc lòng cho tôi nghe bài thơ sau đây do Phạm Văn Bình sáng
tác.
Tôi
muốn đưa bài thơ lên đây xem như một hình thức lưu giữ và mời bạn đọc thưởng thức.
Hoàng Đằng
LỜI
MẸ RU
Khúc hát đó dẫn con vào
thơ ấu,
Lời Mẹ ru mềm nhịp võng
thời gian,
Những đêm nao như chớp bể
mưa nguồn,
Tiếng hát Mẹ ngọt ngào
như dòng sữa,
Con đau ốm Mẹ thuốc thang
từng bữa,
Con ngủ say Mẹ ôm ấp từng
đêm,
Mẹ nguyện cầu khi con Mẹ
lớn lên,
Đời đẹp như bài ca dao kể
chuyện tình đôi lứa
Và quê hương khổ đau và
Việt Nam khói lửa,
Việt Nam hận thù, dân tộc
điêu linh,
Hai mươi mấy năm nay
xương máu chất chồng.
Nhịp mõ cầu siêu vọng về
bi thảm.
Niềm tủi nhục trùm lên từng
thân phận.
Cuộc sống bơ vơ vì thiếu
tình người.
Khuôn mặt héo hon nào thấy
nụ cười.
Kiếp sống lưu đày như
loài rêu xanh vật vờ ngoài biển đảo.
Con thất thểu bước đi như
tê giác đấu
Chung quanh con bầy sư tử
nhe răng,
Đấu trường là cuộc đời hừng
hực lửa hờn căm.
Con khao khát ánh trăng rằm
dịu mát.
Mẹ ơi Mẹ phải chăng quả đất
này là sa mạc
Và con người lữ hành cô độc
Của cuộc hành trình dằng
dặc một trăm năm.
Bài ca dao ngày xưa xin Mẹ
hát giùm con,
Xin Mẹ mớm vào hồn con bầu
sữa ngọt,
Lời phủ dụ êm như dòng mật
rót
Như nước cam lồ như suối
tình thương
Mười ngón tay sầu xin Mẹ
hãy biến cành dương
Tưới nhân ái lên Việt Nam
đau khổ
Cho đất nước bình an, hận
thù sụp đổ.
Mùa xuân diễm kiều trong
ánh mắt em thơ.
Mẹ cho con gục đầu vào
lòng Mẹ như ngày xưa
Trong khúc hát ru hời,
nôi đưa đẩy nhịp.
Những ngày xuân, những
ngày xuân nối tiếp,
Nước sông Hồng không nhỏ
lệ thương đau,
Nước sông Hương thôi chứa
chất u sầu,
Nước sông Cửu Long ruộng
đồng bát ngát.
Lời ru Mẹ sẽ thành ghềnh
thành thác
Cuốn đau thương ra khỏi tổ
quốc Việt Nam.
Con nằm gối đầu lên ải
Nam Quan,
Chân gác nhẹ xuống Cà Mâu
thân mến,
Tay ôm dãy Trường Sơn,
tay lùa trong sóng biển.
Mẹ nhìn con, ôi trìu mến
nụ cười.
Hoa tự do nhân ái nở khắp
trời
Phạm Văn Bình